Dị Thế Tà Quân

Chương 873: Nữ tử thần bí

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Cho nên có thể bổ sung thể lực và huyền lực bất cứ lúc nào, vì
thế hắn lúc nào cũng ở trong trạng thái tốt nhất! Mà đối thủ của
hắn lại không thể có được ưu thế này, coi như lúc đầu thực lực có
tương đương nhau, nhưng chỉ cần so sánh về phương diện này, thắng bại
tự nhiên đã rõ, cũng có thể nói, đánh nhau càng lâu, Hà Tri Thu
càng chiếm được nhiều tiện nghi!

Bạch Kỳ Phong áo trắng bay lên, hét lớn một tiếng nói:

– Biện pháp hay! Diệu pháp! Hảo một cái Vạn Lý Bi Thu! Xem Vạn
Chỉnh Lân Huyến của Kỳ Phong ta đây!

Bàn tay nhanh chóng vũ động, chỉ trong một thoáng vậy mà thân mình
của Bạch Kỳ Phong đã biến mất trong cơn lốc, tựa hồ hoàn toàn tiêu
thất bản thể, ngay sau đó đột nhiên trên mặt đất tứ phía, từng
phiến núi nhỏ mạnh mẽ mọc lên, các ngọn tiểu sơn nhân tạo này đều
lặng lẽ xoay chuyển, vách núi cắm vào nhau giống như vách tường,
đồng thời giữa không trung vô số tảng đá lớn ầm ầm rơi xuống!

– Sắc thu ngàn dặm, phong quang vô hạn, như thế nào một mảnh núi đá
là có thể che dấu? Đúng là không biết tự lượng sức!

Hà Tri Thu cười lạnh một tiếng, gió thu gào thét ầm ầm, thiên địa mênh
mông, trước mắt chỉ còn lại đìu hiu!

Bạch Kỳ Phong tuy rằng kịp thời phát động độc môn huyền công của
mình, bản thân càng lĩnh ngộ điểm độc đáo của dẫn động thiên địa
chi lực, nhất thời tạo thành biến đổi lớn, nhưng trong trận chiến
này, rõ ràng rơi xuống hạ phong!

Hà Tri Thu làm cho cảnh sắc mùa thu trải dài ngàn dặm, nhờ vào
thuộc tính độc đáo của độc môn công pháp, rõ ràng chiếm được
thượng phong, trong lúc nhất thời quả nhiên là “Phong quang vô hạn”,
hai người cũng đã giao tiếp trong nháy mắt, đồng thời tại đây đột
nhiên thiên địa kỳ cảnh xuất hiện che kín bên trong, chỉ có sắc thu
khôn cùng, vạn khe lân phiến của Bạch Kỳ Phong đã tan biến đi trong
gió, trước mắt cũng chỉ là đau khổ chống đỡ mà thôi.

Điểm này, không chỉ riêng bản thân Bạch Kỳ Phong hiểu rõ, thậm chỉ
các Thánh Hoàng bên cạnh cũng nhìn ra được.

Nơi đây còn có năm vị Thánh Hoàng của Huyễn Phủ, chỉ cần một người
ra tay cũng có thể dễ dàng giúp Bạch Kỳ Phong xoay chuyển tình thế,
thậm chí còn có khả năng chuyển bại thành thắng, bất quá chỉ là
mấy chiêu, nhưng đây lại là cuộc chiến giữa các Thánh Hoàng, lại
liên luỵ đến danh dự của bản thân, thanh danh, mặc kệ là gì cái gì,
chỉ cần có người nhúng tay vào, bất luận là bên nào cũng sẽ không
tiếp nhận! Nhất là phía đang thất thế, thà tử chiến còn hơn!

Thế cục bây giờ, tuy rằng Bạch Kỳ Phong rơi xuống hạ phong, nhưng chân
chính thất bại lại còn kém một khoảng rất xa. Nếu cần xoay chuyển
tình thế, trước mắt chỉ có một người duy nhất có thể nhúng tay,
đó là Tào Quốc Phong, người cũng đang bị vây trong vòng chiến, những
người khác đều không thể!

Quả đúng như thế, Tào Quốc Phong một tiếng thét dài, thanh chấn
không gian!

Xưa nay hắn lão luyện thành thục, vừa rồi trong lúc giao thủ, hắn
vẫn chưa phát huy toàn lực, tuy rằng liên minh Huyễn Phủ cùng Tam Đại
Thánh Địa vì việc hôm nay mà sụp đổ, nhưng quan hệ song phương vẫn
chưa đi đến mức phải đối lập như kẻ thù, cho nên vừa rồi Tào Quốc
vẫn giữ cho cục diện cuộc chiến ngang ngửa nhau, nếu không lấy thực
lực Thánh Hoàng tam cấp của hắn mà toàn lực phát huy, cho dù không
thể ngay lập tức đánh bại Hải Vô Nhai cũng chiếm được ưu thế không
thể nghi ngờ!

Thế nhưng trong một khắc, Bạch Kỳ Phong đã hoàn toàn bị Hà Tri Thu
áp chế, mà Hà Tri Thu hiện tại lại hận Bạch Kỳ Phong tận xương
tủy, chỉ cần có cơ hội, tuyệt đối sẽ không để Bạch Kỳ Phong sống
sót!

Có thể nói, Tào Quốc Phong cùng Hải Vô Nhai mặc dù chiến đấu nhưng
chỉ tương đương luận bàn, còn Bạch Kỳ Phong cùng Hà Tri Thu lại chân
chính là cuộc chiến sinh tử!

Sinh tử chỉ trong tích tắc!

Tào Quốc Phong e sợ cho Bạch Kỳ Phong, bất đắc dĩ phải phát huy
thực lực chân chính! Bởi vì chỉ có hắn nhanh chóng đánh bại Hải Vô
Nhai mới có thể sang cứu viện Bạch Kỳ Phong ra khỏi khốn cảnh!

Ngay tại thời khắc Tào Quốc Phong bộc phát toàn bộ thực lực, cuộc
chiến bởi vì Tào Quốc Phong lúc này đây bùng nổ lại xảy ra biến
hóa kinh người! Có thể nói là trên cả biến hóa!

Cái này… không còn là khí thế chi tranh nữa, mà chân chính là cuộc
chiến sinh tử! Cuộc chiến sinh tử giữa Huyễn Phủ cùng Thánh Địa!

– Hải huynh, đắc tội!

Tào Quốc Phong thét dài một tiếng, phong vân tức thời biến sắc, thân
thể hắn lập tức lặng lẽ chuyển động, trong phút chốc khắp thiên
địa đột nhiên tràn ngập bóng dáng Tào Quốc Phong! Mà từng đợt lại
giống như núi cao đè nặng, cảm giác áp bách chưa từng có, trong
phút chốc làm cho Hải Vô Nhai ngay cả di chuyển thân thể cũng khó
khăn!

Vào thời khắc này, Hải Vô Nhai từ cổ họng thét dài, bộc phát ra
huyền lực công kình cực mạnh, thoát khỏi trói buộc, mà Hà Tri Thu
đang chiếm thượng phong bên kia đột ngột phát ra tiếng ha ha cười sang
sảng, hai người bỗng nhiên liên tục chớp động, nháy mắt tụ hội lại
với nhau!

Hải Vô Nhai cười lớn một tiếng, châm biếm:

– Phiêu Miểu Huyễn Phủ, quả nhiên là muốn đưa hai người chúng ta vào
chổ chết! Tào Quốc Phong, các ngươi cuối cùng cũng biểu lộ lập
trường của Huyễn Phủ, hai người lão phu không thể tiếp tục phụng bồi.
còn vài món binh khí kia, để lại cho các người chơi đi… Núi cao sông
dài, chúng ta thế nào cũng có ngày gặp lại!

Trong tiếng cười, hai đạo nhân ảnh giống như ảo ảnh lóa vài cái,
liền biến mất không thấy gì nữa, cùng lúc đó, chiến trường chính
là bên cạnh một ao sen bỏ hoang, vậy mà “Oanh” một tiếng, tất cả
đều bay lên trời… Tích tụ vô số nước bùn, làm thành một cái ô dị
thường, ước chừng bao phủ trong phạm vị vài trượng không gian, như một
cái lồng mây đen mà ụp xuống.

Toàn bộ những người ở đây, đồng loạt đối mặt với nước bùn phủ
xuống toàn thân!

Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu đồng thời cười lạnh, sau đó im ắng không
một tiếng động. Hiển nhiên, hai người là do hết sức ghê tởm đám
người này nên phát động một kích cuối cùng, rồi lợi dụng nó để
ẩn thân, nhanh chóng rút khỏi khu vực này!

Hai người họ dù sao cũng là những lão yêu quái sống suốt mấy trăm
năm, sao lại dễ dàng hành động theo cảm tính, tùy tiện đánh một
trận căn bản là không thể thắng? Chuyện này chỉ là một kế nhử,
thử xem thái độ của Huyễn Phủ đối với Thánh Địa. Nếu Tào Quốc
Phong cùng Bạch Kỳ Phong thật sự hạ sát thủ, thì Huyễn Phủ quả là
lòng muông dạ thú! Đến lúc đó, hai người liền bỏ hết tất cả đại
giới phá vòng vây!

Bọn hắn thực sự nhìn xa trông rộng, ngay từ đầu đã chọn chiến
trường tại đây, cũng đã dự phòng con đường lui như vậy, đúng là
gừng càng già càng cay!

Lấy tâm cơ tính toán này mà nói, những người Phiêu Miểu Huyễn Phủ
hàng năm vẫn ở ẩn hồng trần cũng phải kém xa rất nhiều!

Hơn nữa bọn hắn quyết định đột phá vòng vây, căn bản là do người
Huyễn Phủ không có ý định tiêu diệt sạch. Ngay cả Bạch Kỳ Phong
cũng chỉ là muốn hung hắn giáo huấn Hà Tri Thu một chút thôi, cũng
không có nghĩ qua sẽ giết chết!

Nhưng bọn hắn đột nhiên ly khai, cuộc chiến chấm dứt, điều này cũng
nói lên sự hiểu lầm giữa Thánh Địa cùng Phiêu Miểu Huyễn Phủ không
còn cơ hội xóa bỏ!

Theo hai người rời đi, bốn thế lực lớn, hoàn toàn tan rã!

Đồng dạng thân ở phạm vi bao phủ của nước bùn, Quân đại thiếu gia
bất ngờ phải đối mặt với sự kiện này, tức thời trợn mắt há mồm, đáy
lòng hô to không xong rồi!

Đám mgười Tào Quốc Phong đều có huyền công sâu đậm hộ thể, cũng có
thời gian thi triển khinh công né tránh, tất nhiên không có gì phải lo
lắng, cũng không đến mức bị trúng phải nước bùn. Nhưng bên phía Quân
đại thiếu gia thì lại khác, hắn hiện tại đang thi triển Âm Dương Độn
để xem náo nhiệt, chỉ chờ một khi xuất hiện tình thế lưỡng bại câu
thương, sẽ tìm cơ hội chiếm lợi cho mình.

Trận mưa bùn này, nếu hắn thi triển Khai Thiên Tạo Hóa Công hộ thể,
cho dù cẩn thận như thế nào cũng không thể tránh khỏi sẽ bị đám
người Tào Quốc Phong phát giác sự tồn tại của hắn, như vậy, kế
hoạch sắp thành của hắn lại có nguy cơ hỏng bét, hơn nữa cũng do lo
lắng an nguy của bản thân, đây chính là bảy vị Thánh Hoàng cùng nhau
vây giết a, cho dù hiện tại có là Cửu U Thâp Tứ Thiếu cũng chưa
chắc có được kết quả tốt…

Cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn chịu đựng!

Cảm thụ được mùi nước bùn cực kỳ tanh hôi bành bạch đánh lên người
mình, Quân Đại Thiếu suýt nữa không chịu được phải nôn ra: Loại tích
tụ nước bùn mấy trăm năm, hơn nữa còn có một hoa sen không biết đã
mục nát hết mấy cuộc đời… Bên trong còn có một ít thi thể sinh vật
thối rữa….

Hương vị này, chỉ cần nghĩ là biết!

Cho dù lấy tâm tình của Quân Mạc Tà, kiếp trước từng là sát thủ,
vốn đã sớm trải qua rất nhiều biến cố dơ bẩn, nhưng cũng khó có
thể gánh vác!

Quân đại thiếu từ cao hứng phấn chấn, thậm chí còn đang ở trong
mộng đẹp chưa kịp tỉnh táo lại, liền tao ngộ việc này…Cứ yên như
thế, ngay cả động cũng không dám động, chỉ có thể để mặc cho nước
bùn tanh tưởng này tản ra khắp toàn thân… Trực tiếp khóc không ra
nước mắt!

Kế hoạch lớn của ta…Ô…Hỏng rồi….

Mộng luôn luôn tốt đẹp, nhưng mộng mất đi, sự thật trước mắt lại
đến, luôn luôn thật là tàn khốc, một tấn bi kịch to lớn a!

Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, đến khi lần thứ hai Quân đại thiếu
mở to hai mắt, mới phát hiện giữa sân không một bóng người. Hải Vô
Nhai cùng Hà Tri Thu tất nhiên bặt vô âm tín, đám người Tào Quốc
Phong cũng biến mất không để lại dấu vết!

Cái này rất hợp lý, Tào Quốc Phong cùng bảy đại Thánh Hoàng vốn
là hạng người sống an nhàn sung sướng, hai người kia đã rời đi,
chẳng lẽ còn ở lại chỗ này ngửi mùi hôi thối sao? Cũng vì may mắn
đó, Quân đại thiếu mới có thể bò ra khỏi đám nước bùn ngoài ý muốn
này, nếu bọn hắn ở lâu một lát, khi Quân đại thiếu bò ra bị phát hiện
mới chân chính là bi kịch!

Đêm khuya yên tĩnh, chỉ có Quân đại thiếu gia một mình một người
khoác đầy người nước bùn, ngồi chồm hổm trên tàng cây, rất giống
một con hầu tử đầy bùn…

“Tại sao lại thành cái dạng này? Thật là xui xẻo a! Không chỉ không
có cơ hội chiếm lợi ích, chính mình ngược lại còn biến thành một
con khỉ đầy nước bùn, kế hoạch hoàn mỹ sao lại biến thành như vậy,
đây gọi là chuyện gì a…”

Quân đại thiếu ngửa mặt lên trời thở dài, xác nhận lúc này đây trừ
bỏ kế hoạch châm ngòi trọn vẹn thành công, có vẻ như tiếp tục cũng
không thu hoạch được gì.

Mang theo vạn phần buồn bực theo cây kia trèo xuống, vận công đem nước
bùn trên người toàn bộ chấn hết, nhưng cổ mùi này lại vương mãi
không thôi, Quân Mạc Tà vừa mắng vừa nhanh như bay tìm kiếm con sông
gần đây, bất kể như thế nào cũng muốn hảo hảo tắm rửa một cái!

Thật sự là quá khó ngửi!

Ca ca ta tẩy cân phạt tủy đẩy ra chất dơ bẩn, có vẻ như mùi vị cũng
không thể so sánh mùi vị độc nhất này!

Cả đời này Quân đại thiếu gia làm việc thuận lợi, có vẻ như đây là
lần đầu tiên hỏng bét!

Ước chừng chạy được bốn năm chục dặm đường cuối cùng mới nghe thấy
phía trước có tiếng nước chảy, một con sông nhỏ trong trẻo ào ào
chảy xiết về phía trước. Nước sông kia cũng không sâu, nói là sông
nhỏ hoặc là dòng suối nhỏ càng thích hợp hơn, Quân đại thiếu tất
nhiên là không chút do dự, cả người nhảy vào, ùm một tiếng lọt vào
dòng suối.

“Oanh” một tiếng, trực tiếp hình thành ở đáy sông một hố to sâu cỡ
năm ba trượng.

Quân đại thiếu chà chà vài cái nhanh chóng sạch sẽ cả người, đầu
tiên vùi đầu vào trong nước, liều mạng tắm rồi lại giặt, nhưng trồi
lên mặt mước vẫn cảm thấy bên trong mũi mình vẫn cảm nhận được cái
mùi tanh tưởi khó chịu này…

Liên tục tắm giặt nhiều lần như thế, cuối cùng cũng cảm thấy được
mùi có vẻ đã vơi đi rất nhiều, Quân Mạc Tà trần truồng nằm thẳng
cẳng, lại thở hồn hển mấy hơi, trong lòng dâng lên cảm giác dở khóc
dở cười.

Quần áo trên người đúng là không mặc không được, nhưng lại càng không
được, chính là mùi vị kia…

Quân Mạc Tà tâm niệm vừa động, liền vào bên trong Hồng Quân Tháp lấy
ra bộ quần áo khác, thấy quần áo mới bỗng nhiên nhớ ra: Ta kháo? Ta
tại sao lại ngốc như vậy, mấy món di sản kia của Cửu U Đệ Nhất Thiếu,
ôn ngọc tâm trù… Đến bây giờ còn chưa có đem ra ngoài!

Từ sau khi trở về, sự việc quả thực liên tục xảy ra, trực tiếp quên
mất việc đại sự này, nếu sớm một chút đem bộ hộ thân bảo y kia
phát ra ngoài, Xà Vương cũng sẽ không… Ai! Ta thật đúng là đầu óc
bả đậu…

Bất quá thời điểm trước phát ra vài món bảo y kia, có thể có phần
Xà Vương hay không? Nghĩ đến vậy, tự đáy lòng Quân Mạc Tà đột nhiên
hổ thẹn…

Quân Mạc Tà tự trách một hồi, trần truồng tắm rửa dưới ánh trăng,
cứ như vậy đi lên bờ, chậm rãi mặc xong quần áo, vừa mặc quần áo
vừa suy tính bước tiếp theo.

Vừa mới mặc được một nữa, đột nhiên nghe thấy một thanh âm thản
nhiên nói:

– Ngươi… chính là Quân Mạc Tà sao?

Cái thanh âm này, dường như là giọng nói của một vị nữ tử, dị
thường lãnh đạm, không thể nghe ra được tuổi tác cụ thể.

– Ai?

Quân Mạc Tà đột nhiên nghe thấy thanh âm ngoài ý muốn này, thân mình
cũng không chuyển động, không có biểu hiện ra một chút dị thường,
vẫn giữ tốc độ cũ tiếp tục mặc quần áo lên người, cũng không ngẩn
đầu lên hỏi.

Đây là phản ứng bình thường của hắn. Thân là vua sát thủ, điều quan
trọng nhất chính là gặp biến không sợ hãi! Bất luận là chuyện gì,
cũng không thể quấy rầy bản tâm của mình. Càng là tình huống ngoài
ý muốn, càng không thể bối rối, nếu không… Hậu quả lại càng tệ
hơn!

Trên một gốc cây đại thụ trên bờ sông, đột nhiên vang lên một tiếng
hừ nhẹ.

Quân Mạc Tà ngửa đầu nhìn lại, đã thấy thân ảnh nữ tử thanh lệ
lăng không đứng trên ngọn cây, dáng người thon dài, dáng vẻ mềm mại
thướt tha, trên vai gầy tha thướt lộ ra một đoạn chuôi kiếm.

Chỉ là đứng trên một mảnh lá cây của ngọn cây cao nhất, thân mình
nhẹ nhàng phập phồng! Tựa như Dao Trì tiên tử ngự phong mà đến, rồi
lại không muốn đặt chân xuống trần gian, liền dừng lại trên ngọn cây…

Chỉ là một phiến lá cây mỏng, có thể chịu được sức nặng của cả
người nàng, hơn nữa bộ dạng tự hồ trông rất nhẹ nhàng. Chỉ riêng
trình độ khinh công này cũng đã siêu phàm nhập thánh, đủ khiến
người xem mà than thở.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận