Đỗ Tuyệt hiện tại tiến thoái lưỡng nan, thật sự đâm lao phải theo lao: Lão đã
gia tăng đến tám phần khí lực, vượt ra khỏi phạm trù thao túng tự nhiên của
mình. Nhưng nếu cưỡng chế thu hồi lại thì vẫn còn khả năng, lão cũng đang
định, nếu có gì bất thường, thì cưỡng chế thu hồi, cùng lắm là bị thương một
chút nguyên khí!
Nhưng thằng nhãi quật cường này, lại cứ cắn răng gượng chống! Điều này không
khỏi làm cho trong lòng Đỗ Tuyệt nổi lên chút ái tài, vì một thiếu niên có thể
ngạnh kháng đến loại tình trạng này, từ xưa đến nay Quân Mạc Tà cũng có thể
được tính là người đầu tiên!
Nếu mình lại tăng thêm lực, vượt ra khỏi sự khống chế của mình, xuất ra thì dễ
thu khó, nếu làm ko tốt thì thiếu niên trước mặt này có thể bị thương tật vĩnh
viễn! Không những thế còn lưu lại bóng ma trong tâm thần, cả đời không thể
tiến thêm! Như vậy thì chỉ có rước thù không đội trời chung!
Suy bụng ta ra bụng người, nếu như Đỗ Tuyệt có một đệ tử xuất sắc như vậy lại
bị người làm cho trở thành phế nhân, thì mình cũng bất chấp tất cả mà báo thù.
Nghĩ tới đây, Đỗ Tuyệt quyết định muốn thu tay. Vị cao nhân kia thủy chung
không lộ diện, thế thì mình cứ cướp đi Văn Thương Vũ là được! Lúc trở về thì
hắn sẽ hiểu là mình hạ thủ lưu tình, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề lớn…
Nhưng đúng lúc này lại nghe được lời kích bác vô sỉ của Quân Mạc Tà! Quả thật
là điếc không sợ súng, lão phu từ đầu đến cuối đều hạ thủ lưu tình, ngươi thì
ngược lại, con vịt chết kêu la thì thôi, lại còn châm chọc trước mặt ta!
Đỗ Tuyệt giận tím mặt, vô thức đem uy áp tăng lên tới tận cùng!
Mọi người trên quảng trường lập tức đều cảm giác trước mắt tối sầm, dưới chân
một hồi lắc lư!
Thậm chí ngay cả đài cao ở trên cũng lay động một chút!
Dư âm mà còn có uy lực như vậy, không cần nghĩ cũng biết người trực tiếp nhận
áp lực sẽ ra sao!
Áp lực mạnh chưa từng có đột ngột xuất hiện, Hồng Quân Tháp liên hấp thu toàn
bộ, nuốt sạch. Sau đó lại như sóng biển liên miên không ngừng, như Trường
Giang sóng sau xô sóng trước! Mà Hồng Quân Tháp thì tất nhiên là chả sợ gì,
bằng một tư thái hiếu khách, đem toàn bộ cưỡng chế hấp thu, không lãng phí tí
nào!
Quân Mạc Tà chỉ cảm thấy kinh mạch của mình muốn nổ tung…
“Thật sự là sướng quá, quá sung sướng!”
Cứ như vậy duy trì một lúc, sức ép trên thân thể đột nhiên nhẹ đi, Đỗ Tuyệt
chợt ngừng phát lực!
Đỗ Tuyệt bị Quân Mạc Tà chọc giận liền bạo nộ, nhưng khi ra tay rồi mới hối
hận: Xong rồi! Thằng nhãi này chắc chắn là toi rồi! Nhưng mình đã dùng đến khả
năng lớn nhất có thể thao túng thiên địa linh năng, phải xuất bớt ra, bởi vì
lớp thiên địa linh năng này ngay cả nhục thể của mình cũng gánh không nổi!!!
Thật vất vả chống đỡ luồng sóng đầu tiên, Đỗ Tuyệt vội vàng thu tay lại, sau
đó trong lòng lo lắng không yên.
Nhưng lại thấy Quân Mạc Tà đột nhiên giật giật, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên,
trên môi vẫn còn vết răng rướm máu, khóe mắt trợn trừng, sắc mặt trắng bệch
kèm theo cả tái nhợt, rõ ràng rõ ràng thấy được bộ dạng như vừa chết đi sống
lại. Nhưng… Nhưng! Nhưng… lại không bị làm sao! Lại không bị làm sao! Như
thế nào lại không bị làm sao??? Điều này sao có thể? Đỗ Tuyệt trố mắt nhìn
tiểu quái vật trước mắt, suýt nữa thì khiếp sợ không nói lên lời!
Quân Mạc Tà có ở ranh giới của sụp đổ hay không thì Đỗ Tuyệt không thể xác
định, thế nhưng bản thân Đỗ Tuyệt thì cảm thấy mình sắp sụp đổ đến nơi rồi!
Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, lại chống đỡ được một trung cấp tôn giả
mười thành công lực dẫn dắt uy áp thiên địa linh năng! Chuyện như vậy, nói ra
ai tin được đây, chắc chắn sẽ làm người nghe kinh sợ! Tên nhãi này, đến tột
cùng là người hay là quỷ đây? Đỗ Tuyệt trên mặt tuy rằng vẫn lạnh lùng như
trước, nhưng trong lòng lại là sóng gió ngập trời! Quả nhiên là danh sư xuất
cao đồ! Bất quá nhân tài như vậy… Thật sự là quá nguy hiểm!
Quân Mạc Tà chậm rãi ngẩng đầu, cười cười: “Đỗ tôn giả, sao thế… Không cho
ta sướng tiếp à? Chính là tại hạ ta vẫn còn chưa đủ sướng? Đỗ tôn giả thủ đoạn
quả nhiên là mạnh mẽ, thế nhưng lại không đủ bền bỉ, làm sao mà tận hứng cho
được! Bỏ dở giữa chừng là thế nào vậy?”
Trong khẩu khí của hắn tràn trề thất vọng cùng ấm ức, cứ như là oán phụ sắp
lên tới đỉnh rồi mà lại bị tạt cho gáo nước lạnh! Rất u oán… Thiên địa làm
chứng!
Quân đại thiếu lúc nói những lời này thì có tới một vạn phần trăm là chân
tình, là lời nói từ đáy lòng! Thực sự là chỉ mong sao được sướng thêm một lúc!
Cơ hội hiếm có thế này, nói là ngàn năm khó gặp cũng không sai! Nhưng vào đến
tai Đỗ Tuyệt thì lại trờ thành lời châm chọc độc ác nhất, làm sao có thể hạ
đài được đây?
Con mắt Đỗ Tuyệt như độc xà nhìn chằm chằm vào Quân đại thiếu gia, không chớp
mắt một cái, đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, cũng không quay đầu lại nhấc
tay xuất ra 1 chiêu, hướng về phía đài cao mà nặng nề bổ xuống!
Một tiếng gió rít vang lên, sau một khắc, Văn Thương Vũ trên đài như bị đại
chùy ngàn cân nện vào ngực, bị một tiếng cả người lẫn cọc gỗ bay lên, ở giữa
không trung bang một tiếng thân thể vỡ tung ra, giống như pháo hoa phút chốc
vô số huyết nhục bắn tung tóe trên đài cao, dưới đất…
Rốt cuộc thì không ai có thể nhận ra, huyết nhục đầy đất này đã từng là vị Văn
Thương Vũ nho nhã tiêu sái kia!
Nơi mà Đỗ Tuyệt xuất chưởng cách Văn Thương Vũ khoảng chừng 30 trượng. Khoảng
cách xa như vậy, cho dù là cung tiễn thủ bình thường cũng chưa chắc đã bắn
chuẩn như vậy! Nhưng Đỗ Tuyệt xa như vậy chỉ giơ một tay lên, phách không
chưởng cũng đã làm cho một người sống biến thành thịt xay! Tuyệt lộ tôn giả,
đích thực không phải người thường!
Đỗ Tuyệt xoay người, cũng không nhìn Quân Mạc Tà, hắn hơi hơi nhắm lại hai
mắt, người ở trước mặt hắn đều có thể nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên sát ý
điên cuồng! Chỉ là hắn hết sức khắc chế, vừa rồi một chưởng kia ít nhiều có
thể làm cho sát khí vơi đi được phần nào.
“Chuyển lời tới sư phụ ngươi, Đỗ Tuyệt đã từng tới bái phóng! Nhưng không có
duyên gặp mặt, thật đáng tiếc. Ngày sau nếu rảnh rỗi, còn có thể tới lĩnh giáo
một phen! Người của Kim thành, ta đã tự xử lý! Quân Mạc Tà, lão phu xin khuyên
một câu, người trẻ tuổi tốt nhất là nên thu liễm một chút!”
Đỗ Tuyệt nói xong, cũng không quay đầu lại, cứ như vậy cất bước đi ra ngoài,
Tiếu Vị Thành đi theo sau hắn, từ đầu tới cuối chưa từng nói lời nào, hai
người phiên nhiên bước ra ngoài, đi đến đâu mọi người đều không tự chủ được
dạt ra hai bên tạo thành một con đường. Hai bóng lưng chợt lóe lên rồi biến
mất không thấy gì nữa!
Từ đầu đến cuối, Đỗ Tuyệt không quay đầu lại, bởi vì hắn sợ hãi. Nếu như quay
đầu lại, chính mình sẽ không nhịn được mà đem Quân Mạc Tà phế đi hoặc trực
tiếp giết chết!
Đỗ Tuyệt có thể khẳng định, nếu như Quân Mạc Tà cứ theo tốc độ này mà phát
triển tiếp, như vậy thì danh hiệu cao thủ đệ nhất chưa từng có từ trước tới
nay, sẽ rơi vào trên người hắn! Giữ lại một kẻ có tiềm lực phát triển vô hạn
như vậy, hơn nữa còn là địch nhân thì thật sự quá nguy hiểm.
Nhưng nếu mà giết đi… Hậu quả của nó thì cho dù là Chí Tôn Kim Thành cũng
không chịu nổi! Kể cả không nói đến vị sư phụ thần bí của Quân Mạc Tà, chỉ cần
là Thiên Phạt sâm lâm thì Chí Tôn Kim Thành đã không thể đối phó nổi rồi.
Vây công Mai tôn giả, nếu bảo làm thì mọi người cũng dám làm. Thế nhưng phải
có một điều kiện tiên quyết: Mai tôn giả không ở tại Thiên Phạt sâm lâm!
Nếu như Mai tôn giả yên ổn ở sâu trong Thiên Phạt sâm lâm, ai dám đên vuốt râu
hổ? Không nói đến mười đại cao thủ Chí tôn Thượng thừa, nhiều hơn nữa gấp trăm
lần cũng có dám không? Vô luận bao nhiêu người, chỉ cần đi vào Thiên Phạt sâm
lâm, cho dù là đỉnh phong cao thủ như Đỗ Tuyệt cũng không dám cam đoan mình có
thể còn sống mà đi ra!
Nếu như Mai tôn giả thực sự dưới cơn tức giận mà điều động huyền thú tiến
công, thì Đỗ Tuyệt có thể chắc chắn rằng tam đại Thánh Địa sớm muộn cũng bị
san thành bình địa!
Sự khủng bố của Thiên Phạt , Đỗ Tuyệt trong lòng biết rõ. Một đám sói hoang có
tổ chức còn có thể chống được nghìn quân, huống chi là Thiên Phạt sâm lâm có
hàng tỉ huyền thú? Vương giả thừa sức có thể điều động tất cả lực lượng của
Thiên Phạt.
Quân Mạc Tà nhìn hai người rời đi, gần như là nhịn không nổi muốn đem Đỗ Tuyệt
giữ chặt lại. Ta kháo! Ngươi cứ như vậy mà đi? Quá không chịu trách nhiệm đi?
Nhưng mà… ta còn chưa có thăng cấp?! Lúc Đỗ Tuyệt dừng tay, Hồng Quân Tháp
trong thần niệm của Quân Mạc Tà cũng đình chỉ hoạt động, thỏa mãn chậm rãi hạ
xuống.
Đỗ Tuyệt một lần cưỡng chế đưa vào, chỗ tốt quả thực không nhỏ! Cường giả cấp
bậc Tôn giả toàn lực áp bách, thiên địa linh năng được điều động cũng không
phải là số lượng nhỏ! Tối thiểu lúc Quân Mạc Tà thử vận công thì phát hiện hấp
thu thiên địa linh khí có chút khó khăn… Điều này cũng đã chứng minh, Đỗ
Tuyệt Đỗ đại tôn giả gần như đem thiên địa linh năng trong phạm vi hơn mười
dặm tiêu hao hết… Đây là bao nhiêu năng lượng?
Thật sự là quá kinh khủng!
Nhất là đợt cuối toàn lực áp súc, càng giống như sóng thần, đem thiên địa linh
năng tất cả đều cưỡng chế dồn vào trong Hồng Quân Tháp, phần đại lễ này không
thể nói là không dày!
Nếu như chỉnh Đỗ Tuyệt lợi dụng thiên địa linh khí này mà luyện công, hắn có
thể lợi dụng chỉ sợ tối đa cũng không quá một phần ngàn vạn! Điều động là một
chuyện, nhưng trực tiếp hóa thành lực lượng riêng của mình lại là một chuyện
khác! Thật giống như có thể dùng đao để giết người nhưng lại không thể biến
đao thành một bộ phận của mình vậy!
Nhưng đối với quái thai Quân Mạc Tà này, thì lại là một chuyện khác! Không nói
Đỗ Tuyệt chỉ điều động linh năng phạm vi hơn mười dặm, cho dù hắn đem toàn bộ
linh năng trên thế giới điều động đến đây, Hồng Quân Tháp cũng sẽ không cự
tuyệt! Cứ như bình thường mà hấp thu toàn bộ, tuyệt sẽ không lãng phí một chút
nào!
Hậu quả của hành động nhồi vịt vừa xong là giờ đây kinh mạch của Quân Mạc Tà
chật ních! Quân đại thiếu vừa mới đột phá tầng thứ tư, còn đang ở sơ kỳ tầng
thứ tư của Khai Thiên Tạo Hóa Công, một mạch thăng lên như ngồi máy bay phản
lực, giống như có thần tiên đỡ dưới mông, hưu một tiếng lên thẳng đỉnh phong
tầng thứ tư! Điển hình của việc tiền từ trên trời rơi xuống! Nhưng chuyện tốt
như vậy lại khiến cho Quân Mạc Tà rất tức giận, cực kì tức giận!
Hắn không thể không tức giận! Bởi vì… Quân Mạc Tà đã cảm giác được tầng thứ
tư Khai Thiên Tạo Hóa Công của mình đã đầy ắp, nói cách khác chính là sắp đột
phá tầng thứ năm! Thế nhưng lại đúng vào cái bước ngoặt quan trọng này thì Đỗ
Tuyệt lại dừng tay!
Con mẹ nó, đây không phải là đùa giỡn người ta sao! Quân đại thiếu trong lòng
điên cuồng mắng, trong khoảnh khắc thấy tiếc nuối vô hạn, dù thế nào thì ngươi
cũng nên để ta đột phá rồi hãy đi chứ, điều này cũng hay nhỉ, ngươi đang *
sắp đến đỉnh rồi lại dứt ra ngoài!
Làm người tốt thì làm đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây phương! Giữa chừng bỏ dở
là thế nào? Hắn lại hoàn toàn không nghĩ tới, chỉ bằng linh năng mà người ta
bơm cho, đã khiến cho hắn có được chỗ tốt cực kì rồi! Đã thế còn không biết
điểm dừng… Phải biết rằng song phương đang là thù địch…
Quân Mạc Tà điên tiết! Với tâm tình như vậy. thấm chí hắn cũng chẳng thèm chú
ý đến một chiêu của Đỗ Tuyệt đập nát Văn Thương Vũ…
Trong lòng hắn bây giờ chỉ tràn ngập ý nghĩ: làm thế nào mới có thể bắt lão
gia hỏa này về cho hắn thi triển lại tuyệt chiêu đây? Bản thiếu gia rất thích
được ngược đãi như vậy…
Quân Mạc Tà tiếc nuối là điều đương nhiên, sắp đột phá lại bị cắt đứt, loại tư
vị này đúng là không dễ chịu. Nhưng… Nếu như Đỗ Tuyệt biết chuyện này, phỏng
chừng vị Tuyệt Lộ tôn giả này trong nháy mắt sẽ tự đem chính hắn bức đến tuyệt
lộ, nói rằng cho dù thế nào đi nữa cũng không muốn sống nữa… Thật quá buồn
bực…