– Điều này thì ta có thể hiểu được, lấy tài năng của ngươi, nếu có ý cùng ta
đối địch thì cũng không cần phải ra tay, chỉ cần ở chỗ này giằng co với ta để
cho bên ngoài ung dung gia cố phong ấn là xong.
Cửu U Thập Tứ Thiếu khẩu khí có vẻ dịu đi một chút, có chút mơ màng nói.
– Bất quá đám hỗn tạp đó thủ đoạn thật hèn hạ, khiến kẻ khác phải chê cười.
Vì để đối phó với bổn công tử mà gắn cho ngươi cái ngoại hiệu như vậy. Quả
thật là muốn nhẫn cũng không thể nhẫn.
Cửu U Thập Tứ Thiếu nghiến răng nghiến lợi nói. Quả nhiên Quân Mạc Tà bịa ra
Cửu Tiêu đệ nhất gia xuất phát từ việc Tam Đại Thánh Địa và Huyễn Phủ, đã làm
cho hắn nổi giận.
– Đúng là như thế, hai hổ đánh nhau, tất yếu sẽ bị tổn thương. Kẻ thù của kẻ
thù ngay cả không thể trở thành bằng hữu thì cũng không nên tùy tiện trở thành
đại địch một cách mập mờ như vậy được.
Quân Mạc Tà dùng một loại giọng thấu tình đạt lý, nghiêm túc nói
– Chính vì vậy nên ta mới đến đây.
– Điều ngươi muốn ta thực hiện đối với bổn công tử mà nói căn bản không phải
là vấn đề lớn. Đánh nhau ở đâu đều cũng giống nhau . Trước mắt nếu ngươi thật
sự giúp ta một tay, với yêu cầu bình thường như vậy thì bổn công tử đáp ứng
cũng chẳng mất mát gì.
Cửu U Thập Tứ Thiếu trầm tư nói :
– Còn nữa, giữa chúng ta còn thiếu một trận quyết chiến, chờ sau trận chiến
đó, ta tính sổ với Thiên Phạt cũng không muộn. Nếu cuối cùng không thắng nổi
ngươi, cho là ngươi không nói, bổn công tử cũng sẽ không bỉ ổi ra tay với
Thiên Phạt tiểu bối.
Cửu U Thập Tứ Thiếu trong giọng nói để lộ sự tự tin to lớn, tựa hồ hắn đang
thấy mình đang ở ngoài và trở thành thiên hạ chí tôn.
Quân Mạc Tà bĩu môi, nói một cách chắc chắn.
– Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Nhưng ta cho ngươi một kỳ hạn chính xác:
vì hai ta đều là địch của Tam Đại Thánh Địa và Huyễn Phủ cho nên ngày Tam Đại
Thánh Địa và Phiêu Miểu Huyễn Phủ bị tiêu diệt chính là lúc ta và ngươi quyết
đấu. Khi đó hai chúng ta không cần phải lo lắng điều gì, có thể đánh nhau một
cách thống khoái. Còn một điều nữa hãy để ta nói cho rõ luôn, ta không ra mặt
dẫn ngươi đi ra, cùng nhau đối phó với bọn hắn bởi vì trên danh nghĩa ngươi
vẫn là kẻ thù chung của đại lục, điểm ấy chắc ngươi hiểu. Ngươi có thể không
quan tâm nhưng ta thì không thể như vậy.
Quân Mạc Tà dùng giọng điệu sầu khổ nói
– Điểm này ta thừa nhận không bằng ngươi, luôn ngẩng cao đầu.
– Ha ha, cái này thì càng lại là chuyện nhỏ, ngươi có việc của ngươi, ta có
việc của ta. Cửu U Thập Tứ Thiếu ta muốn làm chuyện gì chẳng lẽ còn cần người
khác phải hỗ trợ? Bất quá là gan ngươi cũng nhỏ quá, những người này làm ngươi
sợ sao?
Cửu U Thập Tứ Thiếu trong lòng cười một trận thoải mái, cuồng ngạo cười lớn,
dùng giọng điệu khinh thường, cực đoan nói:
– Tam Đại Thánh Địa, Phiêu Miểu Huyễn Phủ? Chỉ là bọn tiểu nhân ngụy quân tử
mà thôi. Cái gì là Thánh Địa, Huyễn Phủ. Chỉ là một lũ chó má, không chịu nổi
một chiêu của ta.
– Ngươi chân thật nói lời ngay thẳng. Một khi đã như vậy, điều kiện kia giữa
chúng ta không có vấn đề gì chứ?
– Đúng vậy. Ta đáp ứng. Bổn công tử từ trước đến nay lời hứa đáng ngàn vàng.
Muôn đời không thay đổi.
Cửu U Thập Tứ Thiếu hừ một tiếng, trong thanh âm lộ ra một chút nóng nảy nói
– Nhưng ngươi… thật có thể giúp ta phá vỡ phong ấn? Ngươi có nắm chắc
không?
– Phong ấn này đối với ta mà nói cũng đơn giản thôi.
Quân Mạc Tà chỉ chỉ ngũ thải quang hoa trên đỉnh đầu nói
– Chút nữa ta sẽ thi triển thần thông theo vị trí trung tâm đi ra ngoài, mà
khi ta đi ra ngoài như vậy phong ấn tự nhiên sẽ có một lỗ thủng. Ha ha chỉ cần
có lỗ hổng nhỏ đó, ngươi sau khi đi ra ngoài có thể tiết kiệm ít nhất là một
phần ba công lực.
– Hơn một phần ba. Cửu U Thập Tứ Thiếu nhướng mí mắt đỉnh đạc vung tay lên
– Nếu nói đơn giản như vậy thì ngươi còn chờ cái gì? Nhanh chóng làm đi.
Quân Mạc Tà cười hắc hắc nói :
– Vậy ngươi cần phải nhìn cho kỹ, ta cụ thể là từ chỗ nào đi ra ngoài.
Cửu U Thập Tứ Thiếu trong hai mắt màu đen quang mang chợt lóe nặng trĩu nói :
– Yên tâm… điểm này ta khác xa với người khác.
Quân Mạc Tà trong lòng cười thầm, xem ra người này trong vòng mấy trăm năm cơ
hồ là đem phong ấn này sờ soạng không biết bao nhiêu ngàn vạn lần, chắc sớm đã
thuộc lòng.
Dưới sự quan sát của Cửu U Thập Tứ Thiếu, chỉ thấy giữa không trung, một thân
ảnh mông lung hư vô quỷ quái lóe lên một cái, sau đó bay tới vị trí trung tâm
của phong ấn, dùng lại không động đậy, sau đó chậm rãi hoàn toàn biến mất
không thấy gì nữa.
Mà một bộ phận của phong ấn kia, lại xuất hiện biến hóa vi diệu. Lực lượng
trong phong ấn giảm từng chút một như đang bị ăn mòn, mỗi thời khắc đều sinh
ra biến hóa tuy rằng rất nhỏ nhưng Cửu U Thập Tứ Thiếu đối với phong ấn này vô
cùng quen thuộc, trình độ cứng rắn đủ làm hắn đau khổ mấy trăm năm.
Nhưng Quân Mạc Tà trong thời gian ngắn có thể làm phong ấn phát sinh biến hóa
như vậy khiến cho hắn giật mình, khiếp sợ kèm theo chút không hiểu.
Liên tưởng tới lúc Quân Mạc Tà vừa mới xuất hiện tại đây, kẻ điên cuồng như
Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng không khỏi chép miệng than
– Thì ra người này ẩn thân ở gần ta như vậy. Việc này thật quá nguy hiểm. Bất
quá cũng không có gì giỏi lắm, chẳng qua là thủ đoạn của bàng môn tả đạo mà
thôi. Thực lực của hắn chưa chắc đã bằng với ta.
Những lời này không phải tự cao tự đại, mù quáng mà là có căn cứ. Quân Mạc Tà
có thể ẩn thân là bởi vì hắn không có địch ý, lại càng không có sát ý. Chỉ cần
hắn đối với Cửu U Thập Tứ Thiếu có chút bất lợi thì hẳn sẽ có phản ứng.
Đúng lúc này trong hư không truyền đến âm thanh trầm ổn của Quân Mạc Tà
– Thấy rõ rồi chứ. Ta đi trước một bước đây, ngươi tự thu xếp cho ổn thỏa đi.
Sau đó không trung tựa hồ chấn động một chút, cái bóng mở hoàn toàn biến mất
không còn thấy gì nữa.
Ngay lúc thân ảnh mơ hồ đó biến mất thì có một tiếng động rất nhỏ vang lên,
giống như kim đâm vào quả bóng không lồ.
Phong ấn ngũ thải quang mang xuất hiện một cái lỗ hỗng cực nhỏ so với đầu kim
còn muốn nhỏ hơn.
Một luồng không khí trong lành từ ngoại giới truyền vào. Cửu U Thập Tứ Thiếu
tham lam hít lấy hít để, đã hơn ba trăm năm hắn mới được thở không khí trong
lành đến vậy. Hai mắt hắn đột nhiên sáng ngời, cười ha hả, phi thân lên, cả
người tỏa qua hắc quang cuồn cuồn, hét lớn một tiếng, như một tia chớp va chạm
vào phong ấn phía trên.
Mấy trăm năm mới xuất hiện một cơ hội xoay chuyển cục diện như vậy. Giờ khắc
này Cửu U Thập Tứ Thiếu không thể đợi thêm một phút giây nào nữa. Hắn thậm chí
xem nhẹ thực lực bị hao tổn lúc nãy. Hắn đã rất rất muốn đi ra ngoài.
Oanh, một tiếng khủng khiếp vang lên. Bốn phía phong ấn chấn động kịch liệt.
Lỗ thủng nhỏ kia trên phong ấn nhiều màu bị phá thành một lỗ lớn hơn.
Chỉ một chút biến đổi nho nhỏ này cũng làm cho Cửu U Thập Tứ Thiếu tinh thần
phấn chấn. Lần thứ hai gầm lên một tiếng, điên cuồng oanh kích.
Liên tục tiếng nổ vang không ngừng. Mỗi lần va chạm đều giống như Thiên Lôi
đánh xuống. Bên ngoài, mặt đất chấn động kịch liệt, từng tảng đá ngàn cân bay
vù vù lên không trung rồi rớt xuống đập vào mặt đất kêu bang bang, vô số cổ
thụ ngàn năm lung lay sắp đổ, thậm chí là những nhánh cây to bằng người ôm
cũng bị chấn động đến mức gãy luôn.
Cả Thiên Phạt sâm lâm giống như đang bị trận động đất mãnh liệt, một ý niệm
của cái chết bao phủ toàn bộ huyền thú.
Âm thanh va chạm ngày càng kịch liệt. Bên cạnh đó còn kèm theo tiếng cười
cuồng tiếu. Tất cả chuyện này đều đại biểu cho việc một ma đầu sắp thoát ra
ngoài tạo ra phong ba trong thế gian. Những cao thủ của Tam Đại Thánh Địa và
Phiêu Miểu Huyễn Phủ thần sắc nghiêm túc, mắt không rời khỏi phong ấn năm màu,
mọi người đều cũng không nghĩ tới kỳ hạn của phong ấn lại hết sớm hơn dự tính,
ai cũng lộ vẻ ngưng trọng trên mặt.
Một Bạch y nhân cau mày, liên tục nói vài câu, sau đó vung tay mấy lượt, sáu
vị Tử y nhân lặng yên không một tiếng động ẩn thân về phía nam, sáu vị Bạch y
nhân còn lại ân về phía động, ba vị Lam y nhảy lên ẩn thân vào ba cây cao
nhất, thân cây mặc dù đang lung lay do chấn động nhưng trước mặt bọn hắn thì
chút rung động đó cũng không có ảnh hưởng chút nào.
Còn lại chín vị quần áo lam lũ, trông giống những đại hán to cao, tráng kiện,
vẻ mặt dũng mãnh, nhưng trong mắt thần quang có chút tán loạn giống như đang
bị thương nặng.
Chín vị đại hán này chính là Thiên Phạt tiền bối Thú Vương. Phong ấn nhiều màu
kia có tổng cộng chín phương vị. Hơn ba trăm năm qua, chín vị Thiên Phạt Thú
Vương chính là ở chỗ này tận lực với chức trách mỗi người mỗi phương vị dùng
toàn bộ công lực của mình phối hợp với phong ấn chống lại sự đánh phá của Cửu
U Thập Tứ Thiếu.
Nhưng rốt cuộc mấy năm gần đây cũng không thể tiếp tục chống đỡ, không thể
tránh được bị nội thương cực kỳ nghiêm trọng. Nếu không thì Cửu U Thập Tứ
Thiếu cũng không phá được phong ấn.
Mặc dù biết ý đồ xấu của Phiêu Miểu Huyễn Phủ, biết Cửu U Thập Tứ Thiếu sắp đi
ra nhưng bọn họ vẫn kiên trì thủ tại chỗ này, không rời khỏi vị trí nửa bước.
Ở nơi xa, Hùng Khai Sơn và Hạc Trùng Tiêu khẩn trương nhìn Thiên Phạt Thú
Vương trước một màn này.
Bạch y nhân nhìn chín người bọn họ, trong mắt có chút hổ thẹn, trầm giọng nói
– Cửu U Thập Tứ Thiếu một khi xuất hiện, cần phải xuất toàn lực giết chết.
Tuyệt đối không thể để cho hắn chạy ra khỏi Thiên Phạt sâm lâm.
Chín vị đại hán nghe xong toàn thân chấn động, kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt lộ
ra sự phẫn nột, một vị đứng giữa tiến lên một bước quát:
– Tào huynh, vạn lần không được. Nếu ở chỗ này khai chiến, Thiên Phạt chúng
ta sẽ ra sao. Chẳng lẽ sẽ bị hủy trong một trận chiến này.
– Lộc huynh, không phải ở chỗ này, chẳng lẽ muốn chở cho Cửu U Thập Tứ Thiếu
khôi phục lại sau đó quay lại giết chết chúng ta sao.
Vị Tào huynh hai tay ẩn trong áo, giọng u ám nói
– Lại nói, nơi này cách xa con người, đúng là địa điểm tuyệt hảo để giải
quyết.
– Nhưng năm đó chúng ta đã nói rõ ràng, không thể ở Thiên Phạt khai chiến,
bất kể lúc nào cũng không được. Cho nên chúng ta mới đáp ứng trông coi phong
ấn, ngươi nghĩ rằng chúng ta không biết tác dụng của Huyễn Phủ mê vụ các người
sao?
Đại hán kia phẫn nộ nói tiếp
– Hiện giờ chẳng lẽ ngươi không thèm để ý tới lời hứa năm xưa sao? Thiên Phạt
ở xa con người, không sai, nhưng chúng ta là Thiên Phạt huyền, chẳng lẽ không
phải là sinh mệnh? Chúng ta cũng đã thủ hộ đại lục một vạn năm.
– Thì sao…
Âm thanh người nọ còn chưa nói xong thì mọi người sắc mặt đại biến. Vị Tào
huynh không kịp nói xong đã hét lớn một tiếng:
– Bày trận.
Cuối cùng thì…
!”
Một tiếng nổ vang trời, đất đá sụp xuống, phong ấn năm màu phân thành năm mảnh
bay lên không trung rồi trong chớp mắt hóa thành hư ảo.