Cùng hai người kia sớm muộn cũng phải đánh một trận. Hôm nay không đánh thì
ngày mai ắt đối đầu! Nếu là có thể giải quyết ngay thì chẳng phải là chuyện
đẹp nhất sao? Cũng có thể tránh được tổn thất không cần thiết!
Sau khi đột phá, Quân Mạc Tà còn chưa ra tay; nếu có thể lấy máu của một Chí
Tôn cấp bốn để tế kiếm thì coi như là chuyện cũng không tồi lắm! Chắc chắn
cũng rất thích đi!
Huống chi, vị Tà Quân này am hiểu ám sát nên đã sớm cực kì ngứa ngáy chân tay!
Đối mặt đối thủ như thế, đối tượng hèn hạ vô sỉ can thiệp lung tung như vậy mà
không tặng cho một kiếm thì quả thực là thiên lý không dung! Phải thành thật
xin lỗi nhân dân, xin lỗi đại lục thôi! ( DG : chả hỉu ai mớm cho lão Lăng
Thiên ấn vào đây 1 câu thời Hu Jin Tao – Hồ Cẩm Đào thế này)
Cho nên Quân Mạc Tà xuất phát từ từ tâm tư thay trời hành đạo, tạo phúc thiên
hạ thương sinh linh, mong muốn làm trong sạch tâm linh cao thượng của loài
người cùng với một lòng vì nước vì dân, lo nỗi lo trước thiên hạ, vui niềm vui
sau thiên hạ, cổ vũ cho quan tâm đến hòa bình thế giới, lo lắng cho văn minh
vũ trụ của thánh nhân mà ngang nhiên xuất thủ! ( DG : Lão Phong Lăng – buôn
chữuuuuuuuuuu!!! )
Thề quyết chém lão hỗn xược đến bực này dưới kiếm! Mang lại yên ổn công bằng
cho chốn nhân gian mênh mang đang cuồn cuồn bụi mù! Là người cao thượng như ta
mà không làm hỏi còn ai?
Hôm nay, kiếm ta ra tay, làm sao còn ai có thể cứu nổi đây! Một kiếm này như
từ trên trời bay tới, Sinh tử Tôn giả Vệ Không Quần bỏ mạng cũng là đương
nhiên!
Cường giả đẳng cấp Tôn giả cũng là người. Chỉ cần là người thì sẽ sợ chết,
nhất là cái loại mà đã trải qua những năm tháng dài dằng dặc. Người mà trong
thời gian dài ngồi trên địa vị cao, người như vậy thường thường càng thêm sợ
chết!
Một khi thần chết đến thì mọi sự đi tong. Một khi tuyệt mệnh thì muôn vàn vinh
quang đến giờ , vạn chủng huy hoàng đều thành lịch sử, hóa thành tro bụi!
Đối mặt một kiếm đáng sợ bất thình lình, cho dù với cường giả hùng mạnh dường
đó như Vệ Không Quần, Tôn giả cấp bốn với năng lực vô cùng cao minh, nhưng xu
thế bỏ mạng cũng cực kì cao!
Một kiếm này phạm vi uy lực bao phủ kỳ thật cũng không rộng, thậm chí có thể
nói vô cùng hẹp. Mục tiêu chỉ có một điểm, chính là trái tim của lão!
Nhưng cho dù là thời cơ hay phương vị thì kiếm này đều đạt đến tình trạng khéo
léo tuyệt vời! Hơn nữa, sắc bén đến mức tất cả cao thủ khác ở đây đều cùng
không thấy! Cũng bởi vì mục tiêu nhỏ nên đạo lực càng thêm tập trung, một khi
trúng mục tiêu thì ắt vong mạng.
Sự kiện thật sự quá mức đột nhiên, Vệ Không Quần quả là tránh cũng không thể
tránh! Mắt thấy thì dường như cũng chỉ có đường nhắm mắt chờ chết!
Nhưng! Hay cho một Vệ Không Quần, quả thật không hổ là cường giả tuyệt đỉnh
đương thời. Dưới tình huống ác liệt như vậy mà vẫn còn kịp có thủ đoạn ứng
biến.
Chỉ thấy Vệ Không Quần trong thời điểm nguy cấp đến nơi đột nhiên buồn bực
rống một tiếng như sấm sét. Sau đó lại hít sâu một hơi, ngay trong giây lát
khẩn cấp như vậy thì ” ba” một tiếng, trên thân thể của lão xuất hiện một lỗ
thủng đầy quỉ dị!
Càng chuẩn xác mà nói, đó lại chính là nơi vốn thuộc về trái tim. Ở đó lại
xuất hiện một chỗ rỗng tuếch! Giờ khắc này, quả là quỷ dị tới cực điểm!
Tình hình này phảng phất như thân thể Vệ Không Quần đột nhiên tách rời, lồng
ngực cùng với trái tim liền biến mất không thấy đâu nữa đến khó hiểu.
Thậm chí, có thể nhìn xuyên qua người lão từ trước ngực ra sau lưng!
Trong nháy mắt cái hốc như vậy đột nhiên xuất hiện, gương mặt Mạc Tiêu Diêu
trở nên trắng bệch như tờ giấy!
Một chiêu này cố nhiên là tuyệt chiêu sau cùng để bảo vệ tánh mạng, nhưng cũng
là một chiêu làm tổn thương Nguyên Khí cực kì nặng nề!
Làm cho trái tim của mình cùng toàn bộ các cơ quan xung quanh chuyển dời vị
trí, hơn nữa tự mình miễn cưỡng dồn ép từ da đến xương ra tứ phía để đột nhiên
tạo ra một lỗ hổng! Thủ đoạn như vậy, há là dễ dàng sao?
Vệ Không Quần mặc dù nhờ vào đã tăng tu vi lên Tôn giả cấp bốn mà thành công
lĩnh ngộ một chiêu này. Nhưng chưa từng có thi triển trong thực chiến, thậm
chí căn bản là không có tính toán sử dụng nó. Bởi vì lão tuyệt không tin có
người nào lại có thể ép mình đến loại tình trạng này!
Nhưng hôm nay, ngay cả là không tin đi nữa thì lão cũng không thể không dùng
đến. Nếu như vẫn gắng gượng không dùng thì nhất định tử! Tổn thương nặng nề
Nguyên Khí hay bỏ mạng tại chỗ, phải chọn cái gì thì không cần nói cũng biết!
Vệ Không Quần mặc dù hận đến nghiến nát hàm răng nhưng vẫn không thể không lựa
chọn như vậy!
Lão thậm chí đã làm tốt chuẩn bị cho bước tiếp theo. Chỉ cần thành công tránh
thoát một kiếm này, cho dù phải liều mạng chịu nội thương tăng lên cũng sẽ đem
toàn lực phản công. Nhất định phải tìm cho được kẻ hèn hạ đánh lén mình để
toàn lực kích sát!
Người này thật sự là rất đáng hận . . . Nhưng cũng thật là đáng sợ. Có một
địch nhân như vậy, chỉ sợ cuộc sống hàng ngày cũng khó lòng bình an!
Mạc Tiêu Diêu rốt cục cũng có thể thở ra. Lão từ nỗi kinh ngạc trở lại như cũ,
tức thời tung người dựng lên nhằm hướng sau lưng Vệ Không Quần, một đôi tay đã
sớm chứa đầy Huyền lực cao thâm tùy thời chuẩn bị đoạt cho được thanh bảo kiếm
này! Thanh bảo kiếm phóng đến cực nhanh như vậy rõ ràng là đã được phóng đi!
Thứ nhất, nếu là kiếm đang trong tay người thì cho dù là người kiếm hợp nhất
cũng tuyệt không có tốc độ kinh người như vậy.
Thứ hai, thanh kiếm này chính là có đường đi thẳng tắp mà bay tới, hoàn toàn
là một đi không quay lại. Mục tiêu cực đơn giản, cũng chỉ có mỗi chỗ hiểm là
trước ngực chỗ trái tim của Vệ Không Quần!
Một chiêu này của Vệ Không Quần mặc dù khó tránh khỏi tổn hao nhiều Nguyên
Khí, nhưng thủy chung vẫn tránh được nhát kiếm đoạt mệnh này. Tuy chỉ là trong
chớp mắt, nhưng cũng có thể phán đoán ra đây tuyệt đối là một thanh thần binh
hiếm thấy bao đời mới có.
Nếu để nó nằm trong tay kẻ phàm trần thì chẳng phải là xúc phạm đến báu vật
dường đó sao? Dưới tình huống như vậy, ai cướp thì được ! Cho nên Mạc Tiêu
Diêu quyết định không chút khách khí vui lòng đón nhận! Chỉ trong một cái chớp
mắt liền quyết định!
Thanh phi kiếm thần kì mạnh mẽ tựa như không ai điều khiển đã cực kì thần tốc
bay vào khoảng trống đột ngột xuất hiện trong thân thể Vệ Không Quần! Mắt thấy
thanh bảo kiếm sẽ xuyên qua người, thậm chí mũi kiếm sắc bén đã nhô ra ở sau
lưng lấp lánh hàn quang! Mạc Tiêu Diêu đưa tay khẩn cấp chụp lấy! Lão nắm chắc
nhất định chụp được thanh kiếm nàydễ như trở bàn tay!
Nhưng vào lúc này, thanh Thần Kiếm như không ai điều khiển đang phi hành cực
nhanh đột nhiên từ trạng thái kịch liệt phi hành trong nháy mắt chuyển thành
yên lặng! Mũi kiếm xác thật đã nhô ra đằng sau lưng Vệ Không Quần, nhưng hơn
phân nửa thanh kiếm lại vẫn dừng lại ở trước ngực Vệ Không Quần!
Sau đó trên thân kiếm ngay trong nháy mắt đứng yên đó, dưới ánh mắt sợ hãi mà
không dám tin của Vệ Không Quần đột nhiên “Phanh” một tiếng tuôn một luồng khí
lưu cường đại màu đen! Giống như là đem một trái bom mạnh mẽ nhét vào chỗ trái
tim Vệ Không Quần rồi sau đó lại đột nhiên nổ tung!
Những biến đông kinh ngạc liên tiếp trước mắt vốn đã làm cho mọi người ở đây
rung động không thôi. Nhưng biến cố sau cùng lại càng nằm ngoài dự đoán của
mọi người!
Mọi người trước một khắc vẫn còn kinh ngạc chuyện Vệ Không Quần thật không hỗ
là cường giả đẳng cấp Tôn giả, không ngờ lại có thể lấy cách thức kì quái như
thế để né được một kiếm ắt phải chết. Nếu là người khác thì khẳng định phải
xong đời. Nhưng sau một khắc lại cũng đến lúc Vệ Không Quần xong đời . . .
Luồng khí lưu cường đại màu đen kia đột ngột nổ ầm ầm hết sức kịch liệt, dốc
hết sức tuôn vào trong thân thể của Vệ Không Quần! Vệ Không Quần như bị sét
đánh mà run lên kịch liệt một hồi, trên gương mặt giống như ngọc thạch đột
nhiên xuất hiện vẻ tuyệt vọng đến cùng cực!
Đã dùng đến tuyệt chiêu bảo vệ tánh mạng đến cùng như vậy , vốn là vạn bất đắc
dĩ mới sử dụng. Bởi vì khi sử dụng một chiêu này thì đồng thời Vệ Không Quần
tiêu hao một lượng lớn Huyền khí làm cho thực lực bị giảm xuống đến mức suy
yếu nhất chỉ trong chớp mắt!
Nhưng đúng vào thời khắc mấu chốt như vậy thì lại xảy ra chuyện tình cổ quái
như vậy! Thực sự là muốn mạng cái già này!
Trường kiếm “Vèo” một tiếng vội vàng thối lui. Sau khi rút ra khỏi ngực Vệ
Không Quần thì cứ như vậy lẳng lặng lơ lửng ở trước ngực Vệ Không Quần khoảng
ba trượng. Mà một bóng người áo trắng cũng hiện ra từ cõi hư vô rồi lặng yên
biến ảo, chân lơ lửng không chạm đất cách nền Đại điện ba thước!
Dưới lớp mặt nạ, một đôi mắt sáng lạnh lùng nhìn Vệ Không Quần giống như nhìn
một khối tử thi rồi thốt lên với giọng lạnh buốt “Vệ Không Quần! Ngươi xong
rồi!”
Vệ Không Quần cúi đầu rống lên một tiếng gì dó giống như là tiếng gầm của dã
thú gần chết. Đúng vào lúc trường kiếm rời khỏi người thì lỗ thủng từng xuất
hiện quỷ dị đột nhiên biến mất không thấy đâu.
Thân thể khôi phục lại hình dáng ban đầu tựa hồ căn bản là không có bị bất cứ
thương tổn nào. Nhưng vào lúc mọi người ở đây đang nghi hoặc thì từ trên người
Vệ Không Quần đột nhiên vang lên tràng âm thanh giống như dây pháo đại bự nổ
tung đùng đùng đùng . . .
Mà thân thể của lão vào giờ khắc này xuất hiện một cách quỷ dị vô số những sợi
tơ máu rất nhỏ. Chúng xuyên thấu qua áo bào trắng, tựa như mưa phùn mịt mù mùa
xuân phun ra đầy hư ảo mà lơ lửng giữa không trung. Vì vậy trong phạm vi nửa
trượng quanh người lão trong nháy mắt cũng đã bị máu tươi làm ướt mèm mà nhiễm
đỏ!
Thân hình Vệ Không Quần vẫn đứng thẳng, ánh mắt sắc bén như chim ưng. Lão nhìn
người áo trắng bịt mặt mà trầm tĩnh hỏi “Sát thủ Chí Tôn? Sở Khấp Hồn?”
Trong âm thanh của lão lại có vẻ tỉnh táo hiếm thấy, toàn bộ không thấy nửa
điểm dao động, tuyệt không có phẫn nộ, cũng không có thương cảm, thậm chí
không có tuyệt vọng.
Hoàn toàn giống như bình thưòng! Thậm chí so với lão vừa mới rồi thì còn lạnh
lùng hơn nhiều! Hiện tại trông lão tỉnh táo giống như một vịđang khám phá sinh
tử, thờ ơ nhìn cõi hồng trần!
Vị Sinh tử Tôn giả này trong giờ phút sinh tử cuối cùng thì rốt cục cũng thể
hiện phong độ khí phách của cao thủ! Người bịt mặt đương nhiên không phải sát
thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn, mà chính là Quân Mạc Tà Quân Đại thiếu gia.
Quân Mạc Tà nhìn chăm chú vào Vệ Không Quần tỉnh táo đến đáng sợ, hoàn toàn
không có chút dao động. Trong ánh mắt toát ra một vẻ tôn trọng hiếm có.
Người trước mặt này mặc dù là địch nhân, hành sự càng cực kì xấu xa, chính
mình cực căm ghét hắn. Nhưngthái độ khí khái của đối phương khi đối mặt sinh
tử vẫn đáng cho chính mình tôn kính! Tôn kính đối thủ, kẻ đáng ghét! Điều này
vốn không mâu thuẫn, cho tới bây giờ càng không mâu thuẫn!
Quân Mạc Tà cũng lấy âm thanh tỉnh táo, trầm tĩnh mà đáp lại “Sát thủ Chí Tôn?
Không! Ta chính là đương kim Vương giả trong giới sát thủ! Vương giả độc nhất
vô nhị!”
Hắn hơi dừng một chút rồi lại bước đi thong thả hai bước trong không trung mà
nhàn nhạt nói “Hôm nay ta đến đây là muốn cho các ngươi mở rộng tầm mắt thấy
được cái gì mới thật sự là Vương giả sát thủ. Xem thủ đoạn truy sát của bản
tôn như thế nào!”
Trong âm thanh của hắn mặc dù bao hàm rất nhiều vẻ tỉnh táo cùng cơ trí, lại
càng sung mãn sự kiêu ngạo và ngông cuồng toát ra từ tận xương tủy, từ trong
linh hồn!
Âm thanh mặc dù bình thản, nhưng tất cả ai nghe được hắn nói những lời này lại
đều có một loại cảm giác thực rõ ràng: người này chính là đang lấy một loại
thái độ cao cao tại thượng của Quân vương đang nói chuyện cùng thần dân của
mình, đang từ trên cao nhìn xuống quan sát chính mình!
Muôn đời mãi mãi! Duy ta độc tôn!
Chỉ có hơn thiên hạ, ai dám sánh cùng ta!
“Nói không sai, ta không thể không thừa nhận! Các hạ đích thật là đương kim
Vương giả trong giới sát thủ!”
Vệ Không Quần cười rộ lên, khuôn mặt lạnh lùng của lão giờ phút này đột nhiên
hiện ra nụ cười mỉm. Trong sự vui vẻ đó lại có một loại cảm giác như băng tan
mùa xuân, đường nét nhu hòa mà ung dung phóng khoáng, hoàn toàn không giống
một người bị trọng thương.
Vệ Không Quần chậm rãi nói tiếp
“Có thể giết chết Vệ Không Quần ta thì đích xác không phải chỉ là một kẻ Chí
Tôn cũng có thể làm được. Cho dù là Chí Tôn sát thủ cũng không làm được. Sở
Khấp Hồn, xem ra ngươi đột phá rất nhanh! Tiến bộ cũng rất lớn! Cái tên Sát
thủ Chí Tôn thật là đã không thể xứng nữa rồi. Chỉ có sát thủ Tôn giả mới có
thể xứng đáng với thành tựu hôm nay của ngươi!”
Lão lại không để ý tới sự phủ nhận của Quân Mạc Tà mà một mực chắc chắn đây
chính là Sở Khấp Hồn! Quân Mạc Tà cơ hồ trố mắt đứng nhìn. Ta nhổ vào, bá đạo
như vậy. . .