Dị Thế Tà Quân

Chương 734: Quân soái chi thương.

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Nếu lời của mình…Đầu tiên trong lời nói lộ ra ám chỉ, làm cho hiểu người ta từ
bên ngoài vây công, cùng tử vong với kẻ địch. Nhưng nói vậy, chính mình vẫn
phải chết trước.

Thứ nhì là biết rõ không có khả năng mà vẫn muốn đào tẩu… thì song phương
chênh lệch tu vi quá lớn, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì, cuối cùng cũng
không thoát khỏi cảnh lâm nạn…

Nếu là mình, chỉ sợ là nếu liều mạng thì cá chết lưới rách! Mặc dù biết rõ
không có sinh lộ, nhưng vẫn muốn liều mạng! Đây là tính cách của mình! Tính
cách Quân Vô Hối với mình lại hoàn toàn khác nhau! Vô luận là như thế nào,
Quân Vô Hối vào thời điểm đó, xác thực là đã không có nửa điểm sinh lộ!

Nhưng vị…Bạch Y Quân Suất này, biết chính mình lâm vào tuyệt cảnh cuối cùng,
hắn lại không nghĩ tới chính mình, mà là an nguy của các huynh đệ! Cho nên
phương án lựa chọn đầu tiên của hắn là đưa tất cả anh em ra ngoài, thoát khỏi
chỗ tử vong này!

Lưu lại độc nhất một mình đương đầu với tử thần khó có thể kháng cự lại! Hắn
dùng chính tính mạng mình, đổi lấy an toàn tính mạng của huynh đệ thủ hạ! Có
thể làm hắn nuối tiếc duy nhất lúc ấy, chính là nhị đệ của mình, không thể trở
ra.

“Lúc ấy Tiêu Hàn đứng dậy hỏi: Quân Vô Hối ngươi có nhận ra ta không?”

“Những lời này, được rít qua kẽ răng hắn”

“Quân Vô Hối cười, nói: Không nghĩ đến là Ngân Thành Tiêu gia Tiêu công tử
sao? Mặc dù chưa từng thấy, nhưng ta có thể đoán được là ngươi.”

“Sau đó hắn khoát hai tay đứng lên, hắn dĩ nhiên còn cười nói: Các ngươi tới
để giết ta à? Các ngươi cho rằng, giết ta, liền có thể làm cho tam đệ của ta
cả đời thống khổ sao? Tiêu Hàn ngươi nghĩ như vậy sao…?”

Tiêu Chân nói tới đây, trong khẩu khí cũng chứa vài phần bội phục: “Lúc ấy
Tiêu Hàn nói: Ngươi là người tài đương thời, nếu có lựa chọn, ta cũng không
muốn giết ngươi, ai là thân ca ca có thể để cho Quân Vô Ý kính trọng nhất chứ?
Trên thế giới này, có hai người mà khi chết, có thể làm cho Quân Vô Ý hoàn
toàn sụp đổ, sống không bằng chết”

” Một người là Hàn Yên Dao; Hàn Yên Dao thì ta nhất định không thể giết, mà
còn lại người khác chính là ngươi, ta vừa vặn có đủ năng lực để giết ngươi,
ngươi thử nói ta lẽ nào không hạ thủ với ngươi chứ? Cho nên, xin đại nguyên
soái ngàn vạn lần đừng có trách ta, muốn trách, không thể trách ai khác ngoài
tam đệ thật tốt của ngươi!”

“Lúc ấy Quân Vô Hối nói “Ta vì sao lại trách tam đệ chứ? Hắn làm người chí
tình chí nghĩa, làm sao chỗ nào? Chân chính sai là ngươi! Ngay cả khi ngươi
đem chúng ta giết sạch, tam đệ ta cũng sẽ không sụp đổ! Vì tam đệ của ta,
chính là một người kiên cường, một đại trượng phu thật tốt”

” Cho dù đối mặt với bất cứ chuyện tình gì, hắn đều dũng cảm đối mặt, mọi tính
toán sẽ hoàn toàn sụp đổ. Ta nhìn hắn lớn lên từ nhỏ, cái mà ta thưởng thức ở
tam đệ nhất, chính là tính cách bất khuất. Tiêu hàn chỉ sợ ngươi tính sai
rồi.”

“Đại Ca…”

Quân Vô Ý nghe đến đó, tâm tình trào dâng nhịn không được, âm thanh khàn khàn
hô lên một tiếng, nước mắt liền cuồn cuộn chảy xuống.

“Lúc ấy Tiêu Hàn nói: Sụp đổ hay không sụp đổ, chỉ cần ngươi chết, ta liền
biết ngay. Chỉ tiếc, ngươi nhất định là không là không nhìn thấy được”

“Quân Vô Hối cười nói: Đã như vậy, ngươi không mỏi mắt mong chờ đi! “

“Nói xong, hắn thở dài rồi nói tiếp: Rất nhiều cao thủ a, xem ra, các ngươi
đều muốn ta không chết không thôi.”

“Lúc ấy chúng ta mọi người đều vận dụng tất cả lực lượng, khi đó, hai vị tộc
thúc đã là tu vi Thiên Huyền đỉnh phong, mà mười hai huynh đệ chúng ta, cũng
có bảy – tám người tu vi đã đến Thiên Huyền sơ đoạn. Còn lại, tất cả đều là
cảnh giới Địa Huyền đỉnh phong…”

„Quân Vô Hối nhìn một chút ánh sáng huyền khí của chúng ta, mìm cười nói:
“Huynh đệ chúng ta ở trên chiến trường, tùy thời đều chuẩn bị phút giây này,
chỉ là thật không ngờ, không chết ở trước trận tiền lại chết ở trong chính
soái trướng của mình, cũng coi như là ngoài ý liệu. Đối với huynh đệ quân gia
chúng ta, từ trước đến giờ sẽ không chết trong tay người khác.”

„Tiêu Hàn nói: “Quân Vô Hối ta cũng khâm phục ngươi một đời truyền kì, có thể
phá lệ cho ngươi chút thời gian, để ngươi viết cho ngươi nhà một phong thư,
Tiêu gia chúng ta sẽ không thèm để ý trả thù đến một thế tục gia tộc.”

“Quân Vô Hối nghe hắn nói xong những lời nay, đột nhiên nở nụ cười, nói “Phong
Tuyết Ngân Thành tự nhiên sẽ không để ý đến Quân gia chúng ta, nhưng ngươi cho
ta cơ hội lưu lại phong thư, không ngoài ý muốn là lợi dụng di thư của ta đả
kích tam đệ cùng người nhà ta sao?”

“Nhưng ngươi còn chưa biết, Quân Vô Hối ta đối với Tam đệ từ trước cho tới bây
giờ, đều rất thưởng thức, cùng che chở; Quân Vô Hối ta còn sống, sẽ không cho
phép bất luận kẻ nào dùng danh nghĩa của ta đả kích tam đệ. Cho dù chết, cũng
không để cho ngươi lợi dụng, đa tạ ngươi đã phá lệ, nhưng không cần…”

“Tiêu Hàn nở nụ cười lạnh nói: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình là thuật sĩ sao,
còn tưởng rằng mình vẫn còn chỉ huy trăm vạn đại quân Bạch Y Quân Suất sao?
Không chỉ có ngươi phải chết, ngay cả tam đệ mà ngươi yêu thương nhất, ta cũng
sẽ làm cho hắn sống không được, mà chết cũng không xong!”

“Quân Vô Hối bình tĩnh nói: “Bi() là chuyện của ngươi. Nhưng nam nhi Quân
gia, vĩnh viễn sẽ không khuất phục, Quân gia tổ huấn: khố hạ hữu điểu(), tất
là nam nhân! Đỉnh Thiên Lập Địa, đi *
, ngày xưa ta có cảm giác tục tĩu, xem
thường không chịu nổi, hôm nay ta dứt khoát, lại muốn lớn tiếng mắng một câu:
đi *
*”

(*) Bi: Họ Bi là tên một huyện ngày xưa, nay ở tỉnh Giang Tô (xem thêm: )

(**) Khố hạ hữu điểu: anh em phía dưới ấy mà, có nó chính là nam nhân.

* cái này bị cắt từ bên Tung của, hình như là hành động gieo giống thì phải.

“Hắn nói xong những lời này, lại có chút như đang cười, nụ cười lại rất thư
sướng! Quân Vô Hối nói xong câu đó, quay dầu nhìn lại nhị đệ Quân Vô Mộng, mỉm
cười nói: Vô Mộng, lần này chúng ta thật sự phải đi. Huynh đệ chúng ta cả đời
nam chinh bắc chiến, quanh năm suốt tháng gặp nhau cũng không đến vài ngày,
không nghĩ tới, cuối cùng huynh đệ chúng ta hai người vẫn còn phải sóng vai
lên đường.”

“Quân Vô Mộng cười to, nói: Đại ca, đến âm tào địa phủ, ta vẫn làm quân tiên
phong. Dũng khí tiến lên, không ngoài như vậy, chính như lời tổ huấn tổ tông,
đi *! Phụ thân có tam đệ cùng đại tẩu chiếu cố, ta rất yên tâm! Tiểu đệ đi
trước một bước”

“Nói xong Quân Vô Mộng ngồi thẳng trên ghế, rút kiếm tự vẫn, đến chết, trên
mặt chưa từng có chút động dung”

“Quân Vô Hối ha ha cười, đối diện với chúng ta nói: Chờ ta trong chốc lát, sẽ
không quá lâu đâu. Ta nên vì huynh đệ mà sửa lại chút dung mạo, cái tên gia
hỏa này luôn cẩu thả như vậy, đối diện với thiên quân vạn mã hoàn toàn tự
nhiên, với mình thì không chăm lo thỏa đáng, thật sự làm ta đau đầu a”

“Sau đó hắn tỉ mỉ sửa sang lại trang phục thi thể Quân Vô Mộng, thắt lại đai
lưng, hắn ngồi thẳng dậy, sau đó hai tay xoa xoa trên mặt, động tác này hắn
làm rất nhanh, tựa hồ đã làm không biết bao nhiêu lần rồi…”

“Sau đó hắn xoay người lại, liền đứng ở vị trí trước đây trong tướng soái, mỉm
cười nói: Nhị đệ đã vì ta mà đi tiên phong, đại ca ta đây tự nhiên cũng nên
đi. Tiên phong một mình xâm nhập, cũng không phải là một chuyện tốt – vừa nói,
hắn ngồi xuống làm bốn dấu hiệu cổ quái, vẻ mặt cũng trở nên kì quái, sau đó
hắn rút ra bảo kiếm, một kiếm đâm thẳng vào trái tim mình, lập tức tuyệt khí
bỏ mình!”

Tiêu Chân nói đến đây, bốn phía một mảnh tĩnh lặng như tờ. Chỉ có từng đợt âm
thanh nức nở không ngừng truyền tới.

“Ông ấy làm dấu hiệu cổ quái như thế nào?” Đông Phương Vấn Tâm vội vàng hỏi,
trên mặt nàng nước mắt tung hoành, nhưng trong mắt lại toát ra tia lửa nóng
bỏng, không che dấu chút nào lộ ra nồng đậm mong ngóng.

Tiêu Chân kì quái nhìn nàng một cái, bắt chước lại động tác Quân Vô Hối trước
lúc ra đi, nói

“Là như thế này, Quân Vô Hối nắm tay trái mình thành quả đấm, nhẹ nhàng đập
lên trái tim mình ba cái, sau đó liền đặt tại đó, trường kiếm nắm tay phải đâm
thẳng tắp xuyên qua tay trái, không lệch chút nào mà cắm vào trái tim chính
mình, tương tự đem tay trái mình dính cứng trên lồng ngực! Nhưng lúc hắn sắp
chết, thần sắc trên mặt một mực ôn nhu…”

“Vô Hối …” Đông Phương Vấn Tâm thân thể lung lay hai cái mạnh mẽ, trong cổ
họng đau đớn rên rỉ một tiếng, đột nhiên thê lương kêu lên “Chàng đến cuối
cùng, vẫn nghĩ tới bốn mẹ con chúng ta…”

Nàng bi thống cả người run rẩy, đột nhiên thật thể một hồi co quắp, dĩ nhiên
là ngất rồi. Quản Thanh Hàn ở một bên đã sớm chuẩn bị ôm nàng vào trong lòng.
Mọi người sửng sốt, trong nháy mắt sáng tỏ. Thì ra là thế!

Quân Vô Hối cho dù đến lúc tối hậu, cũng không có nửa câu nói đến thê tử cùng
nhi tử của mình, nghĩ đến là sợ đám người Tiêu Hàn hung tính nổi lên, thành ra
ngược lại nhắc nhở bọn họ đi đối phó với người nhà mình, trảm thảo trừ căn.

Nhưng bốn động tác cuối cùng của hắn, cũng là người mà vị Bạch Y Quân Suất này
suốt đời nhớ thương. Tay trái nắm lại, đập nhẹ lên trái tim mình ba cái, chính
là: Vấn Tâm, Mạc Ưu, Mạc Sầu!

Cho dù Vấn Tâm cũng tốt, Ưu, Sầu cũng được, đều ở trong lòng, đều ở chỗ này.
Cho nên, hắn chỉ là nhẹ nhàng đập vào trái tim mình ba cái: liền biểu thị ba
người rồi.

Vấn Tâm, Mạc Ưu, Mạc Sầu! Hắn vẫn còn hi vọng, thê tử cùng nhi tử, có thể
không ưu không lo…cho tới cuối đời, một kiếm thẳng tắp kia, cũng là: Mạc
Tà…Mạc Tà!

Một kiếm thẳng tắp xuyên tim, giống như nắm tay trái chính mình cắm xuống mà
vào, dính tại lồng ngực, chính là…vị Bạch Y Quân Suất biểu thị tâm nguyện lớn
nhất trước khi chết: đem thê tử cùng ba nam nhân quyến luyến tình cảm, cùng
nhau đặt ở trong lòng, mang đi!

Hắn mặc dù không có nhắc tới nửa câu, nhưng vị cái thế anh hùng này, thời khắc
cuối cùng của mình chỉ hành động không nói, nhưng đều dành tình cảm cho thê tử
và nhi tử của mình!

Tất cả mọi người đều không nói gì nữa, một luồng ánh mắt oán độc rét lạnh nhìn
vào những người Tiêu gia trong sân, những người này …dều là đầu sỏ gây nên!
Chính là bọn họ, một tay làm ra bi kịch thật lớn này! Tội đáng chết vạn lần!

Trong lúc nhất thời Quân Vô Ý lòng đau như cắt, Tam gia chỉ cảm thấy trong
lòng mình phảng phất rất khó chịu như muốn nổ mạnh, hắn há rộng miệng, hít
ngụm khí lớn, căn bản toàn bộ lại không có trợ giúp gì, tựa hồ trong lòng tràn
ngập bi phẫn đã lấp đầy lồng ngực, cũng không thể chứa thêm thứ gì khác, trong
mắt rốt cuộc nước mắt cũng tuôn chảy không ngừng, đổ rào rào rơi xuống. Nam
nhi có lệ không rơi, chỉ vì chưa đủ thương tâm!

Nước mắt lưng tròng, Quân Vô Ý tựa hồ như có cảm giác đại ca mình đang đứng
ngay trước mặt, thanh âm đại ca như tiếng chuông leng keng, vẫn tại trong lòng
hắn vang vọng không rứt

“Ta vì sao lại trách tam đệ chứ? Hắn làm người chí tình chí nghĩa, làm sao chỗ
nào? Chân chính sai là ngươi! Ngay cả khi ngươi đem chúng ta giết sạch, tam đệ
ta cũng sẽ không sụp đổ! Vì tam đệ của ta, chính là một người thiết cốt một
đại trượng phu thật tốt, Cho dù đối mặt với bất cứ chuyện tình gì, hắn đều
dũng cảm đối mặt, mọi tính toán sẽ hoàn toàn sụp đổ. Ta nhìn hắn lớn lên từ
nhỏ, cái mà ta thưởng thức ở tam đệ nhất, chính là tính cách bất khuất.”

“Quân Vô Hối ta đối với Tam đệ từ trước cho tới bây giờ, đều rất thưởng thức,
cùng che chở; Quân Vô Hối ta còn sống, sẽ không cho phép bất luận kẻ nào dùng
danh nghĩa của ta đả kích tam đệ. Cho dù chết, cũng không để cho ngươi lợi
dụng.”

” Đại ca a…đều do tiểu đệ hại người…” Quân Vô Ý ngửa mặt lên trời gào thét,
tâm tình nổi như sóng cồn, một ngụm máu tươi từ cổ họng phun ra, thân thể ngã
xuống ngửa mặt lên trời!

Cho đến khi ngã xuống mặt đất, trong lòng vẫn là áy náy khó chịu đến tột đỉnh,
nhưng vẫn thất thanh khóc lớn, giờ khắc này, thật sự là cảm giác được, chỉ sợ
mình lúc này lập tức chết đi, cũng không báo đáp lại được mảnh tâm ý mà đại ca
dành cho.

“Phụ thân có tam đệ cùng đại tẩu chiếu cố, ta rất yên tâm!”

Đây là câu nói cuối cùng sau khi nhị ca chết…, Quân Vô Ý dùng sức lấy tay đạp
mạnh xuống tuyết, cổ họng tắc nghẹn, nói không ra nửa lời cuối cùng…

Qua làn nước mắt, tựa hồ như đại ca Quân Vô Hối cùng nhị ca Quân Vô Mộng đều
là một thân nhung bào quen thuộc, đứng ở trước mặt mình, đang ân cần nhìn
mình, Quân Vô Ý bi tâm, hai tay hướng về hư không gào lớn “Đại ca, nhị ca …
mang ta đi đi …mang ta đi đi …Tam đệ có tội, ta có tội a, tội ta đáng chết vạn
lần, ta mới là tất cả nguồn cội căn nguyên, ta mới là đầu sỏ gây nên…”

” Để cho ta chết! Để cho ta chết!! Ông trời a, chẳng lẽ ông không nhìn thấy
sao? Tại sao ta đầu sỏ gây họa lại không mang đi!? Van cầu người, ông trời a!
Người hãy mở mắt, để cho ta chết đi, chỉ cầu ngươi để cho đại ca, nhị ca của
ta sống lại…”

Quân Vô Ý phun ta một ngụm máu tươi, đầm đìa đầy đất!

Gió lạnh thấu xương gào thét thổi tới, mọi người cảm giác toàn thân lạnh run.
Không biết trên bầu trời u ám từ khi nào, tuyết lớn tung bay rơi xuống, trong
thiên địa lộ ra một vẻ tang thương…

Đông Phương Vấn Tình thở dài một tiếng, một chưởng đánh trên lưng Quân Vô Ý,
làm hắn hôn mê bất tỉnh, vẫy tay gọi người khác đến chiếu cố. Bão lịch thế
tình Đông Phương đại gia hiểu rằng, nếu không đánh cho Quân tam gia ngã hẳn,
chỉ sợ hôm nay trên đỉnh Tuyết Sơn này, lại thêm một khối hài cốt thi thể Quân
gia…

Quân Mạc Tà cảm nhận được trên mặt mình có cảm giác lành lạnh, đưa tay lên sờ,
lại thấy đầy nước mắt, nguyên lai không biết từ khi nào không ngờ chính mình
lệ rơi đầy mặt.

“Mọi người vừa muốn đi ra ngoài, đột nhiên Bạch Y thị vệ của Quân Vô Hối lại
xông vào, nguyên lại bọn họ thấy bên trong một mực không có động tĩnh truyền
ra, vì vậy tiến vào xem xét, lúc ấy triển khai kịch chiến, thời gian cũng
không đến một khắc canh ba chúng ta đã giết hết thuộc hạ, nhưng rốt cuộc khiến
cho thị vệ bên ngoài cảnh giác, theo chúng ta một đường giết ra ngoài…”

“Không thể không nói, đại quân tuy nhiều, nhưng trong đó một cao thủ cũng
không có. Hơn nữa chúng ta có một lượng lớn kim lệnh tiễn trong tay, quân đội
có chút bị bó buộc, hơn nữa…hắc y nhân kia bố trí không ít nội ứng tại quân
doanh … bên ngoài cũng không biết bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì, một
đoàn hỗn loạn, thực nhẹ nhàng chúng ta thoát ra ngoài…”

Tiêu Chân nói tới đây, rốt cuộc xong một đoạn.

“Tiếp tục kể đi! Còn có Tam thúc Quân Vô Ý, đại ca của ta Quân Mạc Ưu, nhị ca
Quân Mạc Sầu! Các ngươi hạ thủ như thế nào? Nói tiếp, rõ từng chi tiết, tuyệt
không được quên!”

“Chúng ta…”

Tiêu Chân tiếp tục kể lại, lần lượt đem tràng diện kinh tâm động phách miêu tả
ra, rốt cuộc, Đông Phương Vấn Đao chịu không nổi, hét lớn “Đem những tên lòng
lang dạ sói này giết hết đi! Còn giữ lại làm chi! Dị họa cho trăm họ sao? Giết
hết!”

” Giết? Chắc chắn phải giết!”

Quân Mạc Tà lạnh lẽo nói tiếp ” Nhưng phải đợi mẫu thân và tam thúc tỉnh lại,
còn chờ người trong cuộc toàn bộ đi tới, báo thù rửa hận, thông cáo thiên hạ!
Nếu lúc này liền giết đi, đúng là còn rất nhiều người cảm thấy không được công
bình!”

” Còn ai tới nữa?” Đông Phương Vấn Đao kinh ngạc hỏi. Lời còn chưa rứt hắn đã
hiểu.

Từ hướng Phong Tuyết Ngân Thành, một đội Bạch Y nhân đang chậm rãi tiến tới,
trong làn gió tuyết sương mù, thật sự bọn họ đi được rất chậm, tựa hồ dưới hai
chân nặng tựa ngàn cân! Người dẫn đầu, thân thể đơn bạc, thoạt nhìn nhỏ bé và
yếu ớt như không chịu nổi, chính là Hàn Yên Dao!

Ở sau lưng nàng, chính là một vị lão nhân râu tóc bạc trắng, cùng với một vị
trung niên văn sĩ và một đại hán hào sảng, đi xa phía sau hơn nữa, mới là vợ
chồng Hàn Trảm Mộng, chính là người Ngân Thành Hàn gia!

” Vân Biệt Trần!” Đông Phương Vấn Tình nhìn văn sĩ trung niên kia, mắt chợt
nheo lại!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận