Quân đại thiếu bên này đang ở trong trận cau mày suy nghĩ, xem xét xem còn có
sơ hở nào không, nhưng không ngờ trận pháp vừa bố trí xong đã lại có kẻ xâm
nhập, vội tới ngăn lại, nhưng vẫn chậm một bước, tình hình Hùng Vương dường
như vô cùng thê thảm. Đại khái là lực phòng ngự của huyền thú kinh người, mà
Quân đại thiếu gia lại đình chỉ tương đối kịp thời, nếu không, vị Hùng Vương
này có lẽ sẽ trở thành Thiên Phạt thú vương đầu tiên bị sấm sét nướng chín.
Bên ngoài nhìn vào, sương trắng dày đặc chắn hết tầm mắt, tự nhiên là không
thấy gì cả, nhưng ở bên trong, lại là một cảnh tượng khác, trời xanh mênh
mông, vạn lý vô vân, một phong cảnh rất đẹp.
Còn ba mặt bên ngoài, lại bị Quân Mạc Tà trực tiếp dùng các trận pháp khác
phong kín lại, thêm lực lượng ngoại vi của Thiên Phạt sâm lâm, có thể nói là
vững như thành đồng, vạn vô nhất thất.
Về phần sở bộ Tàn Thiên Phệ Hồn, sau khi an trí nội bộ tương đối ổn định xong,
Quân Mạc Tà hạ lệnh một tiếng, tất cả ra khỏi Thiên Phạt, tới địa điểm cũ của
Huyết Hồn Sơn Trang, dựng trại đóng quân. Nơi đây, vốn là nơi Quân Mạc Tà muốn
dùng để khuếch trương thế lực! Thiên hạ của Tà Quân bắt đầu từ nơi này!
Quân Mạc Tà lại điên cuồng sử dụng mộc lực, mạnh mẽ đem toàn bộ cây cối trên
rặng núi này liên kết với Thiên Phạt sâm lâm, trở thành căn cứ bí mật của
mình. Chỉ thấy hàng loạt cây to trong đêm không ngừng sinh trưởng, trời vừa
sáng, rặng núi vốn không lớn lắm đã biến thành một mảnh rừng rậm nguyên thủy.
Trong một đêm thôn tính mấy nghìn mẫu sơn lĩnh! Không còn phân chia hai bên
với Thiên Phạt sâm lâm nữa!
Ưng Bác Không, Phong Quyển Vân, Bách Lý Lạc Vân ở lại nơi này làm đại ca dẫn
đầu. Bên ngoài, tự nhiên cũng bị Quân Mạc Tà bày một trận pháp thần bí, ẩn dấu
tất cả lại.
Đến bước này, bố trí tất cả coi như tạm thời hoàn thành, vấn đề bảo vệ bản
thân cuối cùng cũng tương đối nắm chắc! Quân Mạc Tà mới có thể thở phào một
hơi. Hắn cũng không ngờ tới, dọn nhà lại phiền phức tới như vậy. Khi quay lại
Thiên Phạt sâm lâm, vừa lúc nhìn thấy Hạc Trùng Tiêu đang ở đây nổi trận lôi
đình.
Hóa ra, Hạc Vương từ sau khi có hành cung của mình, coi như trân bảo, mỗi ngày
đều phải đi nhìn ngắm vài vòng, xem như tản bộ. Nhưng hôm nay lại tức giận vạn
phần khi phát hiện, có con tiểu thú gan to bằng trời dám ở ngoài hành cung của
Hạc Vương đại tiện.
Hạc Vương lập tức đại nộ!
Động phủ nguyên bản chỉ là một cái tổ, cho nên không sao, bản thân mình cũng
thi thoảng làm thế, việc này cũng chả có gì xấu hổ cả, ai ai cũng là loại mặt
dày, chỉ cần cúi đầu, đâu đâu cũng trở thành nhà xí.
Nhưng hiện tại ở trong cung điện hoành tráng lộng lẫy thế này, nếu còn xuất
hiện việc bất nhã như thế thì ai có thể chịu được? Cho nên Hạc Vương tức giận,
toàn bộ huyền thú run rẩy, đều nằm rạp xuống mà nghe Hạc Vương dạy bảo.
Được! Quân đại thiếu vừa nhìn, việc này lại phải tới tay mình, cuối cùng Quân
đại thiếu cùng chúng vương sau khi thương nghị, áy náy mà dùng phương pháp
mới: ở trong Thiên Phạt sâm lâm mấy nghìn nhà xí cỡ lớn mọc lên như nấm.
Bát đại thú vương thay phiên trực nhật, một tháng đổi ca một lần, để chúng thú
thủ hạ phụ trách dọn dẹp uế vật, sau đó mang tới một sơn cốc trống khác, có
một khe núi cao vạn trượng, coi như dùng làm đồ lấp khe núi. Tự nhiên là dùng
xe cút kít do Vạn tướng quân tặng. Kết quả là đám huyền thú gặp xui xẻo lớn.
Vạn năm trở lại đây, huyền thú đã bao giờ được chính quy như vậy? Hiện tại tự
nhiên làm thế, suýt nữa khiến chúng thú nảy sinh bạo động, nhưng đám thú vương
từ khi ở biệt thự hạng sang, đã nghiễm nhiên nhận chức vụ giám đốc sở vệ sinh,
thậm chí coi việc huyền thú đại tiểu tiện bậy bạ là tội ác tày trời.
Thậm chí, Ưng Vương chủ động xin đi giết giặc, thành lập một đội chấp pháp,
đem gần ba nghìn cao cấp huyền thú luân ban tuần tra không ngừng ở Thiên Phạt
sâm lâm, một khi phát hiện đứa nào đại tiểu tiện bậy bạ, trực tiếp chấp pháp,
bắt lấy đánh nhừ tử rồi tống vào phòng tạm giam!
Nếu ở nơi nào đó phát hiện vết tích của phân và nước tiểu, nhưng lại không tra
ra được là con nào làm, được thôi, toàn bộ cả khu đều chịu tội.
Vì vậy trong sâm lâm, chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi, đâu đâu cũng là
gào khóc thảm thiết, huyền thú con nào cũng khóc không ra nước mắt, kêu khổ
thấu trời.
Còn quy tắc mạnh được yếu thua trong Thiên Phạt sâm lâm, Quân Mạc Tà lại chưa
từng nghĩ tới việc thay đổi. Chỉ có cạnh tranh tàn khốc như vậy, dưới áp lực
sinh tồn, Thiên Phạt mới có thể bồi dưỡng ra cường giả. Nếu như không có, thế
cả khu rừng chỉ coi như là một vườn thú cỡ bự mà thôi.
Nhưng đám Hạc Vương và Hùng Vương sau khi thương nghị, vẫn quyết định: cho dù
hai bên có chiến đấu thì sau khi chiến đấu kết thúc cũng phải dọn dẹp sạch sẽ
chiến trường! Nếu không, nghiêm trị không tha! Cũng chính là nói, mày có thể
ăn thịt, nhưng sau khi ăn phải mang xương đem đổ.
Ngoài ra, dưới sự xúi giục của Quân đại thiếu, các quần tộc huyền thú trong
Thiên Phạt sâm lâm bắt đầu mở rộng thi đua! Cũng chính là nói, một một năm một
lần, các đại tộc quần sẽ đấu nhau! Không được xảy ra tử vong, nhưng, tộc nào
bị thua phải quét dọn nhà xí một năm.
Ai mà muốn vùi đầu cả năm dọn phân cơ chứ? Kết quả độ nóng của việc tu luyện
tại Thiên Phạt lại tăng lên, không khí tốt đẹp như vậy khiến các đại thú vương
cười ngoác mồm.
Đợi tới khi việc sinh hoạt của Quân gia đi vào quỹ đạo, thời gian đã hơn một
tháng. Mọi người Quân gia cũng từ từ thích ứng với cuộc sống mới.
Quân lão gia tử hàng ngày mang theo ghế con, cần câu tới chỗ câu cá mà hưởng
thụ. Nhàn hạ thì luyện công, cuộc sống của lão gia tử có thể nói là phong phú
vô cùng, thậm chí nỗi buồn xa quê cũ trước kia đã biến mất chín phần mười. Hết
buồn rầu, tâm cảnh tự nhiên rộng rãi, khiến tu vi bản thân cũng tịnh tiến
không ít, nói ra, trong thời gian này lão gia tử được Quân Mạc Tà biếu không
ít đan dược, nhưng ràng buộc của lão thực sự quá nhiều, nào là quốc gia, gia
đình, ai mà không mệt mỏi, dù có thần dược cũng khó mà có công hiệu. Trước mắt
vạn sự không cần quan tâm tới, tâm cảnh thanh minh, dược lực tiềm trong thể
nội liền phát huy, tu vi của lão gia tử tự nhiên là tăng tiến, lúc này đã đạt
tới cảnh giới chí tôn chi thượng.
Quân đại thiếu tự nhiên là không quá chú trọng tới chiến đấu lực của Quân lão
gia tử, cho dù sau này có chiến sự, cũng không để lão gia tử ra tay, nhưng tu
vi thăng tiến lại còn có chỗ tốt khác, chính là thọ mệnh tăng theo, lão gia tử
chinh chiến nửa đời người, thương thế trên người không phải chuyện nhỏ, Quân
Mạc Tà mặc dù giúp gia gia trị liệu vài lần, nhưng nhân lực cũng có hạn, hiệu
quả mặc dù rõ rệt, nhưng thủy chung cũng không thể khiến lão gia tử hồi phục
trạng thái tốt nhất. Mà lão gia tử lần này công lực tăng tiến, tuổi thọ cũng
đại tăng, lại giải quyết hộ cho Quân đại thiếu rất nhiều tâm sự, với tu vi của
lão gia tử sống thêm hai trăm năm nữa cũng không thành vấn đề.
Còn vợ chồng Quân Vô Ý ngược lại lại không có hạnh phúc vui sướng như Quân Mạc
Tà tưởng tượng, nói cho cùng tinh thần trách nhiệm của cặp vợ chồng này quá
lớn, ngày nào cũng chắp tay tính toán, lại có bao nhiêu cô nhi bị chuyển tới
Huyết Hồn Sơn Trang, bọn chúng sống như thế nào. Nhất là Hàn Yên Dao, đối với
những hài tử đó lại càng thêm lo lắng, nuôi dưỡng nhiều hài tử như vậy mà chỉ
trong mấy ngày, trên cơ bản có thể gọi tên từng đứa một, hơn nữa, ngày sinh
của đại đa số cũng nhớ được. Còn đồng thời chỉnh lý, ghi chép, chuẩn bị, chỉ
phần tâm ý này đã khiến người ta kinh ngạc.
Trong lòng Hàn Yên Dao có một mục tiêu, cũng coi như là tâm nguyện lớn nhất
của nàng: nếu những đứa nhỏ này, đứa nào cũng có thể coi mình như là thân sinh
mẫu thân, gần gũi như thế, lòng mình mới có thể thoải mái một chút.
Còn nữa, khi chiếu cố những hài tử này, Hàn Yên Dao thường hay cảm thấy trong
lòng mình phi thường tự nhiên, thanh thản.
Cho nên, vô luận những hài tử này khi được chuyển tới có xấu bẩn, thương tật,
nàng cũng không hề ghét bỏ. Việc này có Quân Vô Ý làm cùng, hai người cũng
không cảm thấy cô đơn, làm rất chi là bóng bẩy.
Còn có việc khác khiến Quân đại thiếu càng thêm vui vẻ, sầu khổ ẩn giấu trong
lòng Quân tam gia cuối cùng cũng đã tan biến rồi, sống lưng vốn đã thẳng nay
còn thẳng hơn, mà khuôn mặt khắc khổ kia của Hàn Yên Dao lúc này cũng không
còn nữa, có nói là nét mặt phơi phới cũng không quá đáng. Giống như một câu
nói, sự mỹ lễ của nữ nhân đều xuất phát từ sự tưới tắm của nam nhân!
Còn trong cung điện lớn nhất do Đông Phương Vấn Tâm và chúng nữ chiếm cứ, ngày
nào cũng vang lên tiếng lạch cạch, đó là phát minh của Quân đại thiếu: mạt
chược. Từ lúc trò này ra đời, mấy nữ nhân mê chơi đến độ kinh khủng, cứ rảnh
rỗi là lại xúm xít vào với nhau, thậm chí có lúc Xà Vương cũng vào làm một
ván.
Quản Thanh Hàn, Độc Cô Tiểu Nghệ, Hàn Yên Mộng, Linh Mộng công chúa, Đông
Phương Vấn Tâm, Xà Vương, sáu người này trở thành bạn cờ bạc trung thành nhất.
Trong đó chơi giỏi nhất lại là Độc Cô Tiểu Nghệ, nha đầu này về mặt này ngộ
tính cực cao, sau này có thể nhắm mắt đánh bài, đưa tay lấy bài, tuyệt đối
không có sai lầm nào cả. Tiếng tăm ‘Thần bài” về sau cũng bị mọi người bài
xích, ngươi nói ngươi nhắm mắt thì nhắm đi, vận số lại còn đỏ tới vậy, đánh
bài ai cũng muốn ăn, ai mà muốn mình thua sát ván như thế này chứ.
Linh Mộng công chúa thân thể đã khỏe hơn, tâm tình càng thấy thoải mái, lại
còn có Độc Cô Tiểu Nghệ bầu bạn, khí sắc tự nhiên là hôm sau tốt hơn hôm
trước. Mà Đông Phương Vấn Tâm nhìn những nữ hài đứa nào cũng như hoa như ngọc
này, trong lòng sớm đã coi là nữ nhân của con mình, cũng chính là con dâu của
mình,đương nhiên càng thêm sủng ái, tâm hồn cũng được gửi gắm, không còn phiền
muộn như lúc trước nữa, cố gắng tươi cười.
Trong thời gian rảnh rỗi, Quân đại thiếu ngoài làm thợ xây ra, còn có việc
khác, ngày nào cũng có một lượng lớn dược liệu được các thú vương đem tới đặt
trước cửa nhà Quân Mạc Tà. Không quản là có độc hay không, hiếm có hay không,
tất cả đều chuyển đến nơi này.
Quân Mạc Tà đương nhiên không biết hai chữ từ chối là gì, một số dược liệu
tương đối trân quí trực tiếp đem vào Hồng Quân tháp, còn những thứ khác hắn
lại xây ra một vườn thuốc rồi trồng ở đó, mặc dù nói lúc trước đoạt được bảo
tàng vạn năm của đệ nhất thiếu, đáng tiếc những dược liệu đó quá quí hiếm,
tuổi và dược lực cũng quá mạnh, toàn là loại nhìn là thèm nhỏ dãi, căn bản
không dám dùng tới, hiện tại nếu sử dụng, cơ bản là lãng phí của trời. Chẳng
bằng đống thổ sản Thiên Phạt này, cái gì cũng có thể sử dụng.
Vấn đề thuận lợi giải quyết. Đoạt thiên chi chiến vẫn cứ theo như kế hoạch ban
đầu mà tiến hành, cho nên, hiện tại hoàn toàn không có việc gì rồi. Hờ hờ,
vươn vai duỗi chân, thở phào vài hơi, cuộc sống hôm nay thật là tốt đẹp biết
bao…