Tuy rằng không tin Triển Mộ Bạch với thân phận Thánh Hoàng sẽ làm ra sự tình
bỉ ổi đến bực này nhưng cũng không thể không đề phòng. Giờ phút này, mắt thấy
sự việc phát sinh, bảy người đồng thời trong lòng dâng lên sự phẫn nộ to lớn.
Triển Mộ Bạch, ngươi thật đúng là không biết lượng sức mình.
Bảy người không hẹn mà cùng đứng dậy, cấp tốc nhìn ra cửa phòng mình của mình
thì chỉ thấy được một cái bóng người màu đen nhẹ nhàng, nhanh tới cực điểm.
Trong tay như đang cầm cái vật gì, đang xông ra từ cửa sau phòng Quân Mạc Tà,
người nhào lộn vài lần đã đi xa bảy tám trượng vượt ra khỏi bờ tường.
Vẫn vô thanh vô tức nhưng toàn bộ động tác của hắn đã lọt vào trong mắt của
bảy người.
Người này dáng cao to, động tác giơ tay nhấc chân đều tạo ra tư thế tiêu sái
phiêu dật. Đúng là thủ đoạn của Triển Mộ Bạch.
Bịch một tiếng, một vị Thánh Hoàng từ trong phòng Quân Mạc Tà vọt ra, người
chưa xuất hiện đã kêu lên:
– Tào lão Đại, không tốt, người đã không còn.
– Triển huynh, thật sự đi vội vã như vậy?
Tào Quốc Phong trong lòng đã tức nổ phổi, thủ đoạn của Triển Mộ Bạch ngươi
cũng quá đê tiện. Đã nói mọi người cạnh tranh công bình, sao ngươi lại có thể
đêm khuya tiến đến cướp người. Mặc dù là cười nói nhưng khẩu khí mang theo hàn
khí tỏa ra xung quanh. Hiển nhiên trong lòng phẫn nộ tới cực điểm.
Đạo nhân ảnh kia tựa hồ ngừng lại một chút thế nhưng cũng không quay đầu lại,
càng không để ý tới không để ý tới lời nói của Tào Quốc Phong. Hắn thấy hành
tung đã bị tiết lộ, hai chân đột nhiên phát lực mạnh bắn người qua tường đi
mất.
Lúc này hắn toàn lực nhảy đi nên không cần phải dấu diếm hành tung nữa bởi vì
tốc độ quá lớn nên thân thể dù không ma sát kịch liệt với không khí nhưng phát
ra một tiếng “Hưu”. Đồng thời thân ảnh hắc y bên cạnh hắn cũng tỏa ra khói
trắng, đồng thời mùi khét bốc lên. Thân thể kia do tốc độ quá nhanh, ma sát
với không khí dẫn đến sự thiêu đốt đáng sợ như vậy.
Hắn giống như hắc sắc lưu tinh, như một tia chớp, vừa leo lên tường liền lóe
lên rồi biến mất không thấy tăm hơi.
– Triển Mộ Bạch. Ngươi thật vô sỉ.
Tào Quốc Phong tức giận đến toàn thân run rẩy. Thật không ngờ Triển Mộ Bạch,
tên tiểu nhân này khi hành tung đã bị mình phát giác lại có thể làm chuyện mất
mặt ôm người mà chạy như vậy. Quả thực là vô sỉ.
Nhóm người mình quả nhiên là chủ quan. Người này lúc trước nghe phong phanh
hắn không để ý mặt mũi, hạ độc thủ đánh lén một hậu sinh vãn bối, chính là kẻ
thù chung của Tam Đại Thánh Địa, Quân Mạc Tà. Hành vi có thể nói là đê tiện vô
sỉ đến cực điểm. Nhóm người mình dù vậy vẫn không để ý bình tâm đối đãi như
không có gì xảy ra. Quả nhiên là tự mình gây nghiệt a. (DG: bọn họ tự trách
mình chủ quan nên để chuyện xảy ra đây mà)
Một tiếng huýt sáo vang lên, bảy vị Thánh Hoàng tức giận giở hết sức bình sinh
ra truy đuổi. Mỗi người nghiến răng nghiến lợi, hai tay xoa vào nhau. Bao
nhiêu năm không ra giang hồ, giờ Tam Đại Thánh Địa lại có thể hung hăng càn
quấy đến như vậy sao?
Thậm chí ngay cả biết chúng ta là người của Phiêu Miểu Huyễn Phủ cũng dám coi
thường một cách trắng trợn, không kiêng nể gì. Quả thực là không thể nhẫn được
nữa, thúc thúc có thể nhẫn nhưn thẩm thẩm không có thể nhẫn. Không thể nhẫn
nhịn liền sẽ dẫn tới bạo phát. Bà nội nó, không đánh ngươi thành dạng vạn hoa
đào nở thì ngươi cứ tưởng rằng mình ngon lam sao.
Chỉ thấy người nọ phía trước chạy nhanh vô cùng, tốc độ nhanh như quỷ mị,
tránh đông, lách tây, hòng thoát khỏi truy tung. Nhưng đám người Tào Quốc
Phong đuổi theo không bỏ. Kẻ chạy phía trước dù sao cũng phải mang một người
hơn trăm cân mà chạy nên cũng không có khả năng thoát khỏi sự truy tung của
bảy đại Thánh Hoàng. Hắn đột nhiên cười khà một tiếng nói:
– Một khi đã luyến tiếc như vậy thì trả lại cho các ngươi.
Người nọ đột nhiên dừng lại, tay trái giơ kẻ mang theo bên người, hữu chưởng
hung hăng vỗ xuống đỉnh đầu hắn.
– Đừng!
Tào Quốc Phong sợ đến vỡ mật, mắt trợn lên, toàn thân cảm thấy như lạnh cả
người như rơi vào hầm băng.
Mọi thứ xảy ra trước mắt Tào Quốc Phong như chậm lại, nhất là bàn tay kia từ
từ hạ xuống. Ba một tiếng vang giòn vang lên, cái đầu trong tay hắn như quả
dưa hấu bị dập nát vụn. Huyết tương lập tức văng tung tóe giữa không trung tối
đen.
Sau đó Hắc y nhân nhẹ nhàng buông tay, bị thịt kia liền rớt xuống, hắn tặng
thêm một cước vào thân thể kẻ đó, làm hắn bay vù về phía Tào Quốc Phong, rơi
trước mặt hắn.
Căn bản không cần tra xét, cả đầu đều dập nát thì cho dù là Cửu U Thập Tứ
Thiếu cũng không thể sống được huống chi là một thiếu niên thực lực Ngân
Huyền.
Bảy người đang bay trên không xém té rớt xuống đất. Nhìn thi thể đầm đìa máu
tươi, mọi người đồng thời có một loại cảm giác như đang mơ. Bọn hắn như thế
nào cũng không nghĩ tới Triển Mộ Bạch sẽ hạ sát thủ như vậy.
AAAAAAAAAAAA!
Tào Quốc Phong ngửa mặt lên trời kêu to, thanh âm như sét đánh, hai mắt như
muốn nổ tung, hồng, oa, trong miệng liền phun ra một ngụm máu tươi.
Hắc y nhân ảnh tựa hồ hoảng sợ cất giọng khàn khàn nói
– Đã nói trả lại cho ngươi, ngươi không cần sao? Sao lại không lấy? Ngươi xem
hắn chết chưa? Cái này cũng không nên trách ta. Thật sự là thiên ý trêu người,
tuy rằng ta không chiếm được nhưng các ngươi cũng không có, mọi người đều hòa
nhau, khỏi phải tranh chấp nữa.
Tào Quốc Phong đáp xuống đất, người cong lại, thỏ phì phò, hung hăng trừng mắt
nhìn Hắc y nhân, nói:
– Triển! Mộ! Bạch!
Hắc y nhân khàn khàn giọng như cũ, tràn đầy kinh ngạc nói
– Ta chỉ sợ ngươi nhận lầm người. Ta là Quân Mạc Tà, đâu phải Triển Mộ Bạch.
– Quân Mạc Tà đã chết rồi, hơn nữa là do chính tay ngươi giết.
Tào Quốc Phong tức giận đến mức đầu hoa mắt choáng, cả người run rẩy vài lượt,
suýt nữa thì lại ộc máu, cơ hồ dùng hết toàn bộ lực lượng hét lớn
– Triển Mộ Bạch, Đcm ngươi.
Hắc y nhân giận dữ quát:
– Tào Quốc Phong. Ngươi không nên khinh người quá đáng.
Hắn làm như dưới sự phẫn nộ quên mất việc che dấu âm thanh, một lời thốt ra,
lại tức thời tỉnh ngộ lập tức ngừng miệng, cũng không tiếp tục nói chuyện.
Nhưng thân thể cũng bay vút lên, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm tiên huyết
tựa hồ là dùng một loại bí thuật gia tốc nào đó, tốc độ trở nên kinh người,
trong chớp mắt biến mất trong bóng đêm.
Bảy vị Thánh Hoàng tất cả đều sắc mặt xanh mét.
Tào Quốc Phong chậm rãi đi đến thi thể trước mặt, mong có chút hi vọng nào đó,
khi nhìn thấy thì thân hình hắn lại run rẩy, rồi lại phun ra một ngụm tiên
huyết, mặt ngửa lên trời than vãn.
Nào còn có chút hi vọng gì, cổ thi thể chỉ mặc áo ngủ bên ngoài, đầu đã không
còn. Nhưng theo vóc người thì quả thật là một thanh niên không còn gì phải
nghi ngờ.
– Tam Đại Thánh Địa. Triển Mộ Bạch. Ta và ngươi không đội trời chung!
Tào Quốc Phong thở phì phò, khóe miệng dính máu tươi, ánh mắt dữ tợn thét lên.
Sáu người khác cũng mặt mày trắng bệt, tức giận đến chết đi sống lại.
Bảy người bọn hắn mới vừa rồi còn hưng phấn đàm luận phải dạy dỗ đồ đệ ước mơ
này như thế nào để tương lai có thể trở thành Cửu U đệ nhất thiểu thứ hai,
hoành không xuất thế. Nhưng trong nháy mắt, đồ đệ mà bảy người mình đang chuẩn
bị dốc hết sức lực bồi dưỡng đã trở thành một đống thịt nhão không đầu. Không
thể cứu sống lại được.
Đây chính là Không Linh thể chất trong trong thuyết đó nha. Là thể chất của
Cửu U đệ nhất thiểu.
AAAA!
Bảy người không nói một lời xoay người giống như là bảy ngọn núi lửa sắp bùng
nổ hướng về tiểu viện Độn Thế Tiên Cung hiện đang ở lao tới. Trên thân người
tản ra hơi thở nguy hiểm tới cực điểm.
Giờ khắc này bảy người quyết định cho dù là liều tánh mạng của cả bảy người
cũng không thể cho qua cơn tức này được. Triển Mộ Bạch, ngươi nhất định phải
trả giá đắt.
Triển Mộ Bạch kia mấy phen cố làm ra vẻ huyền bí để không ai biết nhưng ngụ ý
lại rất rõ ràng: Ta không chiếm được thì các ngươi cũng đừng mơ tưởng. Hai bên
đều không được, cũng tránh khỏi nguy cơ tương lai cho Tam Đại Thánh Địa chúng
ta.
Chuyện như vậy, Triển Mộ Bạch đã làm một lần. Ở Thiên Phạt sâm lâm, đánh lén
Quân Mạc Tà, không phải thế sao? Không để ý thể diện đánh lén gia hỏa hậu bối
thì có chuyện xấu gì mà hắn không làm được chứ.
Quân Mạc Tà dù sao cũng là địch nhân của Tam Đại Thánh Địa. Ngươi đánh lén hắn
tuy rằng bỉ ổi nhưng dựa trên kết quả mà nói thì cũng không có gì đáng trách.
Nhưng đồ đệ của ta hiện tại chỉ mới Ngân Huyền, chờ hắn trưởng thành thì Triển
Mộ Bạch ngươi xương cốt đều có thể nát thành bụi, ngươi rốt cuộc băn khoăn cái
gì? Chẳng lẽ phát hiện thiên tài không thuộc về Tam Đại Thánh Địa các ngươi
thì liền bóp chết hay sao?
Đây là cái gì đạo lý chó má gì. Huống chi ngươi đang bóp chết hi vọng tương
lai của Phiêu Miểu Huyễn Phủ chúng ta.
Ba trăm năm, năm trăm năm, thậm chí một ngàn năm là có thể hi vọng so sánh
được với Cửu U đệ nhất thiểu trong truyền thuyết.
Chuyện này cho dù là nói lại với Phiêu Miểu Huyễn Phủ thì cũng chỉ có kết cục
không chết không thôi. Triển Mộ Bạch ngươi cho là ngươi cải biến thanh âm thì
chúng ta không biết sao? Ngươi quả thật cho rằng mọi người chúng ta là một lũ
ngốc sao.
Chỉ bằng tu vi cấp Thánh Hoàng, và hành vi xấu xa thôi. Nhìn quanh thế gian,
trừ một Thánh Hoàng như ngươi ra, ai lại có thể làm được chuyện vô sỉ, hèn hạ,
bỉ ổi như vậy. Ngoài ngươi ra thì còn ai vào đây?
Ở nơi khác, dù đang bị bảy đại Thánh Hoàng hận đến tận tim phổi, Triển Mộ Bạch
rốt cục cũng cùng với những cao thủ của Độn Thế Tiên Cung, Mộng Huyễn Huyết
Hải và Chí Tôn Kim Thành của Tam Đại Thánh Địa đạt được hiệp nghị. Hắn vốn là
người phụ trách chuyện ra ngoài lần này của Độn Thế Tiên Cung, trả giá nhiều
nhất, sau đó lại hứa hẹn nhiều điều, nhiều chỗ tốt, nên mọi người quyết định
toàn lực trợ giúp Triển Mộ Bạch thu được đồ đệ này.
Triển Mộ Bạch lúc này mới yên tâm, tuy rằng phải trả giá đắt nhưng vẫn chân
thành tỏ ý cảm tạ đối với mọi người. Sau khi mọi người ra về, Triển Mộ Bạch
cũng trở lại phòng của mình, trầm ngâm suy nghĩ, tuy nói đã được tất cả cao
thủ hứa hẹn nhưng Phiêu Miểu Huyễn Phủ quyết định sẽ không dễ dàng buông tay.
Rốt cuộc như thế nào thì mới ổn thỏa đây, phải suy tính cho thật kỹ mới được.
Tóm lại, đồ đệ Không Linh thể chất này, lão phu nhất định phải có quyết không
để cho người khác.
Cứ như vậy yên lặng suy nghĩ, mắt thấy trời đã sáng, đột nhiên bên ngoài
truyền lại một tiếng kêu to phẫn hận:
– Triển Mộ Bạch. Con bà ngươi!