Dị Thế Tà Quân

Chương 690: Cuộc chiến của Tôn giả! (canh ba)

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Bọn họ sáu người lần này tới đây, bản ý trước tiên chỉ là bắt chuyện thăm dò!
Hoặc giả như là tới tìm cách bắt chuyện, kỳ thực tất cả mọi người cũng không
tin rằng có thể quang minh chính đại mà nói chuyện.

Khuyến cáo Mai Tuyết Yên lùi bước? Vậy quả là lời nói vô ích. Đã đi cả ngàn
dặm tới đây, làm sao có thể quay lại nữa? Cho nên khi bọn họ nói ra yêu cầu,
cũng biết là Mai tuyết Yên sẽ cự tuyệt, như vậy nhiều ít cũng coi như hoàn
thành nhiệm vụ, như vậy mà thôi.

Tôn giả dù sao cũng là tôn giả, dù thế nào cũng coi trọng thể diện địa vị, sao
có thể lại giống bọn tiểu lâu la nói đánh là đánh? Hơn nữa tiện thể thăm dò
thực lực trước đã rồi mới …

Nào biết đâu rằng sáu người vừa đến, tức khắc nổi lên tranh chấp! Lưu Thu
người này lại có thể ngay lúc đó để sắc tâm phát tác! Nói ra những lời khó
nghe, đánh mất thân phận tôn giả, lại càng làm cho Mai tôn giả đánh đến mức
không thể gỡ ra được!

Điều này thực là thành sự không đủ, bại sự có thừa!

Chân Từ Bi lạnh lùng liếc ngang nhìn Tàn Đao Tôn giả Khúc Vô Tình. Trong sáu
người thì Tàn Đao Tôn giả Khúc Vô Tình cùng Lưu manh Tôn giả Lưu Thu chính là
đến từ một nơi: Mộng Huyễn Huyết Hải.

Mà Từ bi Tôn giả Chân Từ Bi cùng Đoạn kiếm Tôn giả Hoa Phong Vẫn cùng đến từ
Độn Thế Tiên Cung; còn Tuyệt lộ Tôn giả Đỗ Tuyệt cùng Thiên nhai Tôn giả Tiếu
Thiên Nhai lại là đến từ Chí Tôn Kim Thành. Giờ khắc này, ngay cả Hoa Phong
Vẫn và Tiếu Thiên Nhai cũng nhìn Lưu Thu với tràn đầy bất mãn! Cùng cảm thấy
lần này xuất quân tới đây, thực sự là làm xấu mặt phái mình.

Là một vị Tôn giả cao thủ, cho dù ngươi hám sắc. . . Nhưng cũng không có thể
tưởng tượng ngươi biểu hiện sự háo sắc ra như thế? Cứ làm như là tám đời chưa
thấy qua nữ nhân. . . Đói khát đến bực này!

Mắt thấy giữa không trung băng phong cuộn xoáy dựng lên một trụ tuyết, thì năm
tên tôn giả đều lộ ra thần sắc bất đắc dĩ; cấp độ chiến đấu loại này , một khi
bắt đầu, căn bản là không có chỗ cho người ngoài nhúng tay vào !

Trừ phi là tất cả mọi người bỏ đi sĩ diện mặt mũi, mà cùng tấn công, may ra có
khả năng. . . Nhưng bên kia còn có hai nghìn cửu cấp đỉnh phong Thú vương, đâu
có thể chỉ đứng ngoài xem kịch?

Tuy rằng năm người là Tôn giả, thực lực khẳng định là so với đám Huyền thú
trước mặt cao hơn vài cấp, nhưng nghĩ đến chiến đấu liều chết, nhất là đám
Huyền thú xưa nay nổi tiếng da dày thịt béo đánh không chết.

Hai nghìn thú như ong vỡ tổ mà cùng tiến lên. . . Coi như là Tôn giả cũng muốn
thành thịt nát a. . . So đo với bên người nhiều thế mạnh quả là không tốt!

Mà trước mắt, Hạc Trùng Tiêu cùng đám Thú vương đều đã xúm lại vây quanh, mỗi
một kẻ đều có vẻ mặt bất thiện, thần sắc như nóng lòng muốn thử sức, tin rằng
chỉ cần có một thú vương hay Quân đại thiếu gia hét lên, tuyệt đối là sẽ tạo
nên một trận “thú triều”!

Đột nhiên!”Phanh” một tiếng rất nhỏ, Mai Tuyết Yên một thân ảnh trắng muốt
“Xoát” nhẹ nhàng rơi xuống, kéo Quân Mạc Tà rồi hai người song song lui về
phía sau.

Từ trong cơn gió xoáy với tốc độ cao của băng tuyết giữa không trung đột nhiên
vang lên một tiếng nổ lớn. Một thân ảnh kêu lên một tiếng đau đớn bay vù ra
ngoài đập xuống đất thật mạnh. Khi chạm vào mặt đất”Phanh” một tiếng, bùn đất
cát đá băng tuyết văng ra tung tóe, hầu như che lấp cả bầu trời!

Thân thể của Lưu Thu đột nhiên hiện ra từ đám bụi băng, vẻ mặt dữ tợn, ngay
tại ngực phải, xuất hiện rõ ràng ba dấu bàn tay nhỏ nhắn! Gió lạnh thổi qua,
ba mảnh vải hình dấu bàn tay vật vờ mà rơi như những cánh bướm lượn.

Lưu Thu sắc mặt trở nên đỏ bừng, nhãn thần giống như muốn ăn thịt người, nổi
giận lại gầm lên một tiếng, thân thể như thiểm điện lại bắt đầu lao tới!

Tuy cùng xuất thủ, Mai Tuyết Yên thì thong dong ổn định, trên người vẫn không
dính một hạt bụi. Nhưng Lưu Thu thì dáng vẻ nhếch nhác, mọi người đều là kẻ
sáng mắt, sao còn không biết lưu manh tôn giả Lưu thu đã ăn đòn không ít! Nói
không chừng người đã bị nội thương cũng không phải không có khả năng.

“Lưu Thu! Ngươi còn chưa chịu dừng tay! Ngươi thực sự không biết sĩ diện nữa
sao?” Tàn đao Tôn giả Khúc Vô Tình hét lớn một tiếng, nhưng Lưu Thu làm lơ
không nghe, vẫn lao về phía Mai Tuyết Yên! Bị đem ra làm trò cười trước mắt
nhiều người như vậy, tạo ra xấu hổ như vậy, hắn làm sao còn có thể hạ đài nữa?

Trước tiên bị Quân Mạc Tà dùng lời ác độc nhục mạ, lại bị Mai Tuyết Yên tung
đòn hiểm! * lão tử cũng là một người tôn giả! Đường đường chính chính một
đời là cao thủ cấp tôn giả! Việc này nếu không lấy lại được mặt mũi, như vậy
làm sao đứng chân trong thế giới cường giả nữa?

Mai Tuyết Yên nhìn hắn gắng sức nhảy lên, sắc mặt vẫn thanh nhã như thường.
Chỉ là có vẻ lạnh lùng hơn, song chưởng như ngọc đan lại, giống như hoa lan
chầm chậm mở ra, tạo ra một thế thủ kỳ lạ.

Đột nhiên thiên địa trong lúc đó tựa hồ đột ngột dừng lại! Gió cũng không
thổi, mây cũng dừng trôi! Ngay cả cát đá băng tuyết giữa không trung cũng cố
định! Trong mắt Mai Tuyết Yên hiện lên toàn là sát khí!

Ban nãy nể mặt năm kẻ bề trên đã lánh đời, không muốn mở ra sát giới là ta đã
cho ngươi đường lui! Nhưng hiện tại ngươi lại cứ muốn tiếp tục! Kẻ không biết
chừng mực như vậy, dù có là Tôn giả mạnh mẽ, thì có làm sao? Lẽ nào ta không
thể giết được Tôn giả? Dám can đảm muốn thương tổn Mạc Tà của ta, giết không
tha!( chém )

Khúc Vô Tình thấy thế tức thời quá sợ hãi, vận khởi toàn thân huyền lực, toàn
lực lao về phía trước, trong tay ánh sáng chợt lóe. Trong lúc nhất thời đó
nhân đao hợp nhất cực nhanh vọt tới, muốn dùng Huyền công mạnh mẽ của bản thân
chấn động “Thiên địa tù lung” của Mai Tuyết Yên để cứu Lưu Thu, trong miệng
hãy còn hét lớn: “Mai tôn giả hạ thủ lưu tình!”

Thế nhưng, chậm, tất cả đều chậm! Mai Tuyết Yên lạnh lùng hô bốn chữ: “Thiên
địa tù lung!”

Lưu Thu thân thể như thiểm điện đang lao tới đột nhiên bị dừng ở giữa không
trung, đúng là khẽ động cũng không thể động ! Lơ lửng trên không trung, hắn
cảm thấy như có một khu vực quỷ dị giữa trời.

Lưu Thu tuy nhân phẩm thấp kém, nhưng bản thân huyền công cũng có chút bất
phàm, hiện nay đã đạt tới cảnh giới Chí tôn cấp hai! Nhưng trước mắt thì Mai
Tuyết Yên cũng đã là đột phá Tôn giả cấp hai đỉnh phong để đạt tới Tôn giả cấp
ba!

Mà Mai Tuyết Yên lúc này thi triển Thiên địa tù lung, ngoại trừ người nhanh
nhạy siêu cấp có lẽ chỉ kẻ nào có năng lực vượt Tôn giả tam cấp mới thoát,
những người khác căn bản tránh không khỏi mà phá cũng càng không xong! Thực sự
là so với lần sử dụng Thiên địa tù lung ở Thiên phạt trước đây là không cùng
một đẳng cấp! Cho nên ngay cả Tôn giả đẳng cấp như Lưu Thu cũng thúc thủ!

Lưu Thu đột nhiên gặp dị biến thì thất kinh, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới
không thể tự mình khống chế, tưởng như trước đó bản thân mình linh hoạt như cá
trong nước,đột nhiên dòng nước trong nháy mắt đều ngưng kết thành băng, hắn
liền bị nhốt trong băng cứng ngắc! Cố gắng giãy dụa cũng không thoát!

Ngay trong nháy mắt, Mai Tuyết Yên một thân bạch y như thiểm điện bay tới,
thanh âm liên tục vang lên ” bang bang ” từ đôi tay trắng như ngọc, tụ lại một
nơi! Hết lượt này đến lượt khác liên miên, đánh ra liền ba mươi phát! Nhanh
nhẹn chắc chắn! Không một chút lãng phí tất cả đều đánh vào người Lưu Thu!

Nếu không phải cố kỵ Tàn đao Tôn giả Khúc Vô Tình đánh lén, Mai Tuyết Yên thậm
chí muốn trong giờ khắc này in lên người kẻ vô lại kia xấp xỉ một nghìn
chưởng!

Lưu Thu toàn bộ thân thể giống như quả bóng cao su méo mó bay ra ngoài! Tại
không trung giống như là lá tàn lìa cành, lại giống như là cuối mùa thu trong
vườn trái cây đột nhiên nổi lên cơn lốc, trái cây trên đầu cành bị gió rung
giật, té ngã mấy cái bị đánh bay ra ngoài. . .

Cùng lúc đó, Mai Tuyết Yên hất tay áo trắng, dáng người yểu điệu thướt tha
trên không trung nhẹ nhàng chuyển hướng. Tư thái uyển chuyển đẹp mắt, tựa như
tiên nữ giáng trần, bay lượn giống như cưỡi gió.

Ống tay áo nhẹ giơ lên, vừa trắng vừa mềm như tuyết, mà lại nhanh như thiểm
điện, không sai chút nào chặn đứng Tàn đao của Khúc Vô Tình! Canh chuẩn xác
thời điểm như vậy, chặn đứng vệt sáng rực rỡ kia ở giữa trời !

Bởi vì cho tới bây giờ, tàn đao nổi tiếng của Tàn đao Tôn giả Khúc Vô Tình còn
không có chân chính xuất hiện. Có lẽ phải nói rằng, khi đao xuất ra, không có
bất luận kẻ có khả năng nhìn rõ! Bởi vì ánh sáng ngọc hoa mỹ của ánh đao đã
hấp dẫn toàn bộ tâm thần của mọi người !

Hai cỗ lực mạnh rốt cục va chạm tại một chỗ, toàn lực đối chưởng trực tiếp!
Thịch thịch!Độc môn tuyệt chiêu không gian phong tỏa Thiên địa tù lung của Mai
Tuyết Yên, rốt cục không kham nổi gánh nặng, phát ra tiếng vỡ nát.

Mai Tuyết Yên giương ống tay áo chứa đầy huyền khí tinh thuần, cùng ánh sáng
ngọc đao va chạm, nhưng vẫn hoàn toàn không tổn hao gì, thân ảnh nhẹ nhàng mềm
mại vẽ một vòng cung hạ xuống.

Vừa nhìn thấy ống tay áo giơ lên,thì thân hình nàng cũng đã hạ xuống bên người
Quân mạc Tà. Thần thái nhẹ nhàng ung dung như thường, tựa như mới vừa tản bộ
từ hoa viên ra, không có nửa điểm nào lộ vẻ vừa trải qua một cuộc chiến sinh
tử hung hiểm ?

Khúc Vô Tình xoay người rơi trên mặt đất, thân thể nhẹ rung rồi ổn định thân
hình, lại khôi phục hai tay trống trơn như trước, ánh sáng của đao ngọc cũng
tiêu thất không dấu vết ,thủy chung tới giờ vẫn không có ai được thấy rõ “Tàn
đao” của Khúc Vô Tình.

Khúc Vô Tình ngạc nhiên nhìn Mai Tuyết Yên “Tôn giả cấp ba? Mai tôn giả, chúc
mừng ngươi lại đột phá!”

Hắn trong miệng nói chúc mừng, nhưng trên mặt thần tình cũng rất là phức tạp!
Vừa như ngưỡng mộ, nửa như đố kỵ, hàm chứa nửa phần không cam lòng. . . Phía
người Đỗ Tuyệt nghe vậy cùng nhìn nhau biến sắc. Tôn giả cấp ba làm sao lại
cùng tiêu chuẩn với cấp một cấp hai! Trách không được Mai Tuyết Yên khi đối
mặt với sáu người thì không chút cố kỵ!

Trong sáu người, có ba vị Tôn giả cấp một, ba vị Tôn giả cấp hai! Nếu so với
trước khi Mai Tuyết Yên đột phá, thực lực nàng tuy rằng cao hơn một người
trong bọn họ khi so về thứ tự đẳng cấp, vậy khi cả bọn cùng tấn công, thì dù
Huyền thú thể chất hơn xa nhân loại, vẫn là dư sức thắng!

Nhưng hiện tại tính toán này cũng triệt để không dùng được. Mai tôn giả vừa
đột phá, thực lực tăng tiến hơn nhiều lần, nếu phối hợp thân pháp siêu việt
của nàng,tốc độ kinh người, thừa khả năng thay đổi cục diện!

Khi sáu người tới đây, nguyên ý chính là biểu diễn đội hình cường giả gây kinh
sợ một chút, sau đó tạo ra một tá lý do để nhúng tay vào cuộc. Nghĩ lại thấy
đã thiếu tin tức tình báo khi quyết định ra tay. Hiện tại thì dù biết rõ thực
hư, nhưng chính bên mình lại bị đối phương làm cho kinh sợ, hơn nữa là triệt
để chấn động. . .

Cho đến lúc này,phía xa mới nghe “Phanh” một thanh âm vang lên động địa, thân
thể Lưu Thu rốt cục rơi xuống đất, nhưng vẫn tại mặt đất tạo ra một hố to. Đá
bay cát chạy vừa tan thì thấy Lưu Thu lộn người như cá chép cố đứng lên. Một
tay che ngực, thất tha thất thểu đi ra, mặt mũi hiển lộ vẻ thê lương, khóe
miệng đỏ tươi máu sền sệt chảy xuống thành dòng.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận