– Quân công tử, lời ngươi vừa nói khi nãy xem như đã ngầm đồng ý, bây giờ phủ
nhận cũng không có ý nghĩa nữa.
Thành Ngâm Khiếu thản nhiên nói:
– Cho dù ngươi vẫn muốn tiếp tục quyết chiến, cũng không có đối tượng để mà
đánh. Chẳng lẽ … Các ngươi định tổ chức người của mình tự đánh lẫn nhau? Nếu
là như vậy bên ta cũng không ngại ở lại thưởng thức bí kỹ trận pháp huyền bí
của các ngươi.
Quân Mạc Tà trừng mắt lên, hắn như muốn hét lớn, thật sự là không nghĩ ra, vị
thủ hộ đại nhân này nói chuyện vô sỉ như thế. Đây có phải là tồn tại truyền
kỳ, tiền bối trong truyền thuyết không vậy?
– Ba vị thủ hộ đại nhân, coi như mấy trận sau chúng ta không chiến và nhận
bại nhưng ta này còn có một tràng ước hẹn với Quân công tử.
Hải Vô Nhai nói:
– Chỉ là… không cần biết thắng hay bại, lão hủ đều phải cùng Quân công tử
luận bàn một trận. Chuyện này… Xin ba vị đại nhân hãy thành toàn.
– Luận bàn?
Kiều Ảnh ba người nhìn nhau, có chút lay động. Chỉ cần không phải là sinh tử
chiến thì ba người cũng có thể chứng kiến thực lực đích thực của Quân Mạc Tà.
Đây cũng là một ý không tồi.
Cho dù là Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng phi thường kích động. Dựa vào trận chiến
này, có thể chứng kiến độc môn công phu của Quân Mạc Tà, đệ tử vị Cửu Tiêu Đệ
Nhất Gia kia. Mà chính mình cũng có một cuộc ước hẹn với vị Cửu Tiêu Đệ Nhất
Gia, nếu bây giờ có thể thấy được một chút công phu thì cũng tốt.
Mắt thấy, bốn lão yêu tinh sống trên ngàn hoặc ít cũng là tám trăm năm dùng
ánh mắt hứng thú đang nhìn mình, Quân Mạc Tà cười khổ một tiếng:
– Có vẻ như ta chưa đáp ứng, các ngươi tính giỏi quá, cái này không phải đều
tiện nghi cho Thánh Địa các ngươi sao?
– Quân công tử nói gì vậy, đây không phải là chúng ta đang thương lượng với
ngươi đó sao.
Thành Ngâm Khiếu nói :
– Nếu ngươi không chịu đáp ứng, ta và Khúc Vật Hồi cùng hai người trẻ tuổi
các ngươi luận bàn, hai người chúng ta dù sao cũng là người của Thánh Địa,
cũng không tính là phá hỏng chuyện ước hẹn lúc trước.
Thành Ngâm Khiếu quả là xỏ lá.
Thật là! Cái này cũng chưa tính là phá hỏng ước định? Quân đại thiếu gia bị
những lời này làm cho hoảng sợ, thầm nghĩ ngày đó chỉ có một mình Kiều Ảnh mà
mình chống đỡ không được, bây giờ cả hai người cùng lên thì chẳng phải là luận
bàn mà chính là tự mình tìm tai họa.
Bất quá Linh Lung Liên xem như đã tới tay, nếu mình kiên quyết không buông tha
cuộc chiến này thì chỉ sợ ba người kia sẽ không bỏ qua cho mình, chuyện này
chưa chắc đã là chuyện tốt.
– Trận chiến này, nếu lấy luận bàn là chính thì cũng không cần phải tới mức
sinh tử. Ba người các ngươi rốt cuộc là do ai xuất chiến? Hà Tri Thu, là ngươi
sao?
Khúc Vô Hồi hỏi lại.
– Trận chiến này không cần phiền tới Hà huynh, lão phu cùng vị Tà Chi Quân
Chủ này luận bàn một chút.
Một người bên trong phe Thánh Địa chậm rãi đi ra.
Chính là Triển Mộ Bạch.
Lúc này tinh thần hắn rất sung mãn, mặt mũi hồng hào, nào còn bộ dáng chật vật
lúc trước?
Triển Mộ Bạch nói “Luận bàn một chút” nhưng âm điệu lại trầm trọng cực kỳ.
Một loại áp lực nặng nề.
Cửu U Thập Tứ Thiếu mắt nheo lại, cẩn thận quan sát Triển Mộ Bạch. Lúc trước
hắn hạ cấm chế Âm Dương Luyện Hồn, tự tin trên đời không ai giải nổi, nhưng
hiện tại Triển Mộ Bạch lại có thể xem như không có, làm sao bảo hắn không kinh
hãi được.
Tiếp tục cẩn thận nhìn một hồi Cửu U Thập Tứ Thiếu ánh mắt chợt lóe lên, thì
thầm nói:
– Thì ra là thế!
Trên người Triển Mộ Bạch, hơi thở dao động cực kỳ mãnh liệt, cái này không nên
xuất hiện trên người một vị cường giả Thánh Hoàng. Xem ra người này đã dùng
phương pháp tà môn cực kỳ cường đại nào đó đem thương thế lúc trước đè nén
lại. Đồng thời cũng đem cấm chế của Cửu U Thập Tứ Thiếu ép xuống.
Mà loại biện pháp tà môn từ trước tới nay được lưu truyền trong Thánh Địa cũng
chỉ có một loại: Băng Huyết Liệt Thể. Đây cũng là một loại thủ đoạn là cực
đoan nhất, một khi sử dụng thì người này nhất định sống không quá một thời ba
khắc.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn này, cho dù là có bị thương nặng tới đâu,
thực lực có thể lập tức khôi phục, đồng thời còn có thể tăng gấp đôi. Quan
trọng nhất đó là … Loại phương pháp này một người tuyệt đối không thể tự
làm. Nhất định phải có người ngoài hỗ trợ, phối hợp với mình thì mới thành
công được.
Xem ra giờ phút này Triển Mộ Bạch trong lòng đã muốn chết… Chẳng lẽ hắn tính
lôi kéo Quân tiểu tử cùng vào tiểu lộ sao? Cửu U Thập Tứ Thiếu ánh mắt lóe lên
một cái, không khỏi trầm ngâm
– Cũng tốt. Bổn công tử cũng đang có hứng thú cùng Triển Thánh Hoàng luận bàn
một chút.
Quân Mạc Tà khóe miệng lạnh như băng, mỉm cười, nói một câu đáp trả.
Hắn đồng dạng đem bốn chữ “luận bàn một chút” nhấn mạnh!
Triển Mộ Bạch ở Thiên Phạt sâm lâm đánh lén một chưởng suýt nữa làm cho Quân
Mạc Tà vạn kiếp bất phục. Không chỉ vậy, hắn còn đả thương Xà Vương Thiên Tầm,
làm nàng tới giờ vẫn chưa biết sống chết ra sao. Cừu hận thấu xương như vậy,
làm Quân Mạc Tà không có lúc nào là không để ở trong lòng. Lúc này hắn lại tự
chui ra nạp mạng, có lý do gì mà lại bỏ qua cơ hội tốt này nên gật đầu nhanh
chóng đáp ứng.
Hai người mặt đối mặt mỉm thản nhiên cười nhưng trong lòng lại nổi lên một
loại sát khí.
Đám người Kiều Ảnh và Khúc Vô Hồi thấy thế đều lắc đầu thở dài, hai người kia
ngoài miệng luôn nói “Luận bàn” nhưng thực tế chỉ cần là người sáng suốt đều
có thể nhìn ra được trước mắt sẽ là một cuộc chiến sinh tử.
Triển Mộ Bạch lúc trước từng bất chấp thân phận đánh lén Quân Mạc Tà, điểm này
tất cả mọi người đều biết. Quân Mạc Tà rất hận Triển Mộ Bạch, điểm ấy tất
nhiên là không gì đáng phải nói. Nhưng tại sao Triển Mộ Bạch lại mang cừu hận
đối với Quân Mạc Tà? Chẳng lẽ ngươi đánh lén người ta, chiếm đại tiện nghi còn
muốn tức giận? Cái này cũng có sao? Nếu Quân Mạc Tà nói không sai thì nhân
phẩm Triển Mộ Bạch quả là tồi tệ bỉ ổi đến cực điểm.
– Trận chiến này ngươi có thể không tiếp nhận.
Cửu U Thập Tứ Thiếu nặng nề nói. Ngụ ý có điều muốn nhắc nhở.
– Đúng, ta có thể không tiếp nhận. Ta cũng biết Triển Mộ Bạch nhiều lắm cũng
chỉ có thể sống một thời ba khắc nữa thôi. Nhưng ta lại không cam lòng để hắn
cứ như vậy chết đi. Nếu Triển Mộ Bạch phải chết thì hắn nhất định phải chết
trong tay của ta. Chết trong tay người khác tuyệt đối không được!
Quân Mạc Tà âm u nói :
– Đó là hắn chưa chết, cho dù hắn chết, ta cũng muốn lôi hắn ra khỏi Địa Phủ
rồi giết hắn lần nữa. Cho dù hắn không thù oán gì ta thì ta cũng tìm hắn tính
sổ vì hắn nợ ta, nợ nàng ấy!
Quân Mạc Tà hít một hơi thật sâu nói từng chữ một:
– Trận chiến hôm nay không thể tránh được. Đây là ta đòi lại công đạo cho
mình, cũng là đòi công đạo cho nàng.
Bóng người chợt lóe, thân ảnh Quân Mạc Tà cao to tuấn tú xuất hiện ở giữa sân.
Cửu U Thập Tứ Thiếu và đám người Kiều Ảnh, Thành Ngâm Khiếu đều có chút trầm
mặc.
Trong đó người bối rối nhất là Kiều Ảnh, nàng bị những lời nói cuối cùng của
Quân Mạc Tà làm cho nổi da gà. Người khác không biết nhưng nàng lại biết rõ
ràng, quỷ hồn vốn có thật.
Nghĩ đến câu nói kia của Quân Mạc Tà “Cho dù hắn chết, ta cũng muốn lôi ra hắn
ra từ Địa phủ rồi giết hắn một lần nữa”, cả người nàng không khỏi lông tóc
dựng đứng.
Oán khí đáng sợ cỡ này, cừu hận đến tận xương tủy, quả thật nghe mà rợn cả
người.
Giữa sân, gió thổi ào ào, hai người không nói một lời, thế nhưng đã muốn động
thủ.
Ngay cả lời dạo đầu cũng tiết kiệm không nói.
Bởi vì đối với Quân Mạc Tà cùng Triển Mộ Bạch mà nói, điều này không hề có ý
nghĩa. Triển Mộ Bạch không có nhiều thời gian, từng phút từng giây còn lại đều
trân quý. Mà Quân Mạc Tà lại kinh thường những lời vô nghĩa như vậy.
Nhưng mục đích của hai người này lại giống nhau: Nhất định phải giết chết đối
phương!
Cho nên Triển Mộ Bạch vừa lên liền giở ra tuyệt kỷ của mình. Thậm chí còn chưa
ra tay, không gian xung quanh đã bị hắn phong tỏa, Thiên Địa Tù Lung và huyền
công Viêm Dương độc đáo cũng đã xuất ra.
Huyền công Viêm Dương vừa hiện, thiên địa xung quanh đột nhiên nóng lên càng
ngày càng oi bức. Thậm chí mấy cổ thi thể trong sân đã bắt đầu nóng lên, rồi
bốc cháy, mùi khét nồng nặc tràn ngập trong không khí.
Liệt diễm hừng hực, mọi người xung quanh trên mặt đều lộ ra thần sắc thận
trọng.
Trận chiến này đối với Quân Mạc Tà có thể nói là rất bất lợi. Triển Mộ Bạch
thi triển Băng Huyết Liệt Thể tuy rằng làm cho hắn chết nhanh hơn nhưng công
lực của hắn lại tăng lên gấp đôi, thực lực bản thân đạt tới gần Thánh Hoàng
cấp bốn, thậm chí mơ hồ có thể đột phá cấp năm.
Bộ dạng Quân Mạc Tà hiện tại nhiều nhất cũng chỉ là trình độ Thánh Hoàng cấp
ba. Thực lực sai biệt một trời một vực như vậy thì lấy gì mà chống đỡ?
Quân đại thiếu gia làm mọi người ở đây lo lắng nhưng trong sân Quân Mạc Tà lại
triển khai công kích trước.
Trước mắt bao người, Quân Mạc Tà đột nhiên cả người lo lửng bay vút lên, giống
như một con chim ưng màu trắng vỗ cánh bay lên trời, chợt lóe liền tới phía
trên đầu Triển Mộ Bạch.
Kiếm quang lạnh lẽo lóe lên, một cổ hơi thở huy hoàng cao ngạo lan tỏa khắp
thiên địa. Giống như là một vị viễn cổ đế quân đang ngủ say đột nhiên mở mắt
tản mát ra khí thế quân lâm thiên hạ, duy ngã độc tôn.
Viêm Hoàng Chi Huyết. Thần kiếm rời khỏi vỏ!
Lúc xuất thế đã muốn tắm máu của một vị Thánh Hoàng có tu vi cao nhất. Tuy
rằng vị Thánh Hoàng này có thái độ làm người thập phần xấu xa nhưng tu vi hắn
lại rất cao.
Thần kiếm vừa xuất, cũng chỉ mới xuất ra mà kiếm quang khắp trời, bầu trời
trong nháy mắt lột xác biến thành một mảnh huyết sắc. Huyết sắc dày đặc, đem
sức nóng Viêm Dương huyền công của Triển Mộ Bạch đè nén xuống.
Cái này mới chỉ là lực lượng của bản thân thần kiếm phát ra. Quân Mạc Tà vẫn
còn chưa thi triển huyền công của bản thân để phối hợp.
Bên ngoài, Cửu U Thập Tứ Thiếu lần đầu tiên cảm giác thở không ra hơi. Hai mắt
không khỏi trợn lên, trên mặt lộ ra vẻ chấn kinh chưa từng có từ hơn hơn một
ngàn ba trăm nay.
– Điều này sao có thể? Thần kiếm, Ma kiếm…
Cửu U Thập Tứ Thiếu buột miệng nói:
– Rút linh hồn, thôn thiên phệ… Chẳng lẽ truyền thuyết lại là sự thật,
trong thế gian này quả thực có thần linh?
Ba người Kiều Ảnh, Thành Ngâm Khiếu và Khúc Vật Hồi thần sắc đều rung động tới
cực điểm, vẻ mặt đã tràn ngập sự khó tin, hy vọng rằng những gì mình đang thấy
không phải là sự thật.
Triển Mộ Bạch sau khi chuẩn bị xong, khí thế tỏa ra liền chiếm thượng phong
tuyệt đối. Nhưng Quân Mạc Tà chỉ mới xuất kiếm, chỉ bằng uy thế của chuôi thần
kiếm này đã đem tình thế đảo ngược.
Chuôi kiếm này hiển nhiên không thể dùng trên ý nghĩa bình thường về “Thần
binh lợi khí” để hình dung. Theo như lời Cửu U Thập Tứ Thiếu, đây chính là
thần kiếm linh thông. Quân Mạc Tà thét dài một tiếng, chân chính lăng không
đánh xuống. Viêm Hoàng Chi Huyết ngâm lên một tiếng như rồng ngâm phượng hót.
Sát khí dày đặc, toát ra một loại khát vọng khát máu kinh hoàng.
Sát khí Quân Mạc Tà xuất theo kiếm, tức thời cùng sát khí của Viêm Hoàng Chi
Huyết hoàn mỹ dung hợp làm một, trong thoáng chốc đã hình thành một loại sát
thế thiên địa kinh sợ ,Thần Ma vương giả. Chính là sát thế! Sát khí một khi đã
hình thành với số lượng đủ lớn liền phát sinh biến đổi. Đây cũng là cái gọi là
Sát thế trong mắt đám người Kiều ảnh. Quân Mạc Tà hiện tại rõ ràng đã biến
thân thành đế vương cầm trong tay Thần kiếm linh thông, quyền thế vô thượng,
ngạo nghễ trong trời đất, đối với bề tôi của mình không cho phép cự tuyệt,
không cho trốn tránh, một kiếm không thể phản kích.
Mọi người đang theo dõi đều có cảm giác, một kiếm này giết người chính là việc
thiên kinh địa nghĩa. Mặc kệ đối mặt là ai, đều bị chém giết. Nếu phản kháng
chính là đại nghịch bất đạo. Đối mặt với một kiếm này chỉ có phục tùng. Và
cũng chỉ có phục tùng mà thôi. Tam đại thủ hộ hoảng sợ thất sắc. Cửu U Thập Tứ
Thiếu nhìn một kiếm này của Quân Mạc Tà, trong mắt lóe lên tinh quang. Một
kiếm này thực sự nói lên ý nghĩa to lớn của “Thế”. Từ xưa đến nay, có bao
nhiêu người có thể phát ra một kiếm như thế. Người làm được đều là tuyệt thế
chi hoa, tuyệt thế thiên tài. Chính giờ phút này, vô luận là ai cũng cảm thấy
chuyến đi này không tệ, được chứng kiến sự kiện hi hữu này. Giờ khắc này, Quân
Mạc Tà đã chứng minh một điều Viêm Hoàng Chi Huyết chính là: Độc Tôn Kiếm!