Dị Thế Tà Quân

Chương 726: Nhẫn nhục?

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Nói cái gì cũng không nên đổ vào đầu Thiên Phạt chứ! Thậm chí nếu dị tộc xâm
lấn thật, thì Thiên Phạt chúng thú vẫn có không gian sinh tồn, không có bất cứ
biến cố gì, thế lực nào có thể xâm lấn Thiên Phạt Sâm Lâm. Từ trước đã như
thế, hôm nay cũng như thế! Sau này cũng là như thế!

Cục diện ngày hôm nay, tiến, không tiến được, đánh, đánh không lại, trốn, càng
trốn không thoát! Có thể nói tình trạng căng thẳng đến tột cùng! Mà đối phương
đến đông như thế, quả là tuyệt đối không xem nhẹ đám người chúng ta, xem ra bị
mất mạng là số đã định!

Mạc Tiêu Diêu quay đầu lại, nhìn về đám thuộc hạ bộ dạng tuyệt vọng cùng không
cam lòng ở phía sau, đột nhiên cắn chặt răng, ưỡn ngực, tiến về phía Mai Tuyết
Yên. Dáng vẻ kiên quyết và trầm trọng, khuôn mặt toát ra vẻ bi tráng, ánh mắt
nóng bỏng như tỏa ra từng ngọn hỏa diễm!

“Mạc huynh, ngươi làm cái gì vậy?” Thân hình Cổ Thanh Vân chợt hiện ra ngăn
trước mặt lão. Vị Man Hoang Tôn giả cũng trong tình trạng chật vật không chịu
nổi, khuôn mặt thê lương, giống như lệ quỷ!

Mấy vị Tôn Giả này, đại khái là trong cuộc đời dài dằng dặc của họ, cho dù
gian nan nhất, chán nản nhất, cũng không bao giờ bị chật vật như hiện giờ!

“Mau tránh ra! Lão phu muốn đi cầu xin tha thứ!” Mạc Tiêu Diêu tóc đen bay tán
loạn, trên mặt mặc dù tràn đầy sỉ nhục, nhưng vẫn có chút xán lạng!

“Cái gì? Cầu xin tha thứ?” Cổ Thanh Vân kinh hãi hô lên, quả quyết nói “Mạc
huynh, nhân sinh trong thiên địa, sao lại không có ngạo khí, tại sao không có
cốt khí như vậy. Ta là nam nhân đội trời đạp đất, chết thì chết, tại sao có
thể khúm núm, cầu xin để kéo dài vài ngày tàn mệnh chứ?

Thanh danh cả trăm năm của ta và ngươi, làm sao có thể không coi trọng như
thế? Coi như là chết đi, cũng không làm một kẻ tham sống sợ chết, thê thảm kéo
dài một chút hơi tàn!”

“Đánh rắm! Lão Tử là người sợ chết sao? Nhưng nếu ngươi chết, ta chết, thì
Đoạt Thiên Chi Chiến phải làm sao bây giờ? Nếu như bởi vì chúng ta chết cả mà
bị thua trận đó, thì ai có thể gánh cái trách nhiệm này chứ?

Nơi này còn có tám mươi bốn người! Chỉ cần chúng ta có thể trở về, cũng có thể
vì Đoạt Thiên Chi Chiến mà cống hiến bốn vị Tôn Giả, tám mươi Chí Tôn thượng
hạng! Nếu chúng ta đều chết ở nơi đây… thì có tác dụng gì chứ?” Mạc Tiêu Diêu
phẫn nộ gầm lên, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng cùng ẩn chút lệ quang!

Làm một người tung hoành thiên hạ, Tôn Giả cấp bốn, có thể mạnh mẽ làm ra
quyết định như vậy, không nghi ngờ rằng so với cái chết còn khó khăn hơn gấp
trăm ngàn lần! Nhưng hiện tại Mạc Tiêu Diêu không có sự lựa chọn nào khác cả!

Lão có thể chết, càng không hề sợ chết, nhưng không thể chấp nhận việc mình
trở thành tội nhân của Huyền Huyền Đại Lục! Lão bình thường có thể hèn hạ vô
sỉ, thậm chí còn là một tên ngụy quân tử, làm những việc cực kỳ xấu xa đê hèn,
nhưng nếu bị ô danh trong lịch sử, thì lão có chết hơn vạn lần, cũng không thể
chịu đựng được!

Có thể chết trận, có thể bị người giết! Có thể hại người, có thể bị người hại,
nhưng giờ khắc này, lão không thể chết! Ít nhất mọi người không thể chết toàn
bộ!

Bởi vì Đoạt Thiên Chi Chiến, chính là từ khi lão bắt đầu tiến vào Độn Thế Tiên
Cung liền thành mục tiêu phấn đấu suốt đời! Cho nên đến lúc này, vô luận thế
nào, lão cũng phải nhẫn nhục để sống sót! Chính là vì phấn đấu đạt đến mục
tiêu của lão!

Nhìn Mạc Tiêu Diêu khó khăn đi từng bước một về phía bên kia, hai chân tựa hồ
có đeo ngàn cân, Cổ Thanh Vân đột nhiên nín lặng. Lão chỉ cảm thấy hốc mắt
nóng lên, suýt nữa muốn chảy lệ ra!

Lão không nói gì thêm, cuối cùng cũng yên lặng theo sát phía sau Mạc Tiêu Diêu
với những bước chân cũng kiên quyết đi tới như vậy. Tiếu Thiên Nhai buồn bã
đứng yên, thở dài thật sâu, rốt cục cùng Khúc Vô Tình cũng đi tới!

Mai Tuyết Yên nhìn bốn người đi tới, nhưng lại rõ ràng không cảm nhận thấy đối
phương có chút chiến ý thì trong lòng khó chịu.

Nhưng Quân Mạc Tà đứng một bên cũng là thấy trong lòng chấn động, đầu tiên thì
nghĩ: chẳng lẽ . . . Bọn họ là đến đầu hàng, cầu xin tha thứ? Nhưng nghĩ lại
thì cảm giác thấy không có khả năng! Thế giới này làm gì có chuyện đã nộp vũ
khí đầu hàng thì không giết!

Còn nữa, bốn người trước mắt nàyđều là người thật, cường giả cấp Tôn giả thứ
thiệt, kém cõi nhất cũng là cường giả cấp hai. Tin tưởng là một vị cao thủ Tôn
giả bình thường nhất cũng tuyệt không tiếc mệnh mà ăn nói khép nép xin giữ
mạng sống!

Người giang hồ từ trước đến giờ vẫn coi danh tiếng của mình còn trọng yếu hơn
sinh mạng. Nhân vật quyền cao chức trọng tung hoành vô địch giống như Mạc Tiêu
Diêu làm sao mà sẽ cầu xin tha thứ được?

“Mai tôn giả, Mạc mỗ lần này đến đây, đại bại thiệt thòi! Trận chiến này chúng
ta đã thua, chúng ta thừa nhận thất bại !”

Trên mặt Mạc Tiêu Diêu đầy vẻ đau buồn và nhục nhã sâu sắc, trong mắt mang
theo vẻ không cam lòng và bi thương mãnh liệt, nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng
người , ánh mắt nhìn vào Mai Tuyết Yên. Lão đương đầu với nỗi nhục nhã lớn
nhất của mình mà nói từng từ.

“Mạc Tôn giả mở miệng nhận thua, cũng là ngoài ý muốn của bản tôn. Nhưng liệu
tất cả Tôn giả bên dưới đã có thương lượng” Ánh mắt Mai Tuyết Yên mặc dù vẫn
lạnh lùng, nhưng nói khiêm nhường.

Mạc Tiêu Diêu do dự một hồi lâu, khóe miệng giật một cái, trên mặt đầy thê
lương, môi rung rung vài cái, nhưng không phát ra bất cứ âm thanh gì mà cũng
cứ đứng thẳng người ở đó.

Anh hùng mạt lộ thế này, lại còn cảm giác khúm núm làm vị cường giả một đời
này đột nhiên thấy lòng chua xót nói không nên lời!

Mai Tuyết Yên cùng Quân Mạc Tà nhìn lão, đột nhiên kinh ngạc phát hiện một
chuyện : mái tóc của Sinh tử Tôn giả Mạc Tiêu Diêu đã hơn ba trăm năm đều luôn
đen nhánh như mực, nay trong một khắc ngắn ngủn lại có thể dùng mắt thường
thấy được tốc độ biến thành màu xám trắng!

Trước sau cũng chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp! Tóc Mạc Tiêu Diêu lại thay
đổi thật lớn như vậy! Có thể thấy được sự thống khổ và hành hạ trong lòng lão
giờ khắc này, thật sự là khó có thể nói rõ! Cầu xin tha thứ . . . cho dù là
đám lưu manh đầu đường xó chợ đánh thua thì cũng có rất ít kẻ cầu xin tha thứ
. . .

“Đối địch với nhau không phải ngươi chết chính là ta vong! Thắng sinh bại tử
từ xưa như thế. Đương nhiên, giết chết kẻ địch có uy hiếp với mình vốn là
chuyện thiên kinh địa nghĩa!”

Mạc Tiêu Diêu khó khăn nuốt một ngụm, môi run run tựa như đèn sắp tàn trong
gió, nhưng vẫn nhìn không chớp mắt về phía Mai Tuyết Yên “Hiện tại chúng ta đã
bại, lại không còn sức đánh trả! Sự sống chết của chúng ta đã nằm trong tay
Mai tôn giả, bọn ta chết không tiếc. . .”

Ánh mắt Mạc Tiêu Diêu bỗng nhiên mờ đi, tựa như cố giải thoát mà khàn khàn kêu
lên “Nhưng hiện tại lão phu đến đây chỉ là muốn hỏi Mai tôn giả một câu : liệu
có thể để cho đám người lão phu một con đường sống hay không? !”

Lão nói xong những lời này liền nhắm mắt đứng như vậy, cũng không nói thêm câu
nào nữa, tựa hồ trong lúc đó lão đã hóa thành một pho tượng! Từ trong hốc mắt
chầm chậm chảy ra hai dòng lệ trong suốt trên gương mặt nhẵn nhụi. Nhưng cũng
dường như vào giờ khắc này đột nhiên xuất hiện những nếp nhăn ngang dọc trên
mặt . . .

Giờ khắc này, Quân Mạc Tà cùng Mai Tuyết Yên cơ hồ không thể tin được những
điều tai mình nghe thấy!

Cầu xin tha thứ!

Một vị Tôn giả cấp bốn, lại ở trước mặt mọi người luôn mồm cầu xin tha thứ!

Này quả thực là so sánh với trời sụp thì còn làm cho người ta khó tin hơn!

Một lúc lâu, Mai Tuyết Yên mới lắc đầu nhìn Mạc Tiêu Diêu mà nặng nề hỏi “Tôn
giả nói như vậy, thật là ngoài dự đoán của bản tôn, nguyên nhân bên trong . .
. Có khả năng là vì Đoạt Thiên Chi Chiến?”

“Cho dù lý do là cái gì, hôm nay, lão phu cũng chỉ là khất mệnh! Chỉ cầu có
thể sống lâu hơn hai năm là được rồi!” Mạc Tiêu Diêu nhắm mắt lại, ngửa đầu,
môi run run, sắc mặt trắng bệch lại nói từng từ

“Sau Đoạt Thiên Chi Chiến nếu như mấy người lão phu may mắn không chết, không
có đem mệnh để lại đỉnh Thiên Trụ, như vậy ắt đến Thiên Phạt Sâm Lâm tự vẫn
trước mặt Mai tôn giả! Đem tàn mệnh này trả lại cho Mai tôn giả!”

Mai Tuyết Yên trong nháy mắt tim đập mạnh và loạn nhịp, giờ khắc này, nàng
thật sự không biết nên phản ứng như thế nào.

Ngay cả người từng trải phong phú như nàng cũng hoàn toàn không nghĩ tới trước
mắt lại gặp phải tình huống như vậy. Trước khi đến thì cái gì chuẩn bị cũng
đều làm tốt .

Tử chiến ư, đánh rắn giập đầu. Thậm chí đối phương sẽ liều mạng tự bạo cũng
đều có cách đối phó! Nhưng duy độc không nghĩ là với sự tự tôn của Mạc Tiêu
Diêu mà cũng lại cầu xin tha mạng! Thế giới này cũng quá điên cuồng rồi? !

Phải biết rằng, Tam Đại Thánh Địa luôn biết Mai Tuyết Yên chỉ là Tôn giả cấp
hai đỉnh phong. Mà ngay cả Mạc Tiêu Diêu sau khi tới đây mới biết được Mai
Tuyết Yên không biết làm sao mà đột nhiên đột phá đến cảnh giới Tôn giả cấp
ba.

Cho đến nay vẫn không biết là Mai Tuyết Yên cũng đã lại đột phá lần thứ hai!
Mà Mạc Tiêu Diêu cũng là một vị Tôn giả cấp bốn, Tôn giả cấp bốn đích thực!

Nếu như với trình độ lúc trước so sánh thì gần như là một vị cường giả Chí Tôn
cầu xin một vị cao thủ Thiên Huyền tha thứ!

Đây quả là chuyện quá mức hoang đường! Trước một khắc vẫn còn định đánh nhau
chết thôi, hiện tại lại lập tức cầu xin tha thứ. . .

Điều này đòi hỏi phải có tâm tình như thế nào, dũng khí cao tới đâu! Đây là
chịu nhục đến dường nào! Nếu không phải vì Đoạt Thiên Chi Chiến thì loại người
kiêu ngạo như Mạc Tiêu Diêu làm sao mà làm nổi loại chuyện này? Mà vì Đoạt
Thiên Chi Chiến chịu nhục, lại là vì an nguy đại lục, vì thiên hạ sinh linh! !

Mai Tuyết Yên hiểu rất rõ điều này, Đoạt Thiên Chi Chiến cũng là mục tiêu phấn
đấu của nàng! Cho nên nàng có thể lí giải thật sâu sắc Mạc Tiêu Diêu lúc này!
Cho nên vào giờ khắc này nàng bị chấn động thật sâu ! Thậm chí gần như đã nghĩ
lập tức lên tiếng đáp ứng yêu cầu của đối phương!

Vì Đoạt Thiên Chi Chiến, Mạc Tiêu Diêu có thể chịu hy sinh như vậy. Đem danh
tiếng khổ cực giữ gìn ba trăm năm hủy hoại chỉ trong chốc lát. Như vậy, chính
mình sao còn không tha được?

Chính mình cho tới bây giờ đều là coi trách nhiệm với Đoạt Thiên Chi Chiến cao
hơn chuyện khác, càng là mục tiêu phấn đấu của mình kiếp nầy! Cho dù là Mạc
Tiêu Diêu sau này tráo trở thì mình cũng không thể cự tuyệt!

“Chậm đã!” Quân Mạc Tà lạnh lùng mở miệng, ánh mắt nét mặt vẫn lạnh tanh

“Mạc Tiêu Diêu, Tiêu Dao Tôn giả, ngươi cho là lấy danh nghĩa Đoạt Thiên Chi
Chiến, lấy thiên hạ đại nghĩa, khó khăn trăm họ để van cầu tha cho thì chúng
ta liền bỏ qua ngươi? Thậm chí là cảm động đến khóc rống tuôn nước mắt, cung
tiễn đám tàn binh bại tướng các ngươi rời đi? !”

Những lời này lại tựa hồ là một cái kim cực sắc bén châm vào lòng Mạc Tiêu
Diêu! Mạc Tiêu Diêu toàn thân đau đớn giật giật, trên mặt cũng có chút co lại
nhưng không nói gì.

“Ngươi cho là vì ngươi phải chịu hi sinh như vậy thì chúng ta đương nhiên sẽ
để cho ngươi một con đường sống? Nhưng, thật sự có phải như thế sao?” Quân Mạc
Tà nói tràn đầy lạnh nhạt .

“Mạc Tà! Sự tình liên quan đến Đoạt Thiên Chi Chiến, tất cả ân oán đời thường
chỉ là tiểu tiết! Mạc Tôn giả là như vậy là vì Đoạt Thiên Chi Chiến, vì tương
lai an nguy của đại lục. Tâm tình của hắn, ta có thể biết!” Mai Tuyết Yên lo
lắng nói.

“Nhưng ta không thể biết! Các lão gia nói chuyện, sao nữ nhân lại đi chặn
họng! Đứng một bên cho ta!” Quân Mạc Tà không đổi nét mặt trầm giọng trách
mắng. Hắn tiến lên trước một bước rồi đứng ở hàng đầu trước mọi người.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận