Lời vừa nói ra, làm trong lòng Quân Mạc Tà chấn động, đưa mắt nhìn lại. Vân
Biệt Trần, năm đó cùng với hàn Phong Tuyết, Lệ Tuyết Thiên ba người làm chứng,
để Đông Phương thế gia lập ra lời thề! Không nghĩ tới ở nơi này trong thời
khắc mấu chốt Quân gia báo thù, hắn lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này!
Ánh mắt Mai Tuyết Yên lại càng giống như tia chớp bắn tới! Nàng nhìn, cũng
không phải là nhìn Vân Biệt Trần, mà là nhìn vị đại hán hào sảng bên cạnh Vân
Biệt Trần kia!
Võ giả kia, thân thể chấn động, ngẩng đầu nhìn lên, thời điểm tiếp xúc với ánh
mắt lãnh điện của Mai Tuyết Yên, thân hình cường tráng đột nhiên co rút lại,
trong đôi mắt lộ vẻ kinh hoàng cùng thần sắc áy náy…
Trong đàn Huyền Thú, Bằng tộc đột nhiên bạo phát ra một hồi gào thét kinh
thiên, phong vân cuốn đầy trời khắp nơi phiêu tán.
Nhưng trận gào thét này còn chưa dừng lại ở đỉnh điểm, Mai Tuyết Yên đã dị
thường nổi giận, ánh mắt đảo ngang, khí thế điên cuồng ngang ngược mạnh mẽ vọt
tới, lọt vào chỗ bầy đàn, không chút lưu tình từ trên chụp xuống!
“Oanh” một tiếng, trong nhóm Bằng tộc nhất thời mọi người ngay cả đại khí cũng
không dám nhiều thở gấp một ngụm, lại bị cỗ khí thế cường đại vương giả ép tới
đến nằm trên mặt tuyết, toàn thân run rẩy, hoảng sợ co rút lại…
” Các ngươi ở nơi này ồn ào cái gì? Từ ngày hắn rời khỏi Thiên Phạt, hắn đã
không còn là ‘vương’ của các ngươi, vĩnh viễn không thể nào nữa! ” Mai Tuyết
Yên đối mặt với Bằng tộc, giọng nói bình thản, nhưng trong lời nói ẩn chứa hàm
ý quyết tuyệt
” Hắn hôm nay, từ đầu chí cuối chỉ là kẻ phản bội mà thôi! Nếu có một ngày đối
địch cùng nhau, không thể buông tha một khắc, càng là cừu nhân bất cộng *
thiên! Các ngươi còn muốn hoan hô cái gì?”
” Lão đại, ngươi…” Đại hán râu quai nón thê lương gọi lên một tiếng, đột nhiên
chạy vội đến, chạy một mạch đến. Khi đi tới trước Huyền Thú , toàn thân run
rẩy đứng lại, dị thường đột ngột dừng lại, đơn giản là, trong mắt đồng bọn
trước kia của hắn, đã sớm không còn sự hiện hữu của hắn!
Mai Tuyết Yên nhìn về phía phương xa, chính là phương hướng đoàn người Phong
Tuyết Ngân Thành đi tới, tựa hồ trước mắt đã xuất hiện nhiều hơn một người.
Hạc Trùng Tiêu nét mặt cực kỳ phức tạp, cúi đầu; Hùng Khai Sơn quay mặt qua
chỗ khác; Hồ Liệt Địa cùng bẩy người phía sau nhưng mà “Phì” một tiếng, phun
ra nước miếng, đồng thời chuyển thân rời đi.
Đám Thú Vương tâm tư đơn thuần, bọn họ chỉ biết là, đây đã từng là lão nhị,
Bằng Vương đã sớm rời khỏi Thiên Phạt Sâm Lâm, rời bỏ trách nhiệm cùng trọng
trách của hắn, phản bội tổ tông di huấn, đó chính là phản đồ tuyệt đối, không
là huynh đệ của bọn họ!
Huống chi với thân phận Thú Vương Thiên Phạt lại để cho người ta làm tọa kỵ,
càng là sự sỉ nhục lớn lao của Thiên Phạt ngày hôm nay!
Sau khi Mai Tuyết Yên nói xong, chúng thú trên mặt không còn nữa vẻ hân hoan
nhẩy nhót, lại hiển lộ vẻ tức giận, nhất là mấy vị Bằng Vương vừa mới hóa hình
xuất ra từ Bằng tộc, nhìn vị Bằng Vương giả trước đây, trong ánh mắt tràn đầy
phẫn nộ cùng khinh thường, lại còn vài phần buồn đau!
“Thiên Phạt vĩnh viễn là Thiên Phạt! Cao giai Huyền Thú Thiên Phạt, có thể trở
thành bằng hữu cùng người, ngay cả bằng hữu chi giao tâm đầu ý hợp cũng không
quá đáng, nhưng tuyệt đối không thể trở thành nô bộc cho nhân loại!”
“ Nếu là bằng hữu gặp nạn, vì nghĩa, có thể xuất ra đại viện thủ, đây là sự
cuối cùng, Thiên Phạt Huyền Thú trước đây cũng vậy, có là Thú Vương cũng không
có khả năng phá lệ! “
“Thiên Phạt chúng ta, theo đuổi từ đầu đến cuối, chính là muốn bình đẳng cùng
nhân loại! Mà không phải là nô dịch! Bị chà đạp! Đoạt Thiên Chi Chiến xuất lực
lớn nhất là chúng ta, chính vì chúng ta muốn chứng minh, Huyền Thú so với nhân
loại cũng không có sự khác biệt, thậm chí còn mạnh hơn!”
Ta còn nhớ rõ trước đây có một vị Thiên Phạt tiền bối không rõ đã qua bao đời
đã từng lưu lại một đoạn lời này. Mà lời này nói, Thiên Phạt chúng thú một mực
chịu kỳ thị, thủy chung luôn coi đó là khuôn vàng thước ngọc, vững vàng khắc
vào nội tâm mỗi Huyền Thú!
Cho nên, từ xưa đến nay, trải qua vạn năm, Huyền Thú Thiên Phạt cực ít trở
thành tọa kỵ! Thậm chí có thể nói, tuyệt đối không có! Cho đến thế hệ Mai
Tuyết Yên, lại nảy ra một vị kì dị!
Thiên Phạt Bằng Vương, gióng chống khua chiêng rõ ràng xúc phạm vào điều cấm
kỵ này! Vị các hạ Bằng Vương này một mình rời khỏi Thiên Phạt, lại trở thành
nô bộc – tọa kỵ cho đệ nhất Chí Tôn Vân Biệt Trần.
Cho nên Mai Tuyết Yên quyết định không thể tiếp thu! Sỉ nhục lớn như vậy, lại
ở trong thời đại mà mình thống trị Thiên Phạt! Hơn nữa sau khi mình bị thương
phải phải bế quan, cả Thiên Phạt do Bằng Vương – lúc này là đại chủ sự tạm
thời, thế mà hắn lại từ bỏ trách nhiệm, trở thành tọa kỵ cho nhân loại!
Thiên Phạt chúng thú lại càng không thể tiếp nhận, khi Mai Tuyết Yên bế quan
trị thương, Bằng Vương lại ngoài ý muốn rời khỏi Thiên Phạt trong khoảng thời
gian này, Thiên Phạt Hung địa Thiên Phạt Sâm Lâm từ khi có danh tới nay, bị
trải qua thời suy yếu nhất, một đoạn thời gian u ám.
Rất nhiều cao cấp Huyền Thú trong khoảng thời gian này có phát sinh ngoài ý
muốn, thậm chí Thú Vương cũng vì vậy mà ngã xuống vài vị! Thiên Phạt Hung địa
gần như chỉ tồn tại trên danh nghĩa!
Đây tuyệt đối là điều tất cả Thiên Phạt huyền thú cũng không thể chấp nhận
cũng không cách nào tha thứ chuyện tình! Vô luận là vì lí do gì!
Thân thể Bằng Vương run rẩy, đứng ở trước mặt nhóm Huyền Thú giống như vách
sắt, đối mặt với anh em thân thiết, cùng sinh cùng tử, hắn rõ ràng cảm nhận
được một loại xa cách, một loại khó có thể loại bỏ được!
Những người này đã từng chí thân như huynh đệ thủ túc, sớm tối vui vầy, giờ
phút này ánh mắt lại như một thanh lợi đao nhìn chính mình.
Những Huyền Thú cấp chín còn chưa hóa hình, thậm chí ngay cả lông toàn thân
đều dựng đứng tất cả lên, nhìn chăm chú vào mình tràn ngập địch ý! Hắn hiểu
rõ, đây chính là tư thế chuẩn bị chiến đấu!
Nhìn một màn trước mắt này, hắn càng thêm hiểu rằng, quần thể này, chính mình
cả đời này cũng không thể trở về được nữa! Vĩnh viễn không bao giờ!
Trong lúc nhất thời, sắc mặt Bằng Vương lạnh như tro tàn, từng bước lảo đảo
lùi về phía sau, thân thể khôi vĩ, vào giờ khắc này lại lung lay như lá vàng
trước gió, bàng hoàng và bất lực, điêu linh và suy tàn…
Nhóm người Ngân Thành rốt cuộc đi tới trước mặt. Người đi đầu đúng là Hàn Yên
Dao, trong ngực nàng ôm linh vị bốn người!
Từ sau khi nàng xuống Kiếm Phong, liền suốt đêm chế ra bốn cái linh vị này,
không hề chờ nghệ nhân dâng lên. Cuộc chiến hôm nay, vô luận Quân gia thắng
hay bại, nàng đều ôm theo bốn linh vị này đi ra!
Nếu Quân gia bất hạnh mà bại, nàng liền muốn ôm linh vị cùng Quân Vô Ý chung
xuống hoàng tuyền! Nếu ông trời có mắt, Quân gia cuối cùng thắng, tức phải
dùng tiên huyết Tiêu gia tế lễ linh vị! Kính lễ anh linh bất khuất!
Thắng bại hai con đường, nàng lại đem hai con đường này cứ vậy hóa thành một!
” Phụ thân! Mẫu thân! ” Hàn Yên Mộng vui sướng gọi to, nhanh chân chạy tới.
Một đường mạnh mẽ vọt tới trong lòng Tuyết Sương Thanh, thành chủ phu nhân
Tuyết Sương Thanh ôm tiểu nhi nữ thật lâu, cực kỳ vui mừng.
” Ngoan, tiểu Mộng nhi để mẫu thân nhìn ngươi nào, nương cuối cùng cũng gặp
lại con …”
Tuyết Sương Thanh ôm lấy nhi nữ, tinh tế nhìn khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn nữ
nhi, muốn nhìn xem con gái mình trong khoảng thời gian lưu lạc bên ngoài, có
phải hay không đen đi một chút, có phải hay không gầy một chút…có phải hay
không chịu chút ủy khuất…
Trong mấy tháng này, vì nữ nhi mất tích, Tuyết Sương Thanh đã không biết bao
nhiêu lần đau đớn như đứt từng khúc ruột, hôm nay nữ nhi rốt cuộc không có
việc gì bình an trở về, nàng tự nhiên muốn hảo hảo nhìn, thân mật một phen.
Ngoài dự liệu của nàng, nữ nhi của mình đúng là không ốm cũng không có đen,
nhiều ít lại có chút đầy đặn, khuôn mặt nhỏ nhắn như tuyết trắng, lộ ra hai gò
má ửng hồng, trong lúc đó sóng mắt lưu chuyển, càng nhiều ít lộ ra vẻ thẹn
thùng mà trước đây không có…Thẹn thùng? Trong lòng Tuyết Sương Thanh sửng sốt.
Đúng lúc này, Hàn Yên Mộng phảng phất như muốn nói điều gì, ghé sát vào tai
mẫu thân, lặng lẽ thầm thì “Nương…người nhìn, tên tiểu tử kia chính là Quân
Mạc Tà, hì hì, mấy tháng nay con vẫn ở trong nhà hắn”
“ Người này thật sự là ghê tởm, hắn rõ ràng là cháu Quân tam ca, hẳn phải gọi
con là tiểu a di. Vậy mà lại lừa con cùng hắn đánh cuộc, đã vậy thế nào cũng
phải nói con là tiểu lão phiền ( vợ mới), thật sự là tiểu tử đáng ghét…”
Tuyết Sương Thanh nhìn nữ nhi thao thao bất tuyệt, trong giọng nói mặc dù tỏ
ra vẻ bất mãn, nhưng trong đôi mắt lại lộ một mảnh hoan hỉ, còn có chút ngượng
ngùng, từ đó thấy trong lòng xuất ra đầy cảm giác thỏa mãn, cũng không có chút
nào che giấu được, không khỏi trong lòng trầm xuống, vô lực thở dài…
Quân gia…chẳng lẽ quả nhiên là một cái động không đáy sao? Chẳng lẽ hai nữ nhi
của mình đều sẽ bước chân đi vào đó? Hơn nữa tiểu tử này còn là cháu Quân Vô
Ý…có bối phận thấp hơn…
Bên kia, Đông Phương Vấn Tâm cùng Quân Vô Ý đều đã được Quân Mạc Tà dùng linh
lực cứu tỉnh, nhưng vẫn không ngừng rơi lệ, Quân tam gia thần sắc khôi phục vẻ
lạnh lùng, mà hai dòng lệ, cũng không có dấu hiệu dừng lại.
Hàn Yên Dao chậm rãi ôm linh vị đi tới, trên mặt một mảnh bi thương, tóc dài
trong gió tuyết phiêu linh, đôi môi run rẩy, suy nghĩ trong lòng muốn nói gì
đó, cuối cùng cũng không nói nên lời, nàng chỉ lẳng lặng nhìn Đông Phương Vấn
Tâm đang cực độ thương tâm bi thống, sau đó ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống.
” Đại tẩu…ta thật xin lỗi người…thật sự xin lỗi các người…chân chính nên chết
…là ta a! Ta tại sao vẫn còn sống, mà không chết đi, không nên để mọi người vô
tội vì ta liên lụy mà chịu khổ, ta đây người đầu sỏ gậy họa lại vẫn sống sờ sờ
tiêu dao thế gian, ta mới thật sự là kẻ đáng chết…”
Đông Phương Vấn Tâm thở dài, mãnh mẽ đè nén âm thanh thổn thức, xóa đi ngấn lệ
trên mặt, nghẹn ngào nói ” Muội muội mau đứng lên…điều này sao có thể trách
ngươi, ngươi cũng là người bị hại, những năm nay cũng chịu khổ nhiều rồi…”
Âm thanh của Đông Phương Vấn Tâm hết sức run rẩy, vừa nói xong, đột nhiên hai
người ôm nhau ở một chỗ, lần thứ hai lên tiếng khóc lớn.
Một lúc lâu, hai người mới được người khác khuyên giải, Hàn Yên Dao được Đông
Phương Vấn Tâm dừng sức kéo lên, hai người sóng vai đứng chung một chỗ. Ánh
mắt Quân Vô Ý từ khi Hàn Yên Dao xuất hiện, chưa từng rời khỏi bóng dáng giai
nhân, giờ phút này, ánh mắt hai người rốt cuộc cũng gặp nhau.
Nhưng chỉ là vừa mới chạm vào, dường như có chút kinh hãi mà rời đi, trong mắt
hai người, trong giây phút ấy đều tràn ngập lệ. Cũng chỉ là nhẹ nhàng chạm
vào, hai người đều cảm thấy trong mắt đối phương thâm trầm bi ai, còn có sự
khó tả cùng áy náy sâu tựa như biển, nặng tựa như sơn.
Trong nháy mắt, con tim hai người dường như bị vỡ ra thành vạn mảnh.
Suốt mười năm vất vả chia lìa, suốt mười năm khắc cốt tương tư, suốt mười năm
xuân thu tuế nguyệt, thương hải kỉ dĩ hóa tang điền(*), có hay không cảnh
người còn mất?!
Đôi tình nhân rốt cuộc lần thứ hai gặp mặt, vượt qua thiên nan vạn hiểm, đã
trải qua hàng vạn hàng nghìn hành hạ, rốt cuộc tới giờ khắc này đã gặp được
nhau! Nhưng cả hai không dám nhìn vào vào ánh mắt đối phương.
(*)Thương hải kỉ dĩ hóa tang điền: Chỉ sự thay đổi lớn lao, như biển xanh biến
thành nương dâu.