Dị Thế Tà Quân

Chương 910: Ngàn vạn lần không nên chọc ta! (2)

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Hắn tiện tay vung ra một chưởng ý đồ tiêu diệt nốt, nhưng không ngờ linh loại
kia lại không tổn hao gì, ngược lại còn lợi dụng chưởng phong thoát xa hơn.

Đôi mắt bé liếc nhìn Quân Mạc Tà, ánh mắt tràn đầy thù hận cùng một vẻ khinh
miệt không thể che dấu…

Kiều Ảnh lướt ra nghênh đón. Ý đồ của nàng tất nhiên muốn giữ lấy linh loại
này, sau đó dùng phương pháp đặc thù bảo dưỡng rồi tìm một gia đình thích hợp
cho linh loại đầu thai. Sau đó Thánh Địa sẽ cho người thủ hộ đợi đứa trẻ xuất
thế liền đón về tiếp tục giúp đỡ tu luyện.

Dù sao linh loại này cũng vô cùng khó tìm. Nếu là Thánh Hoàng hết thọ mệnh mà
mất đi sẽ không xuất hiện linh loại này.

Một người nếu như bản thân có đầy đủ kinh nghiệm tu luyện từ kiếm trước, hơn
nữa còn có thiên phú dị bẩm tốc độ tu luyện tất nhiên kinh người! Chỉ cần qua
một thời gian là một cao thủ tuyệt thế sẽ lại xuất hiện, thành tựu có thể còn
lớn hơn kiếp trước!

Linh loại nhìn thấy Kiều Ảnh khuôn mặt hiện lên vẻ vui mừng, hắn lúc này đã có
chổ dựa, khuôn mặt lại quay về phía Quân Mạc Tà làm một thủ thế cổ quái, ánh
mắt hư ảo tràn đầy oán độc! Quân Mạc Tà bật cười, hắn làm sao không hiểu được
ý tứ của thủ thế này: Hãy đợi đấy!

Hiển nhiên Triển Mộ Bạch muốn Quân Mạc Tà chờ hắn quay lại báo thù!

Quân Mạc Tà cười hắc hắc:

-Ngươi nghĩ ngươi còn cơ hội đó sao? Thật là nằm mơ!

Tay phải khẽ lật, một đạo hắc sắc hỏa diễm xuất hiện, ngón tay lại bắn ra, vụt
một tiếng ngọn lửa bay về phía linh loại. Linh loại kia như bị một cổ lực
lượng thần bí khống chế không tự chủ được đón chào hỏa diễm!

Lúc này khoảng cách giữa linh loại cùng Kiều Ảnh còn chưa đến năm trượng!

Hắc sắc hỏa diễm trước mắt chúng nhân tiếp xúc với linh loại. Khuôn mặt linh
loại lúc này tuy hư ảo nhưng vẫn lộ ra vẻ thống khổ, hỏa diễm kia đã từ hai
chân cháy dần lên, nhẹ nhàng từ từ lan ra toàn bộ thân thể…

Toàn bộ cường giả, kể cả Cửu U Thập Tứ Thiếu đều lui về phía sau, khuôn mặt
không tự chủ được hiện lên vẻ kinh sợ, ngọn hỏa diễm nhỏ bé đó không ngờ lại
mang đến cảm giác nguy hiểm, ngay cả Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng cảm giác lông
tóc dựng đứng.

Đây là loại hỏa diễm gì? Ngay cả linh loại cũng có thể gây thương tổn… Việc
này đã vượt quá nhận thức của mọi người ở đây!

Kiều Ảnh ngừng thân, phẫn nộ quát lên:

-Quân Mạc Tà! Ngươi muốn gì? Triển Mộ Bạch cũng đã chết rồi sao ngươi còn không buông tha, cả linh loại cũng muốn diệt sát?

Quân Mạc Tà thản nhiên trả lời:

-Triển Thánh Hoàng thật sự chết sao? Ngươi không thấy điệu bộ của linh loại kia sao, lại còn thủ thế bảo ta chờ hắn? Ta không rảnh chờ hắn mấy ngàn năm đâu, một lần giải quyết cho xong, bớt một việc còn hơn thêm một việc!

Kiều Ảnh tức giận không nói ra lời, bộ ngực ba động mãnh liệt một hồi, khuôn
mặt đỏ bừng nghiến răng:

-Quân Mạc Tà! Thủ đoạn của ngươi thật quá cay độc! Ngay cả linh loại cũng không buông tha! Nó cùng với trẻ con khác gì nhau đâu? Ngươi… ngươi thật không có nhân tính!

-Trẻ con? Ngươi nói là trẻ con? Ngươi chẳng lẽ không biết tên “trẻ con” này sau khi lớn lên lại trốn ở một nơi bí mật nào đó tu luyện rồi trả thù thì Quân gia của ta sẽ có bao nhiêu người chết trong tay nó?

Quân Mạc Tà mỉm cười, trào phúng nhấn mạnh hai chữ trẻ con:

-Một mạng của hắn đổi lấy vô vàn mạng sống quý giá của người nhà ta, tại sao lại không làm?

Nói đến đó tay lại khẽ vung lên, ngọn lửa đã vây lấy thân thể linh loại lại
chầm chậm bốc cháy…

Tay Quân Mạc Tà lại rung lên, ngọn lửa đen bay về ngón tay hắn sau đó biến mất
vô ảnh vô tung.

Một trận thở dốc dồn dập vang lên, một đám người Tam Đại Thánh Địa hai mắt đỏ
bừng, thần tình phẫn hận đồng thời lao tới!

-Giết tên ác ma này! Tiểu tử này đã hóa cuồng mất hết nhân tình rồi! Giết hắn!

-Giết hắn báo thù cho Triển Thánh Hoàng!

-Vì các huynh đệ báo thù!

Khúc Vật Hồi hét lên một tiếng:

-Toàn bộ ngừng tay!

Thanh âm Khúc Vật Hồi chấn động khắp nơi nhưng hiện tại mọi người đã phát
cuồng, căn bản chẳng còn ai nghe lệnh hắn.

Khuôn mặt Quân Mạc Tà trở nên lạnh băng:

-Báo thù? Đến hay lắm, tất cả đến đây, thiếu gia ta vô cùng hoan nghênh, không thu tiền vé đâu, cứ đến đây, càng nhiều càng tốt!

Hắn vung tay lên thét to một tiếng:

-Rơi xuống cho lão tử!

Một tiếng ầm vang lên, một hố to khoảng mười trượng đột nhiên xuất hiện, phải
nói là một huyệt động không đáy đột nhiên xuất hiện! Toàn bộ đám cao thủ tiến
tới kể cả hai tên Thánh Hoàng cũng không ứng phó kịp toàn bộ bị hút xuống!

Quân Mạc Tà cuồng tiếu, khuôn mặt hiện lên vẻ tàn nhẫn, tay phải vung lên, đạo
hỏa diễm khủng bố lại xuất hiện.

Vừa rồi thiêu hủy linh loại hắn chỉ dùng một nắm nhỏ, nhưng hiện tại đạo hỏa
diễm này đã gần hai trượng, ánh mắt Quân Mạc Tà lóe lên, quát lạnh:

-Tới!

Hắc sắc hỏa diễm bay ra, tán thành một đám lửa đen tạo thành một tấm lưới phủ
toàn bộ huyệt động rồi chậm rãi úp xuống!

Tự như thiên y vô phùng, không ai có thể thoát!

-Dừng tay! May dừng tay!

Thành Ngâm Khiếu cùng Khúc Vật Hồi thấy thế cùng lúc rống lên, sau đó phi thân
lướt tới. Nhưng Quân Mạc Tà cũng như đám cao thủ lúc nãy hoàn toàn không để ý
đến lời bọn hắn. “Đám người này dám khai chiến với hắn, kết cục chỉ có tử
vong”, hắn căn bản không có ý định buông tha đám người này!

Bây giờ cơ hội đã đến, hắn sao chịu dừng tay?

Nếu đổi lại, vị trí bản thân lúc này là bọn Triển Mộ Bạch, còn Quân gia đang ở
dưới huyệt động liệu chúng có dừng tay? Đáp án này không nói cũng biết!

Mềm lòng với địch nhân chính là tàn ác với chính mình!

Quân Mạc Tà chắc chắn sẽ không làm việc ngu ngốc như thế!

Hàng loạt thanh âm thảm thiết vang lên, thanh âm này phát ra do đau đớn từ
linh hồn, nếu không tận tai nghe được chắc chắn không ai có thể tưởng tượng ra
đám người dưới huyệt động đang nhận phải khổ hình gì…

Huyệt động này tuy không nhỏ nhưng cũng không quá lớn, cho dù sâu không thấy
đáy nhưng thật sự có thể sâu được bao nhiêu?

Chẳng lẽ thật sự có thể vây được cả Thánh Giả lẫn Thánh Hoàng? Nhưng mọi người
chờ một lúc lâu vẫn không ai có thể đi lên.

Đám cao thủ trong huyệt có thể nói là gặp xui xẻo lớn!

Sở dĩ bọn hắn xông lên bỏ qua cả mệnh lệnh của Khúc Vật Hồi, đầu tiên có thể
nói do phẫn nộ trước cái chết hình thần câu diệt của Triển Mộ Bạch, thứ hai là
bọn họ cảm thấy ngọn hắc diễm kia quá lợi hại, trong lòng đều cùng sợ hãi: Nếu
để Quân Mạc Tà này còn sống chỉ sợ tất cả đều không được một ngày an tâm, ngay
cả linh loại miễn dịch với huyền công còn bị tiêu diệt, con người này quả thực
vô cùng đáng sợ!

Tốt nhất là nhân cơ hội tiêu diệt hắn trước! Người này tuyệt không thể lưu!

Vì thế bọn hắn đều không hẹn mà cùng đồng loạt ra tay trừ hậu hoạn!

Hiện tại Quân Mạc Tà vừa trải qua một trận đại chiến, công lực ít nhất cũng đã
giảm hơn một nửa, khoảng cách giữa hắn với Tam Đại Thánh Địa gần hơn so với
đội ngũ, trời cho một cơ hội như thế đám cao giai Thánh Giả, còn có hai cường
giả Thánh Hoàng sao có thể bỏ qua!

Nên tất cả như ong vỡ tổ đồng loạt lao lên!

Nhưng bọn hắn ngàn vạn lần không nghĩ đến Quân Mạc Tà lại đáng sợ đến mức này!
Chỉ nâng tay một cái đã tạo một huyệt động kì bí, hơn nữa hắn còn có khả năng
điều khiển ngọn hắc diễm to lớn hơn xa lúc trước…

Nhìn ngọn hắc diễm từ từ phủ xuống, tất cả các cao thủ đều xuất chưởng ý đồ
thổi tắt hắc diễm, nếu không thì đánh bay đi cũng tốt rồi. Nhưng không ngờ dù
cho dùng bao nhiêu khí lực, đánh ra bao nhiêu lần thì ngọn hắc diễm kia vẫn
không tổn hao, vẫn nhẹ nhàng rơi xuống…

Theo đà rơi xuống, khe hở giữa các ngọn lửa ngày càng nhỏ, vốn lúc đầu một
người có thể miễn cưỡng lọt qua, lúc nay ngay cả nửa người cũng không thể qua
lọt…

Cuối cùng cũng có một vị Thánh Giả không chịu được nhiệt, cởi hẳn trường bào
xông lên ngọn lửa… Tất cả đám người còn lại đều ngưng thần theo dõi con chuột
bạch này…

Theo ánh mặt bọn họ, thân thể Thánh Giả kia từ từ tiếp xúc với hắc diễm…

Thân thể Thánh Giả như một quả cầu tuyết bình thường, theo ngọn lửa dần tan
rã…

Mà giữa không trung còn vô số hắc diễm đang không ngừng rơi xuống…

Hải Vô Nhai cùng Hà Trì Thu may mắn còn chưa bị hỏa diễm lan đến lúc này biến
sắc, hoảng sợ đưa mắt nhìn nhau tìm ý kiến. Đột nhiên linh cơ Hà Tri Thu chớp
động, hắn quát to:

-Đào! Mau theo động nào đào ra một con đường để thoát!

Hải Vô Nhai tỉnh mộng, hai vị Thánh Hoàng hợp lực, cũng không biết là dùng bao
nhiêu chân khí cùng xuất chưởng… Ầm một tiếng, trước mặt bọn hắn đã xuất hiện
một cái động lớn vài chục trượng, hai người cũng không khách khí lập tức chui
vào…

Tiếp theo có hai vị tứ cấp Thánh Giả chạy theo… Còn những người khác hầu hết
đã tiếp xúc với hắc diễm, tất cả đang không ngừng lăn lộn khóc thét… Một Thánh
Giả đã bị thiêu đốt hơn nửa người đột nhiên phát cuồng liều mạng chạy theo,
lại bị Hà Tri Thu chưởng một phát bật trở lại…

Ngoài Hà Tri Thu cùng Hải Vô Nhai còn có hai vị Thánh giả khác khuôn mặt xám
tro nhìn khung cảnh này hai mắt dại ra.

Đám người Cửu U Thập Tứ Thiếu đều đã tụ lại xung quanh huyệt động để quan sát,
nhìn thấy hành động vị Thánh Giả kia bị Hà Tri Thu đánh bay ngược ra… Giờ phút
này tất cả đều nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ…

Bất kể xuất phát từ lí do gì, lâm trận bỏ rơi bằng hữu vĩnh viễn đều bị người
khác xem thường!

Tình cảnh trong huyệt động lúc này khiến mọi người không rét mà run. Một đám
cường giả huyền công cao cường chỉ còn lại nửa phần thân thể.

Khuôn mặt co quắp, miệng không ngừng kêu thảm, mà ngọn lửa vẫn nhẹ nhàng cháy
dần lên…

Khuôn mặt Kiều Ảnh trắng bệch, đột nhiên giậm chân sau đó thân hình lóe lên
hướng về phía huyệt động.

Nàng không đành lòng nhìn những người này chịu đau khổ, dứt khoát giúp bọn hắn
ra đi thanh thản…

Nhưng… sự tình lại phát sinh.

Đất đá xung quanh đem huyệt động nhồi lên sau đó chợt lõm sâu xuống sau đó vô
ảnh vô tung biến mất, tất cả chỉ còn thấy từng đạo hắc diễm đang nhẹ nhàng
thiêu đốt…

Bên trong đã không còn thanh âm thảm thiết, chỉ còn lại từng khối thân thể
không toàn vẹn….

…sắp bị thiêu đốt hết.

Bốn người đồng thời xoay người, ánh mắt khiếp sợ nhìn Quân Mạc Tà.

Quân Mạc Tà nhẹ nhàng cưỡi gió lướt nhẹ, áo trắng tung bay, anh tuấn khôi ngô
ngọc thụ lâm phong, nhìn như một công tử thiếu niên hào hoa.

Nhưng lúc này tứ đại cao thủ thấy ánh mắt của hắn lại như nhìn thấy ác ma!
Thậm chí cả thiên hạ đệ nhất cuồng nhân Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng không ngoại
lệ!

Hắn cuối cùng là người hay là ác quỷ?

Quân Mạc Tà thản nhiên cười, chỉ vào bốn người còn sống mà nói:

-Tam Đại Thánh Địa bọn người tốt nhất không nên chọc đến bọn ta, tính nhẫn nại của ta có giới hạn! Nếu còn tiếp tục các ngươi tự chịu hậu quả…

Hắn khẽ cười, thở dài một hơi rồi nói tiếp:

– Ha ha, ta vốn không muốn giết bọn chúng, nhưng con người ta lại vô cùng sợ
phiền toái. Nếu ta không giết các ngươi lại cho rằng ta dễ mềm lòng, rồi
chuyện này còn có thể phát sinh lần hai lần ba… Để tránh phiền toái này ta
đành phải chứng minh cho các ngươi thấy, ngàn vạn lần đừng nghĩ rằng Quân Mạc
Tà ta dễ bị hiếp đáp. Thật sự giết các ngươi chẳng khác gì giết gà hay chó!

Hoàn toàn yên tĩnh!

Hiện tại tất cả đều không hoài nghi lời nói của Quân Mạc Tà!

Nhất là bốn người đi ra từ huyệt động, ánh mắt nhìn Quân Mạc Tà chỉ còn lại sự
sợ hãi!

Cảnh tượng như địa ngục này cho dù chết bọn hắn cũng không muốn phải trải qua
lần thứ hai.

Quá đáng sợ!

Gan bọn họ đã nhỏ lại, tim cũng đã lạnh!

Thậm chí tam đại thủ hộ lúc này nhìn ánh mắt Quân Mạc Tà cũng có chút ý vị.

-Hay! Hay lắm! Quân Mạc Tà! Quả nhiên rất hay!

Cửu U Thập Tứ Thiếu chậm rãi vỗ tay, ánh mắt đầy ý cười nhìn Quân Mạc Tà, thận
trọng nói:

-Tuy lúc này ngươi còn là thiếu niên nhưng ta không thể không công nhận ngươi đã đủ tư cách làm đối thủ của ta. Loại hắc diễm quỷ dị kia nếu không cẩn thận bị đánh trúng… chỉ sợ cho dù là bổn công tử cũng không may mắn thoát khỏi!

Trong tay Cửu U Thập Tứ Thiếu không biết từ đâu xuất hiện một thanh kiếm, từ
mũi kiếm một ngọn hỏa diễm đang nhẹ nhàng nhảy múa thiêu đốt dần xuống… lưỡi
kiếm cũng không bị hòa tan hay nóng chảy mà lặng lẽ tiêu thất vào hư vô…

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận