“Ai…” Hoàng hậu thở dài một hơi sâu sắc, nhìn vào con gái, bất chợt
một cảm giác vô lực từ tận đáy lòng tràn ra: Lẽ nào, mẹ con chúng
ta, đều chung số phận hay sao? Thậm chí Mộng nhi so với ta càng thêm
bất hạnh? Ta còn có Hàn huynh để mà quyến luyến, ít nhất ta còn
có thể yêu,nhưng Mộng nhi từ đầu tới cuối ( ta không thích đuôi ^^) yêu
đơn phương, rất thảm thương.
Mộ Dung Tú Tú lẳng lặng cân nhắc hồi lâu, chậm rãi đứng dậy, cực
kì yêu thương nhìn con gái, thong thả qua lại mấy lần, đột nhiên trong
ánh mắt lóe lên tinh quang hung ác cùng điên cuồng, nhìn theo khía
cạnh khác, nhìn lại gương mặt của hoàng hậu, vốn là trước kia khuôn
mặt của bậc mẫu nghi thiên hạ vạn phần đoan trang, nhưng trong lúc
này lại dữ tợn không biết bao nhiêu.
“Cả cuộc đời này của ta đã sớm bị hủy hoại hoàn toàn bởi bàn tay
của người đàn ông kia! (DG:Ta cũng mún hủy…T_T) Chẳng lẽ ta còn muốn
thấy con gái ta khi còn sống, cũng giống ta bị hủy hoại dưới tay con
người ấy hay sao? Đây là con gái duy nhất của ta, cũng là toàn bộ
tâm sức của ta tại đây!”
Nàng yên lặng suy nghĩ, ánh mắt càng lúc càng bi thương cùng điên
cuồng: Ya phải cố gắng hết sức vì con gái ta, cho dù không được
việc, ít ra ta cũng đã toàn lực làm hết bổn phận của người mẹ!
Tâm tình nàng rất kích động, mà vẫn kịch liệt thở mạnh một hơi, âm
thanh thở gấp này, giống như là xé toang yết hầu, như dốc cạn sức
lực vậy!
“Mẫu hậu?” Linh Mộng công chúa lo lắng ngẩng đầu lên.
“Không việc gì! Thật sự không việc gì!” Hoàng hậu cúi thấp đầu,
giống như không dám để con gái trông thấy ngọn lửa trong mắt mình,
chầm chậm khoát tay, nói: “ Không cần bâng khuâng nữa, trời cũng tối
rồi, con về nghỉ sớm đi”.
Nhìn thấy con gái nghe theo mà đi ra một cách thê lương, dần biến mất
trong tầm mắt chính mình, trái tim của hoàng hậu nương nương cũng
phảng phất như muốn vỡ nát, cắn răng, trên má thơm có một thoáng hồng
lên, rốt cuộc cũng đã hạ quyết tâm.
Nàng đứng lên, cự tuyệt sự hầu hạ của cung nữ, tự mình khoát thêm
cái áo khoác, bất chợt lạnh lùng nói: “Gọi kiệu, ta muốn rời
hoàng cung, tới Quân gia!”
“ Hoàng hậu nương nương, lúc này có thể… Hiện tại đã là đêm khuya…”
Cung nữ hoảng sợ nhìn lên nói.
“ Lời của ta, ngươi không nghe thấy?” Hoàng hâu trừng mắt, quát. Từ
lúc nàng tiến cung, đây là lần đầu tiên nàng dùng thanh sắc ( lời
nói + sắc mặt) như thế để nói chuyện.
“ Vâng, nô tì đi ngay!”.Cung nữ sợ đến mức gần như nằm liệt trên đất,
vội vã chạy khỏi.
Hoàng hậu cười tự giễu, nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên ngoài,
bất chợt nắm áo thật chặt rồi với khí thế vì nghĩa không từ đi ra
ngoài. Cùng thời điểm lúc nàng bước ra cửa cung, một đạo hắc ảnh
lóe lên trong bóng tối rồi biến mất như ảo ảnh, chậm rãi đi theo sau
lưng nàng, như một cái bóng.
“ A Cửu, bọn thị vệ được nhập vào trong quãng thời gian trước, hiện
tại đang trực ở đâu?” Hoàng hậu nương nương trước khi lên kiệu, hết
sức thản nhiên hỏi thăm.
“ Nghe nói cũng không làm việc nào đáng giá. Toàn bộ quân vệ doanh, cho
đến từng đại đội. Đám người này mỗi người đều hết sức cuồng ngạo,
với lại năng lực cũng rất không tệ. Ngày thường cũng không có thấy
họ làm gì, bất quá trong đoạn thời gian gần đây này đều cố gắng
tạo nề nếp.” Ảnh Tử cũng giống như A Cửu, suy nghĩ chốc lát, rồi
thận trọng trả lời.
“Ừ, là từ nửa tháng trước mới bắt đầu có nề nếp sao?” Hoàng hậu
nương nương thản nhiên hỏi, trong mắt hiện ra một tia trào phúng nồng
đậm. Nửa tháng trước chính là lúc Quân Mạc Tà trở lại Thiên Hương
thành.
“Vâng, hơn nữa khi đó toàn bộ tam đại doanh cũng không có đi ra, tất
cả mọi người cũng không có đi ra.” A Cửu cẩn thận trả lời, cũng
không dám nhìn sắc mặt của hoàng hậu, bởi vì hắn nhìn ra trong lời
nói của hoàng hậu có sự âm u cùng mùi máu.
“ Ừ, cuộc oanh động năm đó lúc Dạ gia bị tịch thu trảm sát, là do
Huyết Kiếm Đường thành công hạ thủ?” Hoàng hậu nương nương hạ giọng
hỏi.
“Vâng! Bất quá, sự việc này quan lại kinh thành người người đều
biết, tựa hồ cũng không phải là bí mật gì.” A Cửu ngạc nhiên trả
lời, mới phát hiện Hoàng hâu nương nương đã muốn lên ngay xe ngựa.
Gió lạnh từng cơn rét mướt, đã là nửa đêm gần sáng, trời không
trăng sao, bánh xe lộc cộc, hướng về phía cửa cung chạy nhanh.
“Ta đã biết, ngươi lui xuống đi.” Hoàng đế dựa người về sau, mệt mỏi
nhắm mắt lại, ngón tay xoa nhẹ huyệt ấn đường, thần sắc hung ác
cũng tràn ngập gương mặt, hơi thở cũng càng lúc càng dồn dập. Trong
miệng thì thào nói:” Vào lúc này đi Quân gia? Vì cái gì? Vì cái
gì? Vì cái gì chứ?!”
Hắn càng nghĩ, bất chợt trên mặt thoáng hiện vẻ bối rối, tiếp theo
là một thần sắc bất lực hiện ra. Hắn cúi đầu gào thét một tiếng:”
Vì sao ngươi lại đi? Vì sao ngươi lại đi bây giờ? Chẳng lẽ ngươi muốn
bán đứng ta sao? Mộ Dung Tú Tú, ta nhượng bộ ngươi đã từ lâu! Đã từ
lâu rồi!!!”
Hắn rống to một tiếng, hơi men gặm nhấm đôi mắt dần thành một mảng
màu đỏ, một mãng dữ tơn, bất chợt quyết đoán nói:”Người đâu! Mời
Văn tiên sinh tới đây.”
“ Văn huynh, ta muốn nhờ ngươi giúp ta làm một chuyện!”
Văn tiên sinh nở một nụ cười tự nhiên phóng khoáng, vừa mới đến đã nghe
hoàng đế bệ hạ trực tiếp đưa ra yêu cầu: “Làm sao dám đảm đương khi không
biết là chuyện gì? A, lão phu hôm nay đến, cũng là có một việc phải báo cho bệ
hạ.” Văn tiên sinh mỉm cười nhìn hắn.
“Tiên sinh cũng có chuyện gì? Thỉnh tiên sinh nói trước đi!” Hoàng đế bệ hạ
hàm chứa mỉm cười, nhưng cơ mặt ngay ngắn uy nghiêm mơ hồ có chút run rẩy, tam
lạc chòm râu đã ở hơi hơi rung động, đuôi lông mày khóe mắt, lộ vẻ che dấu
lành lạnh sát khí.
Văn tiên sinh cười nói: “Qua ngày mai, lão phu sẽ phải rời khỏi Thiên Hương
hoàng cung, khởi hành quay lại Chí Tôn Kim Thành! Lần này trở về, cũng không
chỉ một mình ta, toàn bộ những ai được phái đi trú ở tất cả các nhà đế vương
cả Huyền Huyền đại lục từ ngày mai bắt đầu sẽ đều lục tục rút về! Từ đó về sau
việc thế tục việc chúng ta sẽ không nhúng tay, sẽ không đi dùng bất kì hình
thức nào, phương pháp nào tiến hành can dự!” Văn tiên sinh lại cười nói.
“Cái gì? Như thế nào sẽ…” Hoàng đế bệ hạ lập tức đứng lên, không thể tin
nhìn lên người trước mặt, cơ hồ không tin mình cái lỗ tai.
“Thật đáng tiếc, đây là thật!” Văn tiên sinh nghiêm mặt nói. Mấy lời hờ hững
hoàn toàn đánh nát hi vọng mong manh cuối cùng trong lòng hoàng đế bệ hạ.
“Tại sao bề trên lại đưa ra quyết định như vậy? Thỉnh tiên sinh nói rõ!” Hoàng
đế bệ hạ chậm rãi ngồi xuống, trên mặt lộ ra một tia chua xót, trầm giọng hỏi.
“Điểm ấy ta cũng không biết, đây là quyết định của tầng cao nhất ở Kim thành,
ta cũng bất lực.” Văn tiên sinh nhìn thật sâu người trước mắt: “Bệ hạ, sau này
người cần bảo trọng tốt hơn”
“Ha ha… Bảo trọng! Ta còn có gì đáng giá…” Hoàng đế bệ hạ vẫn ha ha nở nụ
cười, đầy mặt lộ vẻ cô đơn, chậm rãi lắc đầu, nói u ám.
“Trẫm trong khoảng thời gian này, thống trị quốc gia, cẩn thận sợ hãi, mỗi đêm
ngày xử lý việc công, chỉ sợ so với mấy năm trước cộng lại còn muốn càng nhiều
một ít… Ha ha, thời gian còn lại của trẫm cũng không nhiều. Tự nhiên chỉ có
thể được xử lý tốt mọi sự, sau đó mới truyền ngôi cho thái tử. Ta rồi cũng
phải đi tìm Quân Vô Hối uống trà. Đúng ? Sai? Thật sự là vớ vẩn! Ha ha, ha
ha…”
Hắn mặc dù đang ở cười, nhưng trong mắt lại không có nửa điểm ý cười, ngược
lại là một mảnh bi thương tang tóc.
“Thái tử?” Văn tiên sinh mặt nhăn nhíu mày: “Tiên sinh ly biệt sắp tới, chọn
ngày không bằng thử liều. Hiện nay trong mấy vị đó nên chọn một đứa làm người
kế thừa, vậy chọn Con cả làm thái tử đi.”
Hoàng đế bệ hạ thở dài, trong mắt lòe vẻ vô lực: “Trong ba hoàng tử, cũng chỉ
có hắn còn ít nhiều mạnh mẽ một ít… Còn hai đứa khác thật sự là… Không
triển vọng!”
“Bệ hạ chính là đang lo lắng Quân Mạc Tà báo thù?” Văn tiên sinh hỏi.
“Văn tiên sinh nghĩ đến Quân Mạc Tà sẽ không báo thù? Hoặc là, hắn vĩnh viễn
cũng tra không đến chân tướng?” Hoàng đế bệ hạ trái lại hỏi một câu.
“Giấy cuối cùng là không gói được lửa. Coi như hắn thực sự không tìm thấy
chứng cớ thì sao nào, hắn hôm nay còn cần cái gọi là chứng cứ rõ ràng sao?”
Văn tiên sinh nở nụ cười, nặng nề nói.
“Văn huynh, nghĩ đến lần này sau khi ngươi rời đi, ta và ngươi hai người, kiếp
nầy vĩnh viễn không có cơ hội gặp lại.” Trong lời nói của Hoàng đế bệ hạ bi
thương cực kỳ, hắn quay đầu nhìn thấy bóng đêm u ám bân ngoài chậm rãi nói.
“Người huynh đệ của ta ở chung mấy năm nay, mặc dù không phải tay chân, nhưng
cũng hơn hẳn tay chân. Văn huynh một khi rời xa, có thể nào nhẫn tâm?”
Văn tiên sinh cũng trầm lặng thật lâu rồi thở dài: “Kỳ thật ta lại làm sao
nguyện ý rời đi. Trong mấy năm nay, ngươi vẫn chưa có nửa phần lấy thân phận
đế vương đối đãi ta, Văn mỗ chịu ân sâu nặng, thật là không cách nào báo.”
“Văn huynh, trẫm muốn ngươi thay ta làm một chuyện.” Hoàng đế bệ hạ đột nhiên
ngẩng đầu, ánh mắt điên cuồng, sát khí lóe ra: “Ngươi dứt khoát ngày mai phải
đi! Coi như là trước khi đi, đưa cho trẫm một món lễ vật chia tay đi! Nhờ!”
“Bệ hạ cứ nói! Văn mỗ này sống ở hoàng cung, tự biết chưa từng phải bỏ sức nên
sớm đã có cảm giác không yên sâu sắc. Hiện giờ sắp rời đi, nếu là có thể làm
cho bệ hạ một việc để chia xẻ nỗi lo thì Văn mỗ này có thể thoáng yên tâm một
ít.” Văn tiên sinh trầm ttrầm đáp quả quyết.
“Ngay vừa mới rồi, hoàng hậu xuất khỏi cung đến Quân gia!” Giọng của Hoàng đế
bệ hạ khàn đi, xen lẫn theo sự đau xót thâm trầm là sự bất đắc dĩ.
“Nàng trong đoạn thời gian này, luôn luôn cùng ta lạnh nhạt. Cứ nhìn thấy
trẫm, liền như thấy được kẻ thù bất cộng đái thiên! Trẫm đã chịu đựng nàng
mười tám năm! Hiện giờ, nàng lại có thể vào lúc này đi Quân gia! Hiện giờ là
lúc nào mà nàng còn muốn đi Quân gia! !”
Giọng của Thiên Hương quốc chủ Dương Hoài Vũ giờ phút này đột nhiên tựa như
một con dã thú bị thương. Lão gào lên trầm trầm, khuôn mặt méo mó tới cực
điểm, dữ tợn tới cực điểm, hai tay gắt gao xiết chặt lại.
“Mười tám năm a! Ta là như vậy khoan dung nàng, điên cuồng như vậy thích nàng,
điên cuồng như vậy mê luyến, lại thủy chung cũng không đổi được một chút thực
tâm của nàng! Không dám chạm vào thể xác, cũng rốt cuộc không chiếm được tâm
tư! Từ đầu đến cuối, ta đây là vua của một nước, thế nhưng so ra kém cái tên
nghịch tặc vương bát đản Dạ Cô Hàn lưu lạc chân trời kia!”
Hoàng đế bệ hạ giương nanh múa vuốt rít gào lên, đột nhiên cầm chén rượu lên.
Chén rượu cũng đã cạn, hắn buồn bực ném qua một bên, trực tiếp cầm bầu rượu
dốc ngược đưa vào miệng ùng ục ùng ục điên cuồng uống.