– Tình huống hiện tại như thế nào? Tiến triển thuận lợi không?
Quân Mạc Tà hỏi
Ưng Bác Không cười cười trên mặt hiện lên thần sắc tự hào nói :
– Tiến triển tương đối thuận lợi. Tàn Thiên Phệ Hồn ba trăm thành viên toàn
bộ đạt tới Thiên Huyền cảnh giới. Trong đó năm người đã đạt đến Thiên Huyền
đỉnh phong, nếu không có gì thay đổi thì tuy thời có thể đánh vào Thần Huyền
cảnh giới.
– Nhanh chóng đến vậy sao?
Tin tốt lành ngoài ý muốn này cũng làm Quân Mạc Tà kinh hãi.
Đúng là ngoài ý muốn. “Tàn Thiên Phệ Hồn” những người này tất cả đều là lão
binh nơi sa trường xuất ngũ, ngoài ý chí kiên nghị, và ý chí chiến đấu không
ngừng, nhưng bọn hắn không có một người nào có tư chất, thật sự xuất sắc, hơn
nữa đã bỏ lỡ thời gian tập luyện huyền khí tốt nhất lúc còn trẻ.
Sở dĩ có thể đạt được thành tựu hơn người trước mắt, ngoại trừ ý chí ý chí
chiến đấu kiên cường, nguyên nhân chủ yếu là do tác dụng của đan dược do Quân
Mạc Tà cung cấp và cường độ huấn luyện tàn khốc mà bọn hắn phải thực hiện.
Cơ hồ mỗi ngày đều là huấn luyện trong tử vong và sợ hãi. Thậm chí là huấn
luyện giãy dụa trong làn ranh sinh tử, đẫm máu. Với những điều kiện như vậy,
“Tàn Thiên Phệ Hồn” mới có thể có thành tựu như ngày hôm nay.
Nhưng dù là như thế Quân Mạc Tà cũng không nghĩ bọn họ có thể tiến nhanh như
vậy.
– Xem ra ngay cả ngươi cũng xem thường loại đan dược kia
Ưng Bác Không nhìn hắn một cái nói :
– Tạc cốt đan kia công năng nghịch thiên, tuy rằng đơn thuần chỉ có tác dụng
với xương cốt nhưng ngươi không được quên đại bộ phận kinh mạch đều dựa vào
khung xương để lưu chuyển, khung xương cứng cáp, uyển chuyển thì kinh mạch
cũng sẽ thích ứng biến hóa theo. Đây chính là hỗ trợ cho nhau.
Phong Quyển Vân khuôn mặt từ trước đến nay luôn cứng nhắc cũng mỉm cười nói:
– Mỗi người bọn họ sau khi dùng Tạc cốt đan lại trải qua huấn luyện liều
mạng, đây chính là phải xuất ra tiềm lực cực hạn của mỗi người, không ngại trả
giá, gian khổ. Vô tình bọn họ không nhận ra được đã hoàn thành một lần tẩy cân
phạt tủy. Cứ như vậy phương thức này giúp bọn họ thay da đổi thịt, làm cho
chướng ngại về căn cốt thiên tư gây trở ngại tiến bộ của bọn hắn tuy không
hoàn toàn tiêu trừ nhưng cũng giảm đi rất nhiều. Nếu ngươi kiểm tra tư chất
của bọn họ lúc này sẽ thấy, tất cả đều đạt tới trình độ trung phẩm, thậm chí
một số người đạt tới trình độ nhất đẳng. Vì vậy thành tựu hiện tại cũng là
chuyện dễ hiểu.
– Thật sự là tin tốt lành. Bởi vì tư chất của bọn hắn có hạn chế, thành tựu
có hạn nhưng lại có được kết quả của việc tẩy cân phạt tủy, thoát thai, hoán
cốt, làm cho bọn hắn càng tiến bộ. Quả thật rất tốt, rất tốt.
Quân Mạc Tà rất vui mừng. Kết quả như vậy quả nhiên là ngoài dự liệu của hắn.
– Còn các ngươi? Tiến triển như thế nào?
Quân Mạc Tà nhìn Bách Lý Lạc Vân và Lãnh Ngạo hỏi
– Chúng ta lúc trước lựa ra tổng cộng một ngàn nhi đồng. Lúc còn ở Thiên
Hương đã đào thải ba trăm. Trong khoảng thời gian huấn luyện này lại đào thải
sáu trăm chín mươi lăm người. Có tư cách trở thành sát thủ cũng chỉ còn lại
năm người. Ngoài ra tính thêmThiên Tàn Địa Khuyết. Tổng cộng là bảy người.
Lãnh Ngạo chần chờ một chút nói :
– Lạc Vân lúc trước ở Thiên Hương tuyển được vài người, nhưng ba đã bị phế
trong lúc thi hành nhiệm vụ, xem như bị loại bỏ. Còn lại ba người, thêm cả hai
người chúng ta cũng chỉ có mười hai người, phù hợp với điều kiện để trở thành
sát thủ.
Quân Mạc Tà thản nhiên gật gật đầu, vui mừng nói :
– Mười hai người, nói cách khác, trừ bọn ngươi ra và Thiên Tàn Địa Khuyết thì
có tám người đủ điều kiện. Quá tốt, quá tốt, trong một ngàn người, có thể chọn
ra được tám sát thủ đã là thành công rất lớn rồi. Xem ra Lạc Vân và Lãnh Ngạo,
hai người các ngươi chọn lựa sát thủ rất mát tay. Thành tích này ta rất hài
lòng.
Bách Lý Lạc Vân và Lãnh Ngạo đồng thời nhìn nhau, có chút ngoài ý muốn.
Lãnh Ngạo lúc báo cáo, có chút chần chờ là bởi vì nhân số quá ít. Hai người
này tính tình chặt chẽ cẩn thận, không vì số lượng mà bỏ qua chất lượng. Để
lọt vào mắt của bọn họ thì cũng chỉ có chừng người này. Nguyên tưởng rằng Quân
Mạc Tà bởi vì nhân số quá ít mà nổi trận lôi đình, dù sao thì “Tàn Thiên Phệ
Hồn” mặc dù huấn luyện tàn khốc, sinh tử nhưng không mất người nào. Thật không
ngờ Quân đại thiếu gia lại rất hài lòng.
Bách Lý Lạc Vân và Lãnh Ngạo tuy rằng đều là thiên tài một đời, tài hoa đầy
người, thực lực mạnh mẽ, Lãnh Ngạo còn có một vị sư phụ là sát thủ Chí Tôn Sở
Khấp Hồn nhưng lịch duyệt của bọn hắn vẫn chưa nhiều, khó có thể hiểu rõ đạo
lý như Quân Mạc Tà.
Phải biết rằng sát thủ hai chữ này nói thì có vẻ dễ dàng nhưng sát thủ xuất
sắc thì khắp Huyền Huyền đại lục có mấy người? Cái gọi là phương pháp đào tạo
sát thủ là phải trải qua muôn ngàn thử thách mới có thể nắm giữ được.
Vô luận là do gia tộc, hay tâm tính, tính cách, thói quen, căn cốt… Mỗi
phương diện đều phải phù hợp yêu cầu, giống như lông phượng và sừng lân, không
lẫn vào đâu được,
Cũng không phải cứ biết giết người thì có thể trở thành sát thủ. Điều kiện để
một người đủ tư cách làm sát thủ quả thực so với điều kiện các triều đại vua
chọn lựa Trạng Nguyên còn muốn khó hơn.
Bách Lý Lạc Vân và Lãnh Ngạo thiên tư hơn người, tu vi cao cường, nhãn lực của
bọn họ trong việc lựa chọn nhân tài dĩ nhiên sẽ rất hà khắc. Có thể lọt vào
trong mắt hai người bọn họ nhất định là rất xuất sắc, có khả năng bồi dưỡng
được.
Trong một ngàn người, chỉ được tám.
Tỷ lệ này đã là tương đối cao. Quân đại thiếu gia bản thân là sát thủ xuất sắc
nhất, biết rõ tìm kiếm nhân tài khó như thế nào nên hắn rất hài lòng với kết
quả hiện tại.
– Tám người này… cùng với hai người các ngươi, và Thiên Tàn Địa Khuyết, còn
phải trải qua một đợt rèn luyện, đào thải một lần nữa.
Quân Mạc Tà chậm rãi nói :
– Để trở thành một sát thủ xuất sắc cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Trong mắt của hắn ẩn hiện thần quang, chậm rãi nói :
– Các ngươi biết sát thủ là gì không? Thế nào là một sát thủ chân chính?
Nghe xong câu hỏi này, Ưng Bác Không và Phong Quyển Vân phì cười không dứt
Cười. Bách Lý Lạc Vân và Lãnh Ngạo lại vô cùng thận trọng.
Hai thiếu niên thiên tài xuất thân từ sát thủ này đều suy nghĩ tới hàm ý ẩn
sâu trong lời nói này.
Quân Mạc Tà chắc sắp chỉ cho họ một bài học trọng yếu. Hai người đều biết, đây
không phải là một câu hỏi đơn thuần mà là một loại chia sẻ kinh nghiệm. Bởi vì
Quân Mạc Tà sẽ không cần bọn hắn trả lời.
– Tam Thiếu, ngươi chắc không biết rồi, theo lão phu, toàn bộ huyền giả đại
lục đều là sát thủ. Còn như lão phu và Phong Quyển Vân đây thì có thể nói là
sát thủ kiệt xuất.
Ưng Bác Không cười ha ha, quần ào bay phất phơ trong gió, giọng nói rất tự
tin.
Nhưng sau khi hắn nói xong, Bách Lý Lạc Vân và Lãnh Ngạo đều nhìn hắn với ánh
mắt kỳ quái, một ánh mắt buồn cười, khinh thường thậm chí không xem hắn là
ngang bằng.
– Các ngươi làm sao vậy? Sao lại nhìn ta như thế? Hai tên tiểu tử các ngươi
định làm phản sao?
Ưng Bác Không không khỏi giận dữ nhưng sau đó lại thấy chột dạ: Chẳng lẽ ta
nói sai? Ta nói vậy mà sai à?
– Trong mắt của ta khắp Huyền Huyền đại lục chân chính đủ tư cách làm sát thủ
tổng cộng cũng chỉ có hai người.
Quân Mạc Tà khẽ cười cười, nhìn Lãnh Ngạo nói :
– Một là sư phụ của ngươi, sát thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn.
– Người còn lại chính là ngươi.
Lãnh Ngạo có chút sùng bái nói. Những lời này không phải là nịnh nọt trước mặt
Quân Mạc Tà mà là hắn nhớ tới lời sư phụ của hắn từng nói như vậy.
Trở về sau cuộc chiến ở Phong Tuyết Ngân Thành, Sở Khấp Hồn đã nói với đệ tử
của mình như thế này
– Nhìn khắp thiên hạ, sát thủ chân chính chỉ có một, chính là người mà ngươi
đang đi theo. Vi sư so với hắn cũng phải tự thẹn không bằng. Còn lâu mới bằng
hắn.
Lúc ấy Lãnh Ngạo từng hỏi
– Sự phụ tại sao lại đánh giá người này cao như vậy? Ta chưa bao giờ thấy hắn
hiển lộ tiềm chất của một sát thủ?
Sở Khấp Hồn cười lạnh một tiếng nói :
– Nếu bị ngươi nhìn ra thì hắn còn xứng làm một sát thủ sao? Huống chi là một
vương giả sát thủ? Tiểu tử, lịch duyệt của ngươi còn kém lắm.
Sở Khấp Hồn sau khi nói xong hai câu liền nghiêm túc nhìn hắn
– Ngươi hãy để ý cho kỹ, bất cứ lúc nào, thời điểm nào, hắn cũng đều ở trạng
thái phòng ngự một cách tự nhiên. Cho dù là chỗ an toàn nhất cũng như vậy, lúc
nào cũng ở trạng thái phòng ngự, không phải là hắn cố ý mà là thói quen, một
thói quen ngay cả chính hắn cũng không thay đổi được. Trừ khi bị cường giả
giam cầm trong không gian cầm cố, nếu không thì bất luận kẻ nào cũng không có
cách nào đánh lén được hắn.
– Còn một điều nữa, bất kỳ thời khắc nào, hắn đều có thể ra tay. Đây cũng là
một dạng thói quen, một thói quen tự nhiên. Và chính hắn cũng không cách nào
sửa được. Đây chính là chỗ đặc biệt của hắn, từ từ mà kiểm chứng đi.
Tiến công và phòng ngự, hai loại động tác tương phản này đồng thời xuất hiện ở
trên một người, lại có thể thi triển mọi nơi mọi lúc, cách nói này không phải
điên cuồng thì cũng chính là không cách nào thực hiện được, vì sao sư phụ lại
nói như vậy nhỉ?
Cho nên, sau khi theo Quân Mạc Tà, chỉ cần có cơ hội tiếp xúc, Lãnh Ngạo cẩn
thận quan sát, sau nhiều lần quan sát, Lãnh Ngạo kinh hãi phát hiện lời của sư
phụ của mình là sự thật.
Rõ ràng là thống nhất động tác tương phản đã là khó rồi, mà lại có thể dung
hợp hoàn mỹ, tùy thời tùy chỗ áp dụng chính xác nhất, lại còn dung nhập vào
bản năng của mình, đây là kỳ tích bực nào!!!
Chẳng trách lúc trước, khi thực lực của hắn còn yếu, chính mình không tiếc hao
tổn tinh thần thi triển tuyệt chiêu ám sát, trong lúc phòng vệ chung quanh hắn
vô cùng chặt chẽ, vẫn không giết được hắn.
Quân Mạc Tà cười cười nói :
– Có người nghĩ rằng sát thủ là kẻ cao cao tại thượng, nhất cử nhất động phải
có quy luật nghiêm khắc, lúc bình thường trên mặt vĩnh viễn không tỏ vẻ gì,
hơn nữa lúc nào cũng có sát khí. So với một người bình thường, sát thủ là
không có tình cảm, không có tình yêu, không có tình thân, không có bằng hữu…
Điều này cũng là một ràng buộc dành cho sát thủ.