Trong khi đang công kích, tay kia của Quân Mạc Tà như đao chém về phía tên còn
lại. Mà một vị lão giả áo bào trắng khác đang ở bên trong, cũng bị đối phương
đánh trở tay không kịp.
Tâm niệm hắn chuyển động, miệng hét lên:
– Thiên địa tù…
Dưới tình huống như vậy quả thật chỉ có Thiên Địa Tù Lung mới có thể giải trừ
tình hình trước mắt hoặc thậm chí dành chút chủ động.
Nhưng ngay lúc hắn đọc lên được ba chữ, lực lượng thiên địa đã bắt đầu như
cuồng phong nhanh chóng tụ tập, thế nhưng hắn lại nghe được đồng bọn kinh hô
bốn chữ:
– Tôn Giả cấp ba?
Bốn chữ đơn giản này lại làm cho hắn như thấy bị ngũ lôi oanh kích, cảm giác
thất bại tràn ngập. Hắn liền đem Thiên Địa Tù Lung đang thi triển ra thu hồi
về.
Thiên Địa Tù Lung chính là mượn thiên địa chi lực để sử dụng, làm cho địch
nhân không thể động đậy tùy ý xâu xé, thuộc loại bá đạo hạng nhất, rất hay
được sử dụng trong thực chiến.
Nhưng kỹ xảo mạnh mẽ và hiệu quả này có một điều kiện tiên quyết, đó là chỉ
thích hợp dùng với đối thủ có cảnh giới công lực thấp hơn mình, nếu thi triển
đối với đối thủ có công lực cao hơn mình thì Thiên Địa Tù Lung không những
không hiệu quả mà còn phải chịu sự cắn trả ghê gớm.
Bản thân sau khi thi triển ra Thiên Địa Tù Lung lại không có nửa điểm kháng cự
lực lượng phản phệ.
Một khi bị cắn trả thì hậu quả tự nhiên là cực kỳ bi thảm, thậm chí có thể bị
đánh nát linh hồn, vạn kiếp bất phục ngay tại chỗ.
Địch nhân cho dù không phải là Thánh Cấp cường giả nhưng ít nhất cũng là Tôn
Giả cấp ba, nếu không đồng bọn hắn cũng sẽ không kinh ngạc như thế, cũng không
đến mức bị bại nhanh chóng như thế. Một cường địch như vậy ở trước mặt thì bảo
làm sao lão giả áo trắng lại không sợ hãi?
Nhưng chiêu Thiên Địa Tù Lung này đã hoàn thành xong một nửa bây giờ lại thu
về, lực lượng cắn trả cũng không nhẹ. Vì vậy lão giả áo bào trắng này tình
hình còn thảm hại hơn nếu so với người trước.
Chưởng lực Quân Mạc Tà còn chưa đánh tới mà cả người hắn đã run mạnh lên, khóe
miệng tràn ra máu tươi, đến nỗi một chưởng này khi tới nơi thì hắn ngay cả
huyền khí hộ thể cũng không kịp vận dụng, hoàn toàn lãnh đủ. Hắn chỉ cảm thấy
ngũ tạng như bị thiêu đốt, miệng kêu lên một tiếng đau đớn, cả người như cục
sắt rơi xuống đất. Thân mình còn chưa rơi xuống đất thì âm thanh gãy vụn của
xương cốt đã vang lên, cả người đập mạnh xuống đất, bất tỉnh nhân sự, thương
thế cực kỳ trầm trọng.
Trần gia hoàn toàn không hiểu, hai đại cao thủ cấp bậc Tôn Giả này sao lại bị
đánh bại chỉ trong một chiêu. Hơn nữa còn là bị bại thê thảm đến cực điểm, khó
mà tin lại được.
Quân Mạc Tà điều chỉnh thân thể vẫn trôi nổi trong không trung, thủy chung
không đáp xuống đất, cứ như vậy giữa không trung cười một tiếng dài, lớn tiếng
nói:
– Chút bổn sự ấy mà cũng đòi ngăn cản nhiệm vụ ám sát của Đông Phương Thế Gia
ta. Ha ha ha… Trần Khánh Thiên, đối mặt với thực lực mạnh mẽ vượt trội thì
âm mưu còn có nghĩa lý gì?
Sau đó Quân Mạc Tà phát ra một tiếng cười dài rung trời, thân mình dưới ánh
mặt trời chợt lóe lên rồi biến mất không thấy gì nữa. Phía dưới chỉ còn lại
một mảnh ồn ào.
Từ đầu đến cuối, Quân Mạc Tà đều không muốn giết người, nhất là hai vị nhị cấp
Tôn Giả của Tam Đại Thánh Địa nhưng ai biểu các ngươi hiện thân làm gì…
Trong khoảng thời gian này, hắn không lúc nào là không muốn trả thù, điên
cuồng trả thù. Nhưng hắn lại có cảm giác vung đại chùy đập lên đám bông.
Cao thủ cấp bậc Tôn Giả ở trong mắt người thế tục sớm đã là ăn trên ngồi
trước, là tồn tại tối cao trong truyền thuyết rồi. Nhưng Quân Mạc Tà lại không
có chút cảm giác chiến thắng nào, hoàn toàn không có ý nghĩa. Cho dù là đem
giết đi cũng không có cảm giác như đang trả thù.
Cho nên Quân Mạc Tà xuất thủ chính là muốn câu dẫn đại nhân vật, làm cho những
cao thủ Tam Đại Thánh Địa tập trung vào nơi này nhiều một chút, để ta có thể
giết một cách thống khoái, đem bọn hỗn đản này đánh thật đau, làm cho chúng bị
tàn phế hoặc giết hết.
Mặt khác chính là Ưng Bác Không, Phong Quyển Vân suất lĩnh “Tàn Thiên Phệ Hồn”
tiến hành tàn sát bừa bãi trên toàn bộ đại lục có thể sẽ khiến cho Tam Đại
Thánh Địa chú ý, cho dù thực lực bọn hắn có tiến bộ nhưng vẫn khó có thể ngăn
cản. Vì vậy Quân Mạc Tà tự lấy thân làm mồi, ở chỗ này hấp dẫn toàn bộ sự chú
ý của Tam Đại Thánh Địa. Như vậy, các đạo nhân mã khác làm việc cũng thuận lợi
hơn rất nhiều.
Quân Mạc Tà trong thời gian này luôn luôn cảm thấy áp lực. Hắn một mực bố trí
kế hoạch trả thù, nhưng trong lòng tràn ngập lo lắng, hắn vẫn biết mình khó
lòng qua cửa ải này. Hiện tại hắn thậm chí không dám tiến vào Hồng Quân Tháp.
Mỗi một lần tiến vào, Quân Mạc Tà đều có một loại cảm giác đau đớn như đao
cắt. Mai Tuyết Yên vì mình bị thương, bị đánh trở về nguyên hình, suýt chút
nữa là đi đời nhà ma. Mà bây giờ lại thêm Xà Vương Thiên Tầm.
Cho dù lấy tử sắc linh khí trong Hồng Quân Tháp trị liệu thì cũng chỉ có thể
duy trì Xà Vương không chết, nhưng không thể làm nàng hồi phục. Nói cách khác,
trong thời gian dài tới Xà Vương phải duy trì cuộc sống trong trạng thái hôn
mê, hoàn toàn không có phương pháp nào có thể làm cho nàng tỉnh lại. Tệ hơn là
đời này kiếp này nàng chỉ có thể sống như vậy, không có nửa điểm tri giác.
Theo kiếp trước thì bệnh này chính là người sống đời sống thực vật.
Chuyện Mai Tuyết Yên bị thương thì có chút bất đắc dĩ. Nhưng lần này Xà Vương
bị thương là bởi vì cứu mình, bởi vì mình chủ quan, không đề phòng. Mình lúc
ấy căn bản là không nên xuất hiện, nhưng lại nghênh ngang đi ra. Tuy rằng lúc
ấy xuất hiện là có lý do nhưng dù lý do gì thì cũng không thể thay đổi sự thật
là Xà Vương bị thương là vì mình. Bởi vì sự xuất hiện của mình mới làm cho
Triển Mộ Bạch nổi lên sát khí, cũng bởi vì chính mình nhất thời khinh thường
buộc Xà Vương xả thân cứu mình, làm cục diện trước mắt trở thành thê thảm như
vậy.
Thù này nếu không báo thì làm sao đối mặt với hai vị hồng nhan tri kỷ trong
Hồng Quân Tháp, mà một người thì chưa khôi phục hình người, một người thì hôn
mê bất tỉnh. Chỉ có giết chóc, chỉ có lấy máu tanh của Tam Đại Thánh Địa và
Phiêu Miểu Huyễn Phủ để trả thù mới có thể làm cho mình an lòng một chút.
Ta mặc kệ các ngươi là vì cái gì, có sứ mệnh gì, nếu đã làm sai nhất định phải
trả giá đắt. Động tĩnh hôm nay chỉ là mới bắt đầu thôi. Tam Đại Thánh Địa các
ngươi tới đây đi. Ta chờ đây.
Người của Đông Phương thế gia với lực khủng bố đến cực điểm biến mất vô tung,
làm cho lầu trên lầu dưới mấy trăm người ở nơi này ngơ ngác sững sờ.
Đây là lực lượng gì? Hai vị Tôn Giả cùng nhau ra tay nhưng lại bị đối phương
ung dung đột phá, thuận tay chém giết thêm mấy người, rồi nhấc tay làm trọng
thương hai Đại Tôn Giả, sau đó ung dung bỏ đi mà không tổn thất cộng lông sợi
tóc nào.
Mọi người trong lòng đều chấn động. Siêu cấp cao thủ như vậy mà lại là địch
nhân của chúng ta sao? Chúng ta sắp sửa đối mặt với đối thủ đáng sợ như thế
sao?
Trần Thần áo trắng như tuyết ngơ ngác ngồi trên lầu, cũng chưa hề rời khỏi vị
trí. Ngay lúc Quân Mạc Tà lao ra, hắn đang nhủ thầm trong lòng một câu: Bạch
thủ tương tri do án kiếm, chu môn tiên đạt tiếu Đạn Quan!
Thật lâu sau hắn mới tự giễu cười cười, cảm thán, thở dài một tiếng, Đạn Quan
lâu chính là của cải Trần gia, vốn là: Một người làm quan cả họ được nhờ.
Nhưng với Quân Mạc Tà thì bài thơ này lại có ý tứ khác.
Bạch thủ tương tri do án kiếm, chu môn tiên đạt tiếu Đạn Quan! Há chẳng phải
là trò cười cho thiên hạ?
Thật sự là đại tài. Trần Thần âm thầm tán thưởng không thôi.
– Vị Đông Phương này, không quản tên thật hay giả, kể chuyện ngẫu hứng vô
cùng cao minh, quả là làm người khác phải thán phục.
Nhưng hắn không biết bài thơ này Quân Mạc Tà đạo văn một cách trắng trợn.
Triển Mộng Điệp lẳng lặng đứng cũng ở nơi này tự hỏi. Hắc sa bảo vệ trên mặt
làm người ta nhìn không ra biểu cảm nhưng trong đôi mắt đẹp cũng ánh lên, biến
ảo không ngừng, hiển nhiên trong lòng đã rất không bình tĩnh.
Đúng lúc này, trên mái nhà vang lên tiếng quát tháo, Quân Mạc Tà từ bên ngoài
đã lao lên tầng trên, hai người này đang nhìn nhau còn chưa kịp định sẽ làm gì
thì đã nghe vài tiếng cười to, chiến đấu đã chấm dứt.
Thân ảnh Quân Mạc Tà trong tiếng cười nhảy lên không mà đi, phá vỡ mái nhà
thành một lỗ lớn. Hai áo trắng lão giả trước mặt hai người, một người khuôn
mặt ảm đạm khóe miệng rỉ máu, một người thì hôn mê bất tỉnh.
Trần Thần tức thời cực kỳ hoảng sợ. Hai người này không phải là hai đại cao
thủ của Thánh Địa sao? Như thế nào lại dễ dàng bại trận như thế? Điều này sao
có thể?
Trần Thần và Triển Mộng Điệp hai người nhìn nhau cùng thấy sự kinh hãi trong
mắt đối phương.
Quân Mạc Tà lúc trước làm cho bọn họ khiếp sợ khâm phục, bài thơ làm cho bọn
họ trầm tư không thôi nhưng vũ lực hiện tại lại làm cho bọn họ khiếp sợ tới
cực điểm. Từ ngưỡng mộ đến bội phục rồi sùng bái, ba cung bậc tình cảm này lại
xảy ra trong chớp mắt.
Đúng vậy, chính là sùng bái. Bởi vì tuổi tác của Quân Mạc Tà nhỏ hơn bọn hắn
rất nhiều, cho dù là dịch dung cũng có thể nhận ra được. Nhưng thành tựu của
hắn vô luận ở phương diện nào cũng không có người nào sánh được. Thúc ngựa
cũng đuổi không kịp.
Trần Thần đột nhiên minh bạch ẩn ý trong câu nói lúc trước của Quân Mạc Tà:
Nếu ngươi thật sự coi ta là tri âm thì hãy thoái ẩn, rút lui khỏi giang hồ,
không khỏi cười khổ một tiếng, đối mặt với địch nhân như vậy thật sự là bất
hạnh lớn của gia tộc, cho dù là cố gắng chống cự, Trần gia chỉ sợ cũng không
chịu đựng được bao lâu. Chi bằng rút lui khỏi giang hồ.
Triển Mộng Điệp trong đôi mắt xinh đẹp lộ vẻ hoảng sợ, hốt hoảng hỏi:
– Người này là ai?
Trần Thần thở dài nói:
– Người của Đông Phương Thế Gia.
Hắn quay đầu nhìn Triển Mộng Điệp, trong mắt lộ ra vẻ giọng mỉa mai.
– Người này chính là lí do vì sao mà hai nhà Triển Trần cùng liên thủ, cũng
chính là điều kiện tiên quyết.
Triển Mộng Điệp hít một hơi, u rũ nói:
– Trần Thần ngươi nói vậy là có ý gì?
– Không có ý gì.
Trần Thần nói lơ đảng:
– Lần này ta trở về sẽ cật lực khuyên bảo cha ta nếu có thể liền rời khỏi
trường tranh đấu này. Đông Phương Thế Gia có người này thì chúng ta tuyệt
không có khả năng đối phó, cho dù có Tam Đại Thánh Địa làm hậu thuẫn. Sự kiện
lần này, vốn gia phụ vì tương lai của gia tộc nên cố gắng một bước nhưng theo
hiện tại mà phán đoán thì chỉ sợ vị tất gia tộc có thể bước lên cao hơn mà tệ
hại hơn chính là gia tộc sẽ bị diệt vong.
– Đây là việc của gia tộc, ta cũng không quan tâm. Trần Thần, ta chỉ là một
nữ tử.
Mộng Điệp im lặng một hồi lâu mới nói:
Lúc ta tới đây, có nghe nói một việc. Tộc trưởng vốn không để cho ta tới nhưng
ta không thể không hỏi. Trần Thần, chuyện này là về bản thân ngươi.