Hàn Yên Dao giống như là kẻ rời nhà phiêu bạt hơn mười năm tha phương, đột
nhiên lại gặp gỡ gia đình sui gia ở nơi đất khách quê người , trăm mối cảm xúc
ngổn ngang, các loại tâm tình đồng thời nổi lên trong lòng ! Giờ khắc này,
nàng hân hoan đến cực điểm!
Có Quân Mạc Tà gọi một câu lại là ” mợ ba”-, Hàn Yên Dao đã thỏa mãn! Hết thảy
đều thỏa mãn . . .
Mười năm lo lắng, mười năm cuồng dại, mười năm đuối lý . . . đều được trả đủ!
Quân Mạc Tà thở dài một tiếng thật sâu, hắn mười phần hiểu được cảm giác hiện
tại của Hàn Yên Dao. Nhưng chính mình là vãn bối, hơn nữa đối phương vừa là
một nữ tử, thời gian tới đây là mợ ba trong nhà. . . Cái này, khái khái, hình
như chính mình cũng không thấy thích hợp. . .
Đơn giản là nhường cô ta phát tiết một phen được rồi. như thế mười năm dồn nén
tình cảm và chịu ủy khuất, sợ hãi và hy vọng, tư vị của tâm lý lo được lo mất,
đã tập trung lại nơi người hồng nhan này mà dày vò tâm trí.
Nhường nàng phát tiết cảm xúc ra, có khi lại là chuyện tốt. . . Hàn Yên Dao
càng khóc càng là thương tâm,khóc đến thiên hôn địa ám, tựa như là bỏ đi được
cái gánh nặng trên lưng đã lâu . . . Một lúc lâu một lúc lâu. . .
Hàn Yên Dao từ từ khống chế được tâm tình bản thân, nhưng vẫn cúi đầu, thân
thể vẫn còn run rẩy, hỏi: “Tam thúc cua ngươi . . . Hắn. . . vẫn mạnh khỏe
chứ?”
Chỉ là hỏi một câu, nhưng lại hình như là nàng phải dùng hết sức lực toàn
thân. Ngữ khí tuy rằng dịu dàng khe khẽ đến khó lòng nghe thấy, nhưng nàng
cũng hy vọng thiếu niên trước mặt có thể cho mình tin tức khẳng định . . .
“Tam thúc, tam thúc . . . Thân thể tốt! Thương thế của thúc từ lâu đã khỏi
hẳn, hơn nữa huyền công tu vi càng tăng mạnh. Hôm nay đã đạt tới cảnh giới
Thần huyền ngũ phẩm;”
Quân Mạc Tà cân nhắc nói “Nhưng ta có thể nhìn ra được, tam thúc ngoại trừ
thân thể tốt hơn thì cũng không hẳn tốt. . . Nhất là không vui! Thúc một điểm
đều không vui. . .”
“Hắn thế nào lại không vui!” Hàn Yên Dao cúi đầu đích nói
“Chỉ cần ta còn sống, hắn sẽ không vui sướng. . . Bởi vì, tất cả, đều là bởi
vì ta . . . Đều là bởi vì ta là nữ nhân không may, ta làm liên lụy hắn, đâu
chỉ là Vô Ý, còn có Quân đại ca, Quân nhị ca, hai người chất nhi, ta. . . Ta
thực là nghiệp chướng quá nặng nề!”
Quân Mạc Tà nhíu nhíu mày, có chút nhìn không ra, trong tâm lý vị mợ ba này,
hình như lại không sung sướng, quả thực có thể phát sinh không thể yêu được
nữa. Hiện tượng này không được tốt. . .
“Mạc Tà, ta van ngươi ngươi nói lại với Vô Ý. . . Ta sẽ lấy cái chết, hướng
Quân đại ca mong người tạ tội. . . Ta có lỗi với bọn họ, ta chỉ có dùng mạng
của ta, hi vọng đền tội nghiệt này. . .”
“ Tuy rằng ta biết một mạng của ta còn lâu mới đủ trả, nhưng ta. . . Thực sự
đã không còn biện pháp khác. . . Chỉ nguyện kiếp sau, thêm lần nữa làm người,
đời đời kiếp kiếp, hi vọng có thể lần lượt trả nợ. . .”
Hàn Yên Dao càng nói càng quẫn trí, nói năng hết sức lộn xộn, nước mắt lộp bộp
rơi trên mặt đất.” Hôm nay ta sở dĩ còn chưa chết, là vì chờ ngày Quân gia đến
đây báo thù, hiện tại, ngày này rốt cục đã tới. . . Cũng coi như là ta – cũng
rốt cục báo được thù. . . Tâm nguyện đời này đã xong. . . Tiêu gia. . . Ta tới
âm tào địa phủ, cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ!”
Quân Mạc Tà thở dài một tiếng, nhãn châu xoay động, lờ đi lời nói của nàng,
nói tiếp: “Nhưng trong lòng Tam thúc của ta, có một số nút thắt. Là do hai
người kết, rất khó mở, nếu là không thể mở, chỉ sợ. . .” “Gút mắc sao? hức hức
hức hức hức hức hức “
Hàn Yên Dao thê lương cười rộ lên “Ta biết, ta hiểu rõ, hức hức hức hức hức
hức hức “.
“Kẻ thứ nhất kết nút, chính là Tiêu gia; điểm này xem ra xử lý không khó, giết
sạch bọn họ cũng là được. Báo thù rửa hận, tự nhiên đây là biện pháp tốt nhất,
nhưng kẻ thứ hai kết nút, cũng là do Tiêu gia gây ra tội nghiệt. . .” Quân mạc
Tà sắc mặt trầm trọng, đem sự tình Hoàng hoa đường nói ra: “Cái này cũng rất
khó xử lý. . .”
Hàn Yên Dao phẫn nộ nghe kể lại sự tình các tội nghiệt mà Tiêu gia gây nên,
tức giận đến run cả người, cắn răng nói: “Tiêu gia. . . thật là táng tận lương
tâm! Ngay cả đến tiểu hài tử đều không buông tha! Quả nhiên là cầm thú không
bằng!”
“Đúng vậy! Nguyên bản chúng ta cũng không nghĩ tới Tiêu gia có thể ác độc như
vậy, chỉ là nhằm vào Quân gia ta thì không nói tới, nhưng … giận chó đánh
mèo làm liên lụy cả những kẻ không liên can !”
Quân Mạc Tà trầm trọng nói: “Việc này thì đã trôi qua rồi, nhưng khó có cơ hội
bù đắp. Nhưng việc quan trọng hơn cả trong lúc này, là ở chỗ Tam thúc Vô Ý, kể
cả khúc mắc trong hai người còn tồn tại, ngay cả báo được thù, Tam thúc hắn sợ
rằng trong lúc này, cũng sẽ chỉ là cái xác không hồn, hơn nữa rất nhanh có
thể. . . Sống không nổi. . . Bởi vì hắn trong lòng thực sự quá khổ, hắn với mợ
ba giống nhau, cả hai đều có tội trong việc này, khó có thể mà yên lòng sống .
. .”
“A? Vô Ý chàng dĩ nhiên là. . .” Hàn Yên Dao thoáng cái bưng kín miệng, trong
mắt toát ra bi thương vô hạn “Vô ý hức hức hức hức hức hức chàng hức hức hức
hức hức hức ta thực thấy thương chàng hức hức hức hức hức hức “
“Cái bế tắc này, không ai có thể khuyên giải Tam thúc. Có lẽ cũng chỉ có tam
nương nương người, may ra có thể tháo gỡ ” Quân Mạc Tà là hạng thông minh,
quan sát tâm lý Hàn Yên Dao, đã biết vị mợ ba trong lòng bế tắc sợ rằng so với
Tam thúc còn muốn nghiêm trọng hơn, kinh khủng hơn.
Điểm này,thì nghìn vạn lần là phải áp dụng biện pháp ràng buộc để gỡ bỏ, bằng
không, thì dù tam thúc nghĩ thông suốt rồi, mợ ba không chắc có thể làm theo
được, chợt có lúc phát sinh tâm ý ngoài ý muốn, thì đó là bi kịch không thể
vãn hồi nữa.
Trên thực tế, Quân Mạc Tà nói ra khúc mắc trong lòng Quân Vô Ý , tuy rằng cũng
không phải là lời nói dối, nhưng từ lúc hắn xoay sở tìm cách nói, đã tăng giảm
sự thật đi không nhiều lắm. Hiện nay vấn đề mấu chốt, là chữa tâm bệnh của Hàn
Yên Dao.
“Ta? Thế nào lại là ta?” Hàn Yên Dao chấn động quên khóc, ngơ ngác ngẩng đầu
lên hỏi: “Ta không hiểu chuyện này, tất cả sự tình, tất cả tội ác căn nguyên
là ở chỗ. . . sẽ được gặp lại Vô Ý sao. Ta, sợ rằng chỉ có càng khó chấp nhận,
ta làm sao có thể làm được chứ?”
“Đúng vậy, chính bởi vì người, gây nên nhiều chuyện tình như vậy. Thế nhưng
hiện tại người lại không chịu giải quyết, chỉ muốn chết êm xuôi! Có nhân ắt sẽ
có quả, nếu ngươi không vì Tam thúc mà tháo gỡ, thì ai sẽ chịu tháo gỡ cho
thúc ý?”
Quân Mạc Tà thanh âm bén nhọn đứng lên, lạnh lùng nói
“Lẽ nào người lại muốn chạy trốn lần nữa? Người trốn tránh, người trốn ở thâm
sơn tuyết phong, không người nhìn thấy, người đã tiêu dao khoái hoạt! Mười năm
đằng đẵng, nhìn như cô đơn tịch mịch, nhưng ngươi có thể so sánh với những hài
tử vô tội sống không bằng chết kia sao? Hàng đêm vẫn thấy ác mộng gào thảm. .
.”
“ Còn có các oan hồn chết thảm, xuống cửu tuyền rồi mà không thể nhắm mắt,
người cho là người ở đây tự giam mình, là chuộc được tội sao? Người căn bản là
tự trốn tránh. . .”
“Không được nói ! Không được nói nữa” Hàn Yên Dao thoáng cái bưng kín lỗ tai,
đau khổ đứng lên: “Ta chết! Ta chết còn không được sao?”
“Người chết coi như hết chuyện, quả nhiên là phương pháp trốn tránh đơn giản
nhất! Dùng cái chết! Đó không phải là trốn tránh hay sao! Dù không phải là
phương pháp trốn tránh đơn giản nhất đí, nhưng lại là các trốn tránh đê tiện
nhất,là cách trốn tránh tốt nhất rồi!”
Quân Mạc Tà thanh âm lãnh khốc đứng lên: “Ngươi chết đi, như vậy, những …
người còn sống phải làm sao bây giờ? Phải trông cậy vào ai! Những … hài tử
vô tội kia?”
“ Bọn họ trong rất nhiều người đã không có tay, không thể làm việc; đã không
có đầu lưỡi, không thể nói chuyện; có kẻ thậm chí mắt cũng mù, tai cũng điếc,
chân cũng bị cưa, hơn nữa cả người xương cốt đều bị biến dạng,mãi mãi không có
cơ hội lớn lên, bọn họ sống mãi mãi phải cúi đầu, sau này cũng chỉ có thể là
một người ký sinh trùng, hoàn toàn không có năng lực tay làm hàm nhai , nhưng,
ai nguyện ý nuôi sống bọn họ không công?”
“ Hơn nữa. . . Những hài tử này, đều là hậu nhân của những anh hùng dân tộc,
thế nhưng hôm nay. bọn họ lại là miễn cưỡng lớn lên thành hạ nhân, có nữ tử
nào nguyện ý gả về của nhà hắn không? Có bao nhiêu nam nhân nguyện ý cưới
người dị dạng làm vợ? Nói như thế , những … nhiệt huyết nam nhi này , chẳng
phải là đều tuyệt hậu sao?”
“Việc này, người không phụ trách, ai tới phụ trách?” Quân mạc Tà lạnh lùng
nhìn Hàn Yên Dao
“Chính thị bởi vì người, đã khiến sự việc đến nước này! Người tuy rằng không
có tự mình làm, nhưng nguồn gốc xuất phát là ở người! Người cho tới bây giờ
đều minh bạch điểm này, vì sao không chịu đứng ra, nhận lấy trách nhiệm của
người!”
Hàn Yên Dao thất thanh khóc rống lên.
“Còn có,cả đời tam thúc của ta, cũng vì người mà bị hủy! Khúc mắc nghiêm
trọng, sau khi, lần lượt giải quyết. . . chứ đừng làm theo suy nghĩ nông cạn
nhất thời của cá nhân”
“ Người đã yêu tam thúc như vậy, lẽ nào người còn muốn thờ ơ nhìn hắn đi chết?
Ông nội có ba người con, đã mất hai người. . . Nếu là tam thúc nữa,hản là lão
nhân gia người đầu bạc tiễn người đầu xanh thêm một lần? Người có thật không
muốn xem Quân gia ta tái khởi lớn mạnh sao?”
Quân Mạc Tà thanh âm lãnh khốc: “Hay người! Hàn Yyên Dao, nhiều chuyện tình
như vậy , nhiều cục diện rối rắm như vậy, đều đang chờ người, đều đang chờ
người đi phụ trách, để chuộc tội! Mà người lại tìm cái chết, trốn tránh tất
cả! Ở đâu có chuyện tiện nghi tốt như vậy?”
“Vậy ngươi muốn ta làm như thế nào? Ta nên làm như thế nào ? Ta có thể làm như
thế nào?” Hàn Yên Dao thê lương hô to đứng lên, nước mắt như mưa bay: “Ta làm
sao không muốn bồi thường? Ta làm sao không muốn chuộc tội? Nhưng ta. . . làm
sao có thể mặt đối mặt với bọn họ? Lẽ nào ta đi cầu xin đám hài tử thương hại
tha thứ ta sao?”
“Cầu xin tha thứ? đó là có ý nghĩa sao! Người vì sao không thử cảm giác…
nuôi nấng đám hài tử này thành người, chiếu cố bọn họ, để cho bọn họ tương lai
có thể thành gia lập nghiệp , sống thật tốt, để cho những hồn thiêng người
thân của họ dưới cửu tuyền có thể yên tâm mà nhắm mắt! Chẳng lẽ là bởi vì sợ
khổ cực, sợ con đường phía trước gian nan, mà không chịu làm sao?” Quân Mạc Tà
ngữ thanhvang vang, lớn tiếng nói.
“Ta làm!” Hàn Yên Dao ngẩng đầu, cắn môi, trong ánh mắt phát xạ quyết tâm: “Ta
– thề chiếu cố bọn họ, suốt cả một đời!”
Quân Mạc Tà hừ một tiếng, nói: “Còn có tam thúc ta nữa! Người chẳng lẽ không
chịu đến bên tam thúc , dùng nhu tình của ngươi mà hóa giải tầng tầng phiền
muộn trong lòng hắn ! Gỡ bỏ khúc mắc nghiêm trọng trong lòng hắn! Tất cả
nguyên do, đều là bởi vì người, người chỉ có dùng chính hai tay người, dùng
chính năng lực người, mà giải quyết những tội nghiệt này, ngươi mới có thể
chuộc tội, mới có thể tâm an bình!”
” Vậy. . .” Hàn Yên Dao chấn động nhìn hắn, nhưng không thể nói lên lời.
Nàng hiện tại chính là, rất sợ nhìn thấy người đó, hay chính trong lòng không
thể quên người đó, rất yêu thương người đó! Rất quyến luyến người đó! Vô số
lần ngủ mơ thấy người đó, trong mộng duy nhất chỉ thấy người đó! Quân vô Ý! (
lộc vãi )
“Người cho là người làm là đủ rồi sao? Tam thúc ta làm sao bây giờ? Tam thúc
cũng là một người gây ra sự việc này ! Nguyên nhân tội ác này không chỉ có
người mà còn có cả tam thúc nữa! Người hiểu không?”
Quân Mạc Tà hùng hổ doạ người nói: “Mà hắn thành ra như vậy, cũng bởi vì
người, từ đầu tới cuối đều là vì người! Người hiểu không? Đây là trách nhiệm
của người! Ngươi phải đeo nó lên vai!”
“Ta. . . Nguyện ý. . . gánh vác. . . !” Hàn Yên Dao nhắm mắt lại hô to một
tiếng, nước mắt điên cuồn chảy ra: “Ta sẽ gánh vác đến chết! Như vậy được rồi
chứ!”
《 tái có một bán tiếng đồng hồ, cũng hay ngày mai, tựu là chúng ta đàn lý khả
ái đích tiểu muội muội tiểu nguyên bảo u, đích 23 tuế đích sinh nhật! Tiểu
muội muội hoạt bát khả ái, tất cả mọi người rất thích, tựu là của chúng ta một
người tiểu hài lòng quả nga, ha ha, nhượng chúng ta cùng nhau chúc phúc tha
sinh nhật vui sướng ba! Tiểu vô trong bảo khố u, chúc phúc ngươi: hàng năm hữu
hôm nay, tuế tuế hữu sáng nay! Suốt đời hạnh phúc khoái trá, tri kỷ đích thêm
vào phiếu tên sách công năng, phương tiện nâm lần sau tòng tấu chương kế tục
xem. Thích tiểu thuyết dị thế tà quân, chi trì tác giả phong lăng thiên hạ,
tựu đầu — cái này chắc bỏ đi được nhi?