– Chèo chống cẩn thận có thể dùng thuyền vạn năm, lần này sự tình rất trọng
đại, lần hành động này trực tiếp quyết định Trần gia chúng ta có thể tiến thêm
một bước hay không, ngàn vạn lần không được khinh thường! Huống chi theo như
tin tức tình báo, lực lượng phái tới lần này của Đông Phương thế gia khó lòng
phân biệt, đoán cũng không ra. Nếu như cho người khác đi, một khi đánh rắn
động cỏ, vậy là một chuyện rất tệ.
Trần Khánh Thiên trầm mặt, trong mắt lại lóe sáng.
Trần Khánh Vân tuy rằng khó hiểu, nhưng cũng không dám nhiều lời, xoay người
bước ra ngoài truyền lệnh.
Trần Khánh Thiên thấy tam đệ bước ra cừa, trên mặt không có biểu tình gì,
trong lòng lại nổi sóng, âm thầm tự nhủ: “Tam đệ ơi tam đệ, chuyện tình lần
này quan trọng như vậy, chẳng lẽ chỉ để diệt Đông Phương thế gia thôi sao?
Chúng ta phải làm chính là thay người đứng đầu Độn Thế Tiên Cung Mạc Vô Đạo
báo thù! Lão tổ tông Trần Trùng hiện giờ đã quy tiên, Trần gia ở tại Thánh Địa
đã không còn chỗ nào dựa vào, trước mắt thấy được đời sau lại bị các gia tộc
khác đè ép. Hiện giờ ý trời lại đem chuyện của Tiên Cung phân phó xuống đầu
hai nhà chúng ta, chẳng khác gì đã cho chúng ta một cơ hội không thể tốt hơn!
Nếu như làm không xong chuyện này, chỉ sợ Trần gia … ngày vui dài chẳng tày
gang…”
Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Khánh Thiên buồn vui lẫn lộn, ngay trong thời
điểm nhạy cảm này lại là lần duy nhất Tam Đại Thánh Địa an bài nhiệm vụ quan
trọng xuống, nếu như có thể hoàn thành xuất sắc sẽ khiến cho Mạc Vô Đạo đứng
đầu thánh địa kia hài lòng, đến lúc đó chỉ cần hắn tùy ý ban cho vài bộ công
pháp hay chỗ tốt gì đó cũng đã đủ cho Trần gia hưởng dụng cả đời.
Nếu vậy thì tuy rằng Trần gia mất đi lão tổ tông Trần Trùng, nhưng chỉ cần có
Độn Thế Tiên Cung làm chỗ dựa, thì tổng thể thực lực lại có thế trở lại đỉnh
cao!
Còn nếu làm không xong, đối mặt với Trần gia không phải chỉ là sự trả thù của
Đông Phương gia, còn có những gia tộc phụ thuộc Tam Đại Thánh Địa bỏ đá xuống
giếng, chèn ép bài xích, tranh thủ cháy nhà mà hôi của. Thậm chí đồng minh
Triển gia đến lúc đó cũng không còn chắc nữa, nếu như thật sự đến bước tồi tệ
như vậy, Trần gia xem như hồn tiêu phách tán cũng không phải là chuyện gì khó
đoán!
Vừa nghĩ tới hậu quả đáng sợ kia, Trần Khánh Thiên có chút lạnh run cả người.
Cho nên đối phó với Đông Phương gia chính là cơ hội lớn của Trần gia! Tuy
nhiên, đây cũng chính là một lưỡi dao sắc có thể phá hủy cả Trần gia. Trần
Khánh Thiên quyết không thể để bất cứ chuyện gì thất bại! Mặc kệ trả giá đắt
như thế nào, chỉ được phép thành công, không được thất bại!
Vậy nên hắn tìm hiểu tin tức lần này cũng phái ra đứa con cả đáng giá nhất là
Trần Thần!
Trên Huyền Huyền đại lục, anh tài trước giờ liên tục xuất hiện, nhưng tại thế
tục thì mới chỉ xuất hiện được bốn người nổi tiếng nhất mà cả bốn đều là gia
chủ tương lai, hợp lại xưng là Tứ đại công tử.
Tứ đại công tử này mặc dù một thân huyền công không tệ nhưng cũng không được
xem là cao cường, mặt nhưng nếu luận cơ mưu tâm trí lại là thiên hạ khó gặp,
không phân cao thấp!
Khiêm tốn, ấm áp như ngọc, chính là Bạch Ngọc công tử Ngọc Siêu Phàm.
Phiêu diêu quân tử, tự nhiên như gió, Du Nhiên công tử, Lý Du Nhiên.
Trúc xanh thâm thúy, tầm mắt xa tận chân trời, Thiên Nhai công tử, Đoạn Thiên
Nhai.
Tri âm khó tìm, ruột gan đau khổ. Đoạn Trường công tử, Trần Thần.
Mà Trần Thần này, chính là Đoạn Trường công tử!
Trần Thần, thiên tài trong trăm năm qua của Trần gia! Cũng chỉ có hắn mới khác
biệt cùng tam đại công tử, xem như khác người trong tứ đại công tử.
Bởi vì Trần Thần này văn tài võ lược, cả hai đều nổi trội. Trong việc tu luyện
huyền khí có thành tựu rất khả quan, dù tuổi còn trẻ nhưng đã đạt đến cảnh
giới Thiên Huyền trung giai, thiếu chút nữa là Thiên huyền đỉnh phong! Mà hắn
ta năm nay chỉ mới hai mươi sáu tuổi!
Lấy tu vi của hắn, thậm chí còn có phần vượt trội nếu so với Bách Lý Lạc Vân
vẫn được xem như thiên tài, mà cũng có thể nói nếu như Bách Lý Lạc Vân không
gặp được Quân Mạc Tà, hai người chỉ cần qua một đoạn thời gian liền không cần
phải so sánh nữa!
Trần Thần, được xem như là người trong năm trăm năm lại đây có thể tiếp cận
truyền kỳ huyền công của tổ tiên Trần Trùng!
Trần Thần, kẻ mà không chỉ có huyền công cao cường, dung mạo xuất chúng, tâm
cơ thâm trầm, lại càng thêm tinh thông âm luật, được xưng tụng là “Tam Tuyệt”,
chính là cầm, tiêu, địch. Một khi đã thổi thì trằn trọc du dương, làm cho
người ta trầm mê mà lưu luyến quên về. Hắn lại thở dài mà rằng tuy thiên hạ
lớn lao lại không có một người nghe hiểu, nên lại có một biệt danh là “Tri Âm
Hận”!
Hơn nữa người này một khi đã ra tay thì tàn nhẫn vô cùng, không hề dung tình,
vậy nên có một câu ca dao nói rằng “Đoạn Trường công tử Tri Âm Hận, dứt nhạc
ra tay mạng người tàn!”
Chính là một người không ai sánh nổi, ai cũng đánh giá nếu như Trần Thần cứ
giữ tốc độ như vậy thì sẽ tiếp bước Trần Trùng, trở thành thánh cấp cường giả
thứ hai của Trần gia! Thậm chí thành tựu Thánh Vương cũng chưa biết chừng!
Đây cũng chính là lý do lớn nhất khiến Triển gia cố ý giao hảo cùng Trần gia!
Còn có lý do là Trần Thần cũng có hôn ước với hòn ngọc quý trong tay gia chủ
Triển gia, cũng là một kỳ tài huyền công, được xưng tụng là Vũ Đường đệ nhất
mỹ nữ Triển Mộng Điệp. Nếu như lần này thuận lợi đối phó Đông Phương thế gia,
thì sau chuyện này cũng là lúc Trần Thần chính thức cưới Triển Mộng Điệp, cột
chặt hai nhà lên cùng một cỗ chiến xa!
Trần Khánh Thiên đã dám đem đòn sát thủ Trần Thần này ra có thể nói là đã cực
kỳ coi trọng Đông Phương Vấn Tình!
– Mặt khác thỉnh bốn vị cung phụng trong gia tộc đi cùng đại công tử, nhất
định phải đảm bảo an toàn cho đại công tử!
Trần Khánh Thiên trầm ngâm một hồi, cuối cùng vẫn ra quyết định này.
Trần Thần chính là hi vọng sau này của Trần gia, tuyệt đối không thể xảy ra
chuyện!
– Nếu như Trần Thần công tử tự mình xuất động, vậy hai người lão hủ sẽ âm
thầm đi theo. Hai người lão hủ cũng rất có hứng thú nhìn xem nhân tài mới nổi
của Đông Phương thế gia ra làm sao, thiếu niên mặt đen thần bí đó rốt cuộc là
như thế nào. Cũng tranh thủ xin xem hai mươi thị vệ hung hãn kia ra sao, ha
ha….
Lão già bên trái vuốt râu cười, khi nhắc đến bốn chữ “thị vệ hung hãn” thì lên
giọng, lộ vẻ trào phúng.
– Đa tạ Lý lão chiếu cố!
Trần Khánh Thiên mừng rỡ, có hai người này đi theo, phần an toàn lại càng
không chút sơ hở!
Cúc Lạc thành.
Khách điếm Kim Cúc.
Đoàn người Quân Mạc Tà chính là trọ tại nơi này. Đông Phương Vấn Tình vung ra
một thỏi vàng, đã bao cả tòa khách điếm.
Đông Phương gia chủ khoa trương như vậy lại khiến cho Quân Mạc Tà khó hiểu.
Thích khách sở trường chính là lén lút, tới bây giờ là càng lặng lẽ càng tốt.
Hiện giờ Đông Phương Vấn Tình lại làm ngược lại, hắn cũng không rõ vì sao.
Khi Quân Mạc Tà hỏi, Đông Phương Vấn Tình cười khổ:
– Cúc Lạc thành chính là sân nhà của Trần gia, thế lực sớm đã len lỏi vào
từng ngành sản xuất, tin rằng khi chúng ta còn cách mấy trăm dặm thì Trần gia
đã biết hướng đi của chúng ta, thậm chí chi tiết cũng nắm được phần nào, nếu
như chúng ta cố tình ẩn tàng tiếp nữa thì cũng chỉ làm hề cho người ta giễu.
Chẳng thà rõ ràng quang minh chánh đại, đi bước nào tính bước đó.
Quân Mạc Tà bỗng cảm thấy dở khóc dở cười:
– Một khi đã như vậy, con ra ngoài mua sắm một chút, nhìn xem trong Cúc Lạc
thành này có chỗ nào chơi vui không.
Đông Phương Vấn Tình yên lặng nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói:
– Xem ra ngươi đã hiểu rõ trong lòng, một khi như vậy thì ra ngoài nhìn ngó
cũng tốt. Nhưng làm việc phải cẩn thận, ngàn vạn lần không được lộ ra thực
lực, tránh phiền toái không cần thiết.
Hắn làm sao không biết mấu chốt của nhiệm vụ lần này nằm trên người Quân Mạc
Tà. Đây cũng là dụng ý của lão phu nhân khi an bài Quân Mạc Tà bên cạnh mình.
Dọc đường đi, cả nhóm căn bản không hề che dấu chút gì, nên hiện tại thân phận
của Quân Mạc Tà chính là nỗi băng khoăn lớn nhất của đối phương! Tin là Trần
gia cũng đã sớm biết chuyện này. Mà một khi đã không nắm chắc được, thì bọn
chúng tất nhiên sẽ điều tra chân tướng của Quân Mạc Tà.
Vậy nên lúc này Quân Mạc Tà ra ngoài chính là chuyện bắt buộc phải làm, còn
phải tương kế tựu kế! Đông Phương Vấn Tình cũng tin rằng Quân Mạc Tà đã sớm có
đối sách của riêng hắn nên hoàn toàn yên tâm.
Quân Mạc Tà cười cười, cũng không đem theo người, cứ như vậy nghênh ngang ra
cửa.
– Các người không đi theo hắn sao? Nếu như có chuyện bất đắc dĩ phát sinh thì
phải làm sao?
Đông Phương Vấn Tình mặc dù đối với Quân Mạc Tà hết lòng tin tưởng, nhưng thấy
hắn cứ như vậy nhơn nhơn đi ra ngoài, cũng lắp bắp kinh hãi.
– Đông Phương gia chủ yên tâm, xét theo năng lực của công tử, tin rằng trong
thế tục này nếu không gặp phải hơn mười Thánh Vương liên thủ lại hoặc cao thủ
cấp bậc Thánh Hoàng, thì không có gì phải lo! Mục tiêu Trần gia lần này cũng
chỉ là hạng tép riu mà thôi, trong lòng công tử tất nhiên là có ý khác, không
thì việc phá hủy Trần gia cũng không nhọc lòng công tử làm gì, bản thân ta
cũng làm được!
Một gã đội viên cười hắc hắc.
– Hả….
Đông Phương gia chủ bị câu nói cực kỳ cuồng ngạo này nói suýt nữa nghẹn họng
mà chết.
Đúng là ông chủ cao ngạo bao nhiêu, nô tài liền kiêu căng bấy nhiêu, ngươi cho
công tử ngươi là ai? Lại còn dám nói không phải hơn mười Thánh Vương liên thủ
hoặc cao thủ Thánh Hoàng thì không cần lo lắng?! Đó đều là những nhân vật
trong truyền thuyết, cho dù có nói khoác cũng không nên quá sức bạo miệng đi?
Công tử nhà ngươi là thần tiên sao?
Gã đội viên này vừa nói như vậy, khiến cho Đông Phương gia chủ lòng đầy nghi
ngờ một câu cũng không thèm hỏi, lập tức vào phòng đả tọa, lúc bước đi thùng
thùng thiếu điều đem thang lầu đạp sập!
Quân Mạc Tà vừa bước ra khỏi cửa khách sạn liền dừng lại chốc lát, sau đó mới
kéo vạt áo một đường ngang như cua hướng về phía mặt trời mọc đi thẳng, đường
đi tốt như vậy, nhưng hắn lại chắn suốt từ nam sang bắc, từng bước mà đi, một
mình thiếu điều chắn cả con đường!
Xem ra lưu manh kiêu ngạo cỡ nào cũng không có như vậy…
Trong lúc thần thức hắn dò xét, khi hắn từ trong khách điếm ra đường, có ít
nhất mười mấy người theo phương hướng bất đồng mà túa ra, rõ ràng là đi thông
báo tin tức.
– Bản thân lớn lên đẹp trai, cũng thật là bất đắc dĩ…
Quân đại thiếu gia đảo đều hai con mắt lớn nhỏ chênh nhau, miệng đã méo lại
càng méo.
– Những người này nhất định là đi báo cho tiểu thư nhà bọn chúng, đến để
chiêm ngưỡng phong thái tuyệt thế của bổn công tử!
Sau đó hắn lại nghiêng đầu phốc một tiếng nhổ một bãi nước bọt, tiếp tục bước
đi như con cua, lung lay mà đi.
Chỉ một lúc sau đã nghe có tiếng người kêu:
– Nhanh chân lên, Trần đại công tử hôm nay ở Đạn Quan Lâu mở giới âm nhạc tụ
họp thiết yến, đi trễ là hết chỗ đấy. Đây chính là sự kiện mấy năm mới gặp a….
Ngay tức thì vang lên một tiếng hoan hô, dân chúng túa cả ra đường, trên đường
người người chen nhau, tựa hồ không bao giờ dứt…
Yến tiệc của giới cầm ca sao? Ta vừa tới đây thì liền mở tiệc sao chứ? Hơn nữa
còn do Trần đại công tử mời khách?
Quân Mạc Tà hừ mũi lẩm bẩm, vươn tay bắt lấy một gia hỏa đang chạy gần đó, hất
đầu hỏi:
– Đạn Quan Lâu ở đâu?
Người nọ tránh qua nhưng không thoát, chỉ cảm giác trên cánh tay đang kẹp một
cái vòng sắt, nhịn đau nói gấp:
– Đạn Quan Lâu cũng không biết sao mà còn phải hỏi?
– Hử ! Nếu biết ta còn hỏi làm cái gì ? Nói ra lời này thối ơi là thối !
Quân đại thiếu gia giận dữ.