Dị Thế Tà Quân

Chương 771: Tuyết Yên tỉnh lại!

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

– Bất quá, Mai Tôn Giả lại không có chết? Điều này sao có thể?

Có người đưa ra nghi vấn.

– Lời này ngươi cũng tin sao? Điều này rõ ràng là Quân Mạc Tà thêu dệt ra để
mê hoặc lòng người! Mạnh mẽ phản phệ như vậy, hơn nữa trả giá lớn bằng công
kích sinh mạng của ba vị Thánh Giả, đồng thời còn có hai tầng thiên địa chi
uy, làm sao có thể không chết?

– Ngay cả ba vị Thánh Giả Mộng Huyễn Huyết Hải cũng bị nàng kéo xuống đệm
lưng rồi…nàng không chết, đó mới thật là không có thiên lý…Quân Mạc Tà rất rõ
ràng để chấn an lòng người mới nói như vậy, nếu theo lời nói là không chết,
vậy sao không thấy hắn đưa về nhà? Ta phỏng chừng, lời này cũng chỉ để lừa gạt
đám huyền thú đầu óc đơn giản mà thôi!

Có người cẩn thận phản bác lại, lời nói cũng rất có lý.

– Có đạo lý! Không sai, Quân Mạc Tà đã từng nói đưa Mai Tuyết Yên đến chỗ sư
phụ hắn dưỡng thương, thế mà bây giờ lại đi ra ngoài tìm sư phụ trong thời
gian lâu như vậy…điều này rõ ràng là mâu thuẫn! Người ngu cũng có thể đoán ra
được, Mai Tôn Giả nhất định đã chết…Quân Mạc Tà không chịu thừa nhận, hơn phân
nửa chính là sợ huyền thú theo cái chết của Mai Tôn Giả, không tiếp tục nghe
theo hiệu lệnh của hắn, mới thêu dệt…nên chuyện ma quỷ này!

– Đúng đúng, nếu bọn họ trở lại Thiên Hương thành còn cách một đoạn thời
gian, vừa lúc chúng ta nhân cơ hội này điều trị thương thế, chờ Quân Mạc Tà
cùng vị sư phó kia.

– Không nghĩ tới Quân Mạc Tà lại thật sự biết điều như thế, biết chúng ta chờ
đợi sốt ruột, thậm chí ngay cả toàn bộ nguyện vọng muốn đạt được của chúng ta:
hắn và sư phụ cùng nhau đi tìm chết, ha ha ha…

– Không sai, không sai! Quả đúng là: đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai
toàn bất phí công phu(*)! Nói không sai, ha ha ha….

(*) Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công.

Đúng như Lý Du Nhiên phán đoán, mấy đại Thánh Giả đúng là không có phản đối,
quá cao thủ a! Nhưng suy nghĩ cũng không có sai biệt nhiều lắm, lại có thể đem
biểu hiện giả dối toàn bộ suy nghĩ ra, duy nhất một lời đã chỉ ra, thậm chí
còn có thể nghĩ ra một biện pháp rất hợp lý! Rất bá đạo!

Bất quá, đó cũng chính là chỗ cao minh của kế sách này! Bất luận kẻ nào cũng
đều nghĩ tới Quân Mạc Tà sẽ báo thù, nhưng thực lực không đủ, vì vậy, làm thế
nào báo được thù này? Không đi tìm sư phụ mình thì còn có thể tìm ai?

Cho nên Quân Mạc Tà đi tìm sư phụ của mình là hoàn toàn hợp tình hợp lý! Phù
hợp với tình trạng hiện nay! Hơn nữa trừ biện pháp đó ra, Quân Mạc tà không
còn biện pháp nào khác, nhất định chỉ có một con đường này…

Không thể không nói, Lý Du Nhiên thời điểm nghĩ ra kế sách này, không chỉ
thuận theo sự việc, mà còn, tính toán đến Tam Đại Thánh Địa mỗi người sẽ suy
nghĩ như thế nào, cũng xem xét và cân nhắc, cho phù hợp với nhân tính! Chẳng
khác gì thuận theo sự việc!

Kế sách này, nếu không thành công, thì mới là lạ! Nếu đem người Tam Đại Thánh
Địa đổi thành Quân Mạc Tà, chỉ sợ cũng sẽ suy nghĩ giống như vậy…Mà đây chính
là chỗ cao minh nhất của kế sách này!

Chỗ sơ hở duy nhất chính là: Lý Du Nhiên và toàn bộ người trong thiên hạ cũng
không biết…vị sư phụ kia của Quân Mạc Tà, căn bản chỉ là tồn tại trong hư ảo…

Nhưng nếu không ai biết, thì cũng không ảnh hưởng đến kế sách…Cho nên kế sách
này, chỉ có thể nói rằng ‘không chê vào đâu được’!

Việc nên làm đã làm, tin tức chín giả một thật cũng đã tung ra rồi, Quân Mạc
Tà tính toán trong thời điểm hiện tại, toàn bộ ân cừu, tập trung đến một chỗ
sửa trị một lần!

Hoàng đế Thiên Hương Dương Hoài Vũ, lão tiểu tử này khoái hoạt đủ lâu rồi,
cũng đến thời điểm thu thập, cuối cùng để cho hắn chết trong tay con mình, nên
sẽ làm cho hắn cảm giác rất được thoải mái đi…

Trong Hồng Quân Tháp.

Mai Tuyết Yên như thấy mình lọt vào trong một lớp sương mù, phía trước, chính
là một đường sáng rực, xa xa có con đường dài như vô tận, tựa hồ có hấp lực
khó có thể kháng cự, hấp dẫn nàng hướng con đường kia đi đến…

Nàng hoàn toàn mất hết tự chủ hướng địa phương kia đi tới, tựa hồ không gì có
thể ngăn cản được…nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên có một tiếng bi ai phẫn
nộ kiên định hét lớn, vang vọng trong lòng nàng! “Trời muốn giết nàng đi, ta
liền nghịch thiên!”

Chính là nghe được âm thanh này, có thể tưởng tượng ra được lời của người này
là một loại tâm tình muốn điên cuồng đến phún máu tươi! Là một loại phẫn nộ
rơi xuống mức cực điểm không cam lòng gào lên giận dữ! Dốc cạn cả đáy lòng,
dường như ngay cả linh hồn cũng dữ tợn hướng lên lão thiên, phát ra cuồng nộ
uy hiếp!

Nàng không khỏi dừng bước, muốn quay đầu trở lại, bởi vì nàng nghe ra được,
thanh âm này rõ ràng là của người nàng thương nhất, nhưng cũng không quay đầu
trở về được, nàng cố hết sức kháng cự lại lực hấp dẫn từ địa phương sáng rực
kia, dùng toàn lực phản kháng lại…

Ta không nên đi! Ta không nên để cho hắn mở ra…

Ta muốn sống sót…ta nhất định phải sống sót

Rốt cuộc, nàng thành công quay đầu lại, sau đó cảm thấy toàn thân một trận đau
nhức, đột nhiên tỉnh lại…

Lúc nàng tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là kiểm tra thân thể của chính mình,
nàng bi ai phát hiện, đã biết lần này…thật sự xong rồi. Chính mình, không chỉ
trở về trạng thái trước đây của bản thể, hơn nữa…mình bây giờ, đừng có nói đến
Tôn Giả tứ cấp…ngay cả huyền thú thấp nhất cũng không bằng…

Từ Tôn Giả tứ cấp, nhìn thấy trước mắt cái gì…cũng không bằng chênh lệch lớn
như vậy dù lòng có so với biển cả thì cũng làm cho Mai Tuyết Yên cơ hồ sụp đổ.
Nhưng trong lòng nàng, lại không có nửa điểm hối hận…chỉ cần hắn có thể hảo
hảo…là tốt rồi!

Ta còn sống, có thể ở xa xa nhìn hắn, cũng tốt…cho dù không được gần nhau, có
thể hắn…vẫn còn trong tim ta…vẫn là người ta yêu nhất!

Mai Tuyết Yên nghĩ, bỗng nhiên hoảng sợ phát hiện, chính mình không ngờ con
tim lại rạo rực…muốn là một chuyện, nhưng cảm thấy thực tế, đột nhiên trong
lòng dâng lên cảm giác mất mát: chẳng lẽ…hắn…sau này khi phát hiện ra bản thể
của mình, không tiếp thu được, đem mình từ bỏ sao?

Đúng vậy a, dùa là ai, phát hiện ra người tuyệt sắc giai nhân thề non hẹn biển
cùng mình bây giờ biến thành con chồn nho nhỏ…chỉ sợ cũng khó có thể tiếp nhận
đi? Cho dù có bỏ rơi ta, cũng là đúng a…coi như người có không bỏ rơi ta, dù
sao ta cũng phải rời khỏi…chính là…người ta yêu, hi vọng…một đời vui vẻ khoái
hoạt, cả đời không gặp tai ương không lo âu phiền não…

Nàng thương tâm nghĩ tới, chậm rãi mở mắt. Giờ phút này lại phát hiện mình
đang đứng ở một địa phương kỳ dị tới cực điểm, nơi này thiên địa linh khí,
nồng đậm cơ hồ đến mức nàng hít thở không thông…, nơi này, là chỗ nào vậy?
Trong cõi trần thế, thế nào lại có chỗ thần dị thế này?

Mai Tuyết Yên kinh ngạc con mắt đáng yêu mở to, trong đầu nổi lên vẻ khiếp sợ
khi nhìn thấy chỗ ấy, cảm thấy dòng nước không ngừng hướng bên trong thân thể
mình tuôn qua thiên địa linh khí cùng sinh cơ, trong lúc nhất thời cảm giác
như đang nằm mơ…

Nếu như nói một mực ở nơi này tu luyện, tốc độ khôi phục của mình, sẽ giống
như tiến độ tăng vọt lên a! Nàng kinh hỉ nghĩ, phía dưới truyền đến linh khí
tinh thuần, làm cho nàng có một loại cảm giác khiếp sợ: nàng đột nhiên phát
hiện, ở phần hạ thể của mình, tảng đá thật lớn nàng nằm, lại có thể…truyền đến
một loại thiên địa linh khí khác! Mà lại, tinh thuần giống nhau!

Xa xa, một thảm lớn hoa cỏ mầu xanh mầu hồng, đung đưa mười phần sinh
động…không đúng! Đây cũng không phải là hoa cỏ bình thường…ở Thiên Phạt sâm
lâm nàng đã sớm quen thuộc với các thượng niên linh dược, Mai Tuyết Yên lại
tiếp tục cẩn thận nhìn qua, đột nhiên bưng kín miệng. Lấy nhãn lực của nàng,
liếc mắt một cái liền nhìn ra, những cây này…tất cả đều là thiên linh dược có
từ vạn năm trở lên!

Không có một cây nào ngoại lệ!

Điều này sao có thể?

Kia…còn là nhân sâm sao? Một cây ở bên cạnh…là tuyết sâm sao? Có thể sao…nhưng
mà…củ nhân sâm như thế nào lớn vậy so sánh với cây củ cải còn lớn hơn gấp mấy
lần…(NB: được một cây đem bán ta giàu ngang bác bill )

Mai Tuyết Yên cơ hồ cho rằng mình đã thăng thiên rồi, nơi này, chính là tiên
cảnh trong truyền thuyết, tuyệt không thể nào là nhân gian! Bởi vì ở nhân
gian, hoàn toàn không có địa phương kỳ lạ như vậy…

Đúng lúc này, đột nhiên trong không khí dao động khác thường; nàng hoảng sợ co
rúm thân mình lại, dù sao mình bây giờ, còn quá yếu ớt…nàng cuộn tròn ở trong
này, hơi hơi nhắm mắt lại, chỉ hé ra một chút…trộm nhìn ra…một thân ảnh, đột
nhiên ở nơi này…là hắn! Mai Tuyết Yên đột nhiên muốn khóc: Là hắn!

Hắn không có bỏ rơi ta, nơi này, chính là hắn vì ta mà tìm ra nơi chữa thương
này…Nhưng mà…

Hình dáng này của ta, làm sao có thể gặp hắn? Như thế nào gặp hắn a…Mai Tuyết
Yên trong lòng nổi lên một trận sợ hãi, một trận thương tâm mất mát…Oan gia,
như thế nào ta có thể đối mặt với ngươi? Ngươi đối mặt ta sẽ như thế nào…

Mai Tuyết Yên trong lòng chấn động như phiên giang đảo hải (*), nhắm mắt lại,
vẫn không nhúc nhích…rõ ràng là tiếp tục giả vờ vẫn bị hôn mê…miễn cho hai
người gặp nhau cùng lâm vào cảnh khó xử…

(*) Sóng cuộn biển gầm.

Quân Mạc Tà lắc mình tiến vào không gian trong Hồng Quân Tháp, lẳng lặng nhìn
vào sự hồi phục của Mai Tuyết Yên, đưa tay dò xét hơi thở của nàng, rất nhỏ
nhưng trầm ổn, mà còn đang ngủ say. Không có chuyển biến xấu, hơn nữa hết thẩy
dấu hiệu đều tỏ rõ: Bên trong Mai Tuyết Yên đang chuyển biến rất tốt.

Vào giờ khắc này, đột nhiên cảm giác được trong lòng mình, đúng là bỗng nhiên
an ổn lại. Vừa rồi lúc ở bên ngoài cái loại lệ khí này, cũng không biết trong
phút chốc biến đi đâu mất, giờ khắc này nhìn Mai Tuyết Yên dần dần chuyển biến
tốt đẹp, trong tim của hắn, trở nên tràn ngập bình tĩnh cùng tốt lành. Hoàn
toàn yên ổn xuống dưới.

Quân Mạc Tà xoay nghiêng đầu, rốt cuộc bất đắc dĩ nở nụ cười:

Tuyết Yên a, ngươi cũng hiểu mối chân tình của ta rồi…vừa rồi ở bên ngoài, ta
hận không thể tàn sát hết người trong thiên hạ, nhưng khi tiến vào lại thấy
chuyển biến tốt đẹp của ngươi, tâm tình liền lập tức tốt lên…

Hắn thở ra một ngụm dài cực kỳ thỏa mãn, hơi hơi cúi người xuống, ôm thân thể
Mai Tuyết Yên vào lòng, từ từ ngồi xuống.

Nhẹ nhàng dùng cái trán chạm nhẹ lên đầu Mai Tuyết Yên, Quân Mạc Tà trầm thấp
nói:

Tuyết Yên a, chuyện tình báo thù, ta tuy rằng đã đáp ứng ngươi, ta có thể đợi
chờ cơ hội, tích góp thực lực. Nhưng là…hai mươi ba cá nhân Tam Đại Thánh Địa
làm thương tổn ngươi lúc này đây, ta tuyệt sẽ không bỏ qua! Nhất là sáu vị
Thánh Giả, ta tuyệt không để cho bọn hắn thong dong trở về…còn có Âm Dương
Thánh Giả Khương Quân Tập chính là kẻ hiến kế lấy mẫu thân uy hiếp ngươi, ha
ha ha, ta nhất định làm cho hắn hối hận, vì sao được sinh ra trên thế giới
này, cái loại tạp chủng…

Mai Tuyết Yên lặng yên bị hắn ôm vào trong ngực, làm như hoàn toàn không có
động tĩnh, Quân Mạc Tà xuất thần nhìn phía xa màn sương trắng trong Hồng Quân
Tháp, lại không phát hiện * tai Mai Tuyết Yên nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng lay
động.

Hắn vẫn còn để ý đến ta…ngay cả khi ta không còn hình người , trở lại nguyên
hình, nhưng hắn vẫn như vậy ư…trong lòng Mai Tuyết Yên, đột nhiên tràn ngập
vui mừng cùng cảm giác ngọt ngào…

Tuyết Yên…ta thật sự nhớ ngươi…gặp lại ngươi sớm mới tốt, ngươi sớm một chút
khôi phục hình người…ài, ta thật sự ngu xuẩn a, thời gian cùng nhau lâu như
vậy, thế mà thủy chung còn chưa cùng ngươi làm chuyện kia… (Chuyện kia là
chuyện gì anh em tự hiểu nhé )

Quân Mạc Tà phiền muộn nói:

Vốn lần này trở về sẽ chuẩn bị cùng ngươi động phòng hoa chúc…nhưng kết quả
nha đầu ngươi sau một trận vọng động, lại đem mình biến thành cái dạng này…lầm
ca ca ta phát hỏa…mà không có chỗ phát tiết, chính là rất thống khổ a, đợi
ngươi lúc sau khỏe lại, càn hảo hảo bồi thường cho ca ca ta a!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận