Sau khi Sở Khấp Hồn đi rồi, Quan Mạc Tà một mực chờ đợi đệ tử của Sở Khấp Hồn.
Hắn rất chờ mong vì sau khi đi tới thế giới này thì chính mình dường như đã
gặp không biết cơ man lần ám sát, nhưng lần đó ở ngoài hoàng thành thì mới
phải né một kích nhanh như chớp giật!
Từ sau lần đó, thích khách kia liền biến mất tung tích không còn bất kì tin
tức , dấu hiệu nào cả. Phảng phất như trên đời này căn bản là không tồn tại kẻ
đó, vì thế Quân Mạc Tà muốn điều tra cũng không sao tìm ra nhưng trong lòng
vẫn luôn có nghi ngờ.
Hiện tại mới biết được, hắn lại là đệ tử của Sở Khấp Hồn. Lúc đó thích khách
dùng thân pháp cùng với kiếm pháp hầu như nhanh đến cực điểm làm cho Quân Mạc
Tà có một loại dự cảm: kẻ này nếu được dạy dỗ tốt thì tương lai sẽ có thành
quả tất nhiên còn cao hơn Sở Khấp Hồn!
Cho nên Quân Mạc Tà thực sự rất chờ mong!
Trong thời gian hiện tại cũng không có nhiều việc, mục tiêu trước mắt chủ yếu
là huấn luyện quân của Tàn Thiên Phệ Hồn.
Do Quân Mạc Tà không tiếc đan dược cùng với linh dược để thúc dục mãnh liệt,
dưới sự huấn luyện gần như ngược đãi của tại Ưng Bác Không và Phong Quyển Vân
làm cho lực lượng của đan dược cùng với linh dược được thúc đẩy tới cực hạn.
Thực lực của Tàn Thiên Phệ Hồn tăng nhanh như có hỏa tiễn đẩy. Ba trăm người
liên tục vượt qua các giai vị, đã có không ít người đề thăng tới đẳng cấp Địa
Huyền đỉnh phong, chỉ cần tiến thêm một bước là có thể dùng ba loại đại đan
dược của Quân Mạc Tà để rồi lại có thể tấn cấp tăng vọt.
Đến lúc đó, thực lực của Quân gia chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung!
Vạn sự đã chuẩn bị xong.
Vốn loại phương thức cực độ tàn ngược để thúc dục thực lực bản thân, thúc dục
tiềm lực thân thể con người đến cực hạn cũng không phải là chính đạo. Thực
chất mà nói thậm chí căn bản là một loại hành vi uống rượu độc để giải khát.
Thành viên Tàn Thiên Phệ Hồn có lẽ tăng thực lực cực nhanh trong thời gian
ngắn hạn, nhưng có nguy cơ không tiếp tục tăng trưởng hơn nữa, thậm chí do
nguyên nhân thúc đẩy cực hạn dẫn đến tuổi thọ hao tổn rất lớn, tùy thời có thể
phát sinh đột tử!
Nhưng Quân Mạc Tà trong tay đã có những phương thuốc vô cùng vô tận, đủ các
thứ trân quí trên trời dưới đất có thể để cho bọn họ hoàn toàn không cần lo
lắng đến chuyện như vậy.
Với đầy đủ lượng linh dược cần thiết làm cơ sở. Có gia tăng mức huấn luyên thì
coi như chỗ bị tiêu hao thêm nhiều lắm cũng chỉ trong vài ngày là những nguyên
khí bị tổn thất có thể bổ sung lại, thậm chí còn có thể tăng trưởng không ít.
Như vậy mọi thành viên rốt cuộc dần dần đã quen loại chu kì huấn luyện cực độ
tàn ngược này.
Quân gia ngoại trừ đám thuộc hạ ở Tàn Thiên Phệ Hồn phải huấn luyện khá là
ngặt nghèo thì những nơi khác lại tương đối bình thản thậm chí còn như bất
động.
Trong nhừng ngày kế tiếp, Quân Mạc Tà cũng thả lỏng mình đến tối đa, thoả
thích hưởng thụ những ngày cuộc sống yên tĩnh; không muốn rời xa những ngày
khó quên này .
Bởi vì, một khi cuộc chiến lại tái phát thì e là sau sau đó những ngày thanh
thản như vậy khó lòng mà có được nữa!
Tất cả tin tình báo tựa như tuyết rơi ùa về, cũng đều báo lại một tin tức:
không hề phát hiện ra chỗ Huyết Kiếm Đường ẩn náu.
Huyết Kiếm Đường, tổ chức sát thủ kinh khủng nhất trên Huyền Huyền Đại Lục tựa
như trong một đêm đã biến mất khỏi thế giới này. Nó hoàn toàn tan vào trong
không khí, tuyệt đối không thấy. Tin tức từ khắp nơi đưa về cũng không tìm
thấy chút phong phanh!
Thậm chí ngay cả những vết tích ẩn náu cũng khó tìm ra được. Đối với một tổ
chức khủng bố thanh danh hiển hách như vậy mà nói, sự phát hiện này quả là
không hợp lý tới cực điểm!
Nhưng mà Quân Mạc Tà lại không cho là có điều gì không hợp lí. Thế lực Quân
gia nổi lên như vậy, kẻ đối đầu cũng là người rất quyết đoán nên làm sao mà
không lo thót tim? Nếu mà vẫn có thể phát hiện ra tung tích của Huyết Kiếm
Đường thì mới là đích thực là không hợp lý chứ sao!
Những ngàynày, vào buổi tối Quân Mạc Tà thường xuyên leo lên tháp cao hướng về
hoàng cung mà nhìn thật lâu!
Quân Mạc Tà rất rõ ràng, nam nhân trong hoàng cung kia khẳng định biết nơi đây
đang phát sinh chuyện gì!
Có nhiều lần Quân Mạc Tà hầu như đã muốn xông thẳng vào hoàng cung bắt lấynam
nhân này, sau đó dùng câu hồn đại pháp khiến cho hắn nói ra chân tướng sự
việc! Nhưng, Quân Mạc Tà lại không muốn làm như vậy.
Không phải là không thể, nhưng có điều nếu làm như thế để đạt được chân tướng
sự việc thì lại là quá dễ chịu cho hắn!
Giá phải trả cho cừu hận của Quân gia mà chỉ là một cái mạng hèn của hắn ư …
làm sao có thể trả đủ được chứ?
Trên đời này, có rất nhiều chuyện mà so với chết còn khó chịu hơn, cứ để nhà
ngươi dùng cái mạng tàn mà từ từ nhấm nháp đi.
Những ngày vô cùng bình lặng thường thường chính là thời điểm trước khi xảy ra
bảo tố.
Ngày hôm đó, Quân Mạc Tà khoác áo lông cừu nhẹ, bước trên tuyết trắng đi đến
tiểu viện nơi Quản Thanh Hàn sống một mình.
Tuyết trắng không một vết đen, đâu đâu cũng thuần một màu trắng tinh khiết; mà
Quân Mạc Tà mặc một áo bào màu xanh nhạt phủ bên ngoài áo lông trắng tinh càng
làm nổi bật khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Môi hồng răng trắng, mày kiếm mắt sáng, vóc người thon dài, anh tuấn hơn
người, đúng là tiêu chuẩn của thế gia công tử, của một trang phong lưu thanh
nhã. Đương nhiên, nếu trên vầng trán không có một tà khí nhàn nhạt thì càng
thêm hoàn mỹ …
Quân Đại Thiếu gia thong thả cất bước, nhẹ nhàng hạ chân giống như là thuận
gió cưỡi trăng, quả là không chút phàm trần.
Đã thấy cả tứ nữ tập hợp ngồi quây quần với nhau trong nhà dừng chân giữa vườn
của tiểu viện uống trà nói chuyện. Mắt thấy hắn cứ như vậy mà đi vào thì không
khỏi đều ngây người ra nhìn. Trong mắt Đông Phương Vấn Tâm lóe lên vẻ kiêu
hãnh, đây chính là con ta , dáng vẻ thật tuyệt vời!
Độc Cô Tiểu Nghệ thốt lên oa một tiếng, cười duyên nói: “Mạc Tà ca ca, quả là
làm thiếp chói mắt!”
Hàn Yên Mộng quay đầu cũng cảm thấy hai mắt tỏa sáng, bèn làm ra vẻ bề trên
nói “Đại tẩu, đứa con trai này của người lớn lên quả là không tệ”
Tỷ tỷ của nàng Hàn Yên Dao cùng Quân Vô Ý tình ý với nhau, nàng tự nhiên cũng
dựa vào đó theo Quân Vô Ý gọi Đông Phương Vấn Tâm làm đại tẩu. Có điều một cô
nương mười sáu mười bảy tuổi dùng giọng điệu già lão mà nói năng như vậy lại
thực là rất buồn cười.
Chỉ có Quản Thanh Hàn cúi đầu, cau mày, dường như đang dốc sức suy tư về điều
gì đó, trong tay cầm một cây bút đang không ngừng viết. Tựa hồ toàn bộ tinh
thần đều dồn vào trang giấy trắng trên bàn trước mặt, rốt cuộc hoàn toàn không
có chú ý là Quân Mạc Tà đến.
Quân Mạc Tà đi tới nhìn, xem ra trên tờ giấy trắng đầy những kí tự, thì ra
Quản Thanh Hàn đúng là đang sáng tác .
“Đây là ca khúc gì vậy?” Quân Mạc Tà hỏi.
“Là Thanh Hàn tỷ trong thời gian này hay ở cùng với bá mẫu, thường xuyên được
nghe nói về chuyện của bá phụ bá mẫu, đối với tình ý cực kỳ cảm động giữa hai
người nên nguyện soạn một khúc tưởng niệm tình nghĩa chân thành tha thiết thề
non hẹn biển như vậy. Đúng lúc mới hoàn thành nên vừa rồi thử qua một lần nghe
rất cảm động, nhưng mà rốt cục lại vẫn có cảm giác chưa ổn nên muốn sửa cho
đẹp hơn”
Độc Cô Tiểu Nghệ cười hắc hắc, tiểu nha đầu mặc váy gấp nếp màu vàng nhạt , áo
bông mỏng, một đôi giày nhỏ đế cao lại có hai quả bông trắng muốt tròn tròn
bằng nhung ở mũi giày. Thoạt nhìn tựa như một con búp bê cực kì tinh xảo rất
là ưa nhìn.
“A, để cho ta xem qua một chút.” Quân Mạc Tà đi sang nheo mắt nhìn.
“Ngươi cũng biết về âm luật?” Tứ nữ đồng thời kinh ngạc nhìn hắn, đúng là ai
nấy đều có vẻ không ngờ.
“Cũng chỉ là hơi thông một phần mà thôi, khó lòng gọi là thanh nhã được” Quân
Mạc Tà vuốt mũi nói khiêm tốn. Nhìn thấy khúc phổ từ của Quản Thanh Hàn thì
thử ngâm nga rồi lắc đầu nói
“Không nên không nên, từ khúc này của nàng thực sự quá bi thương. Phụ thân mẫu
thân chính là khí phách hào hiệp, tình làm người phục, anh hùng giai nhân bổ
sung cho nhau. Tuy rằng bây giờ âm ty và trần gian cách trở, nhưng chân tình
này vĩnh viễn còn với đất trời, không vì bất luận cản trở nào mà có thể ngăn
cách”
“Đó chính là giai thoại của một thế hệ, không thể nào chỉ đơn thuần là tình si
nam nữ như vậy. Khúc phổ này của nàng có thể làm người ta rơi lệ, nhưng hoàn
toàn không làm nổi bật những điều tốt đẹp nhất, khó có thể làm mọi người thừa
nhận ở mức cao nhất, điểm ấy có thể nói là chỗ chưa được lớn nhất”
Quản Thanh Hàn kinh ngạc nói: “Đạo lý kia ta cũng nghĩ đến, ta vừa rồi cũng
bởi vì phát giác ra vấn đề này nên giờ mới bắt tay vào sửa chữa. Nhưng sửa đi
sửa lại vẫn có cảm giác không nắm được thần thái, thậm chí còn có cảm giác
càng sửa càng kém …”
Quân Mạc Tà ngửa mặt lên trời nghĩ một lát rồi nói “Để cho ta thử xem!”
Nói xong đem cầm lấy tờ giấy trong tay Quản Thanh Hàn mở ra xem qua một lần
nữa rồi tiếp nhận cây bút trong tay Quản Thanh Hàn. Hắn đứng ở trước bàn ngưng
mắt trầm tư, rốt cuộc như một bậc sư bác cao thâm đang nhập thiền.
Đông Phương Vấn Tâm không khỏi nở nụ cười, cho rằng con trai đang đùa giỡn nên
cực kỳ cảm thấy hứng thú nhìn Quân Mạc Tà. Độc Cô Tiểu Nghệ cùng với Hàn Yên
Mộng cũng là dáng vẻ tò mò chờ khi Quân Mạc Tà phạm lỗi thì sẽ trêu chọc làm
xấu hổ hắn.
Nhưng chỉ có Quản Thanh Hàn biết Quân Mạc Tà là hiểu được âm luật, hơn nữa tài
nghệ cũng không thấp. Chỉ nàng mới có vẻ mặt chăm chú, chờ mong.
Một lát sau, Quân Mạc Tà thở phì thật dài rồi đột nhiên múa ngòi bút như bay.
Hàng loạt kí hiệu âm nhạc của thế giới này như nước lũ chảy lan khắp mặt tờ
giấy trắng, nó ghi lại những giai điệu âm nhạc của thế giới khác ( DG : ô Ô,
anh Tà ăn gian. Chắc copy từ thế giới kia sang )… Hắn viết không hề dừng
bút, hành văn quả là lưu loát!
Quản Thanh Hàn tiếp nhận từ khúc đó, vừa mới thử ngâm nga vài câu thì đã thấy
hai mắt tỏa sáng. Nàng mở to đôi mắt đẹp đầy vẻ khó có thể tin rồi lại lần nữa
tỉ mỉ suy tư.
Cũng chỉ như chốc lát, mà lại cũng như hồi lâu sau, cuối cùng Quản Thanh Hàn
chầm chậm lấy từ trong tay áo một cây ngọc tiêu. Nàng đưa tiêu ngọc lên môi,
đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào khúc nhạc phổ của Quân Mạc Tà, môi ngọc khẽ hé,
tiếng tiêu nức nở dìu dặt vang lên.
Âm thanh của tiêu có vẻ trầm thấp khác thường, du dương nồng nàn, từ khúc tràn
đầy sự diễn tả đối với sự yêu thương vô hạn, còn có cả nỗi buồn cùng tiếc
thương nồng nàn. Quả là thực sự hướng tới tình cảm chân thành tha thiết vô bờ.
Ca khúc này giống như là một giấc mơ! Trong lòng mỗi người ở đây đều như nghĩ
về tình cảm như ẩn như hiện trong giấc mộng.
Quân Mạc Tà nín thở trầm lặng nhắm mắt lại, tay phải khe khẽ đánh theo nhịp
của khúc nhạc Quản Thanh Hàn đang tấu, tựa hồ trong lúc nghe thì hắn đắm mình
vào một khúc nhạc vô cùng quen thuộc.
Ba người Đông Phương Vấn Tâm đột nhiên nghe thấy khúc nhạc thanh nhã như vậy,
đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thì không tự chủ được mà chìm đắm vào. Giai điệu
du dương thắm thiết như vậy ở thế giới này đúng là chưa bao giờ xuất hiện …
Nhưng rồi những ca khúc đẹp nhất cũng có phải kết thúc, khi nốt nhạc cuối cùng
vang lên, Quản Thanh Hàn ngơ ngác cầm trong tay cây ngọc tiêu mà đứng, với vẻ
không thể tin nổi mà nhìn người “sáng tác” Quân Mạc Tà. Dù mình đã sớm biết
hắn hiểu âm luật, nhưng cũng không thể tin , lại càng không thể tin được là âm
thanh như vậy của tự nhiên mà hắn chỉ tiện tay liền làm ra.
“Thực sự là êm tai …” Độc Cô Tiểu Nghệ mở mắt. Có chút lưu luyến thốt khẽ
“Ta chưa từng nghe một khúc nhạc nào tình tứ như vậy , nếu là có thêm lời hát
thì tất nhiên cũng sẽ rất êm tai.”
Quân Mạc Tà mỉm cười, cầm lấy bút lông viết tên đầu đề bên trên, phía dưới các
khúc phổ thì ghi liền một mạch ca từ còn miệng nói “Thủ khúc này có tên là ‘Vô
Hối Vấn Tâm khúc, được chưa”
Trong lòng buồn vô cớ thở dài: trên đời này, cuối cùng cũng không còn khúc
“Mai hoa tam lộng”! ( DG : là tên bản nhạc gốc mà anh Tà nhà ta thuổng )
Bốn người đồng thời xông tới, trong miệng chậm rãi niệm tụng ( khẽ đọc)
“Hồng trần tự hữu si tình giả,
Mạc phù si tình thái si cuồng;
Nhược phi nhất phiên hàn triệt cốt,
Na đắc mai hoa phác tị hương;
Vấn thế gian tình vi hà vật,
Trực giáo nhân sinh tử tương hứa;
Khán nhân gian đa thiếu cố sự,
Tối tiêu hồn vô hối vấn tâm. . .”
( Tạm dịch :
Trần gian đâu thiếu kẻ yêu thầm,
Điên cuồng, mê dại … với tình thâm
Phải qua bao lần trong giá rét,
Mới được hương mai thấm vào tâm
Thế gian tình đời ai hiểu thấu
Sinh tử kiếp người nỗi thăng trầm
Nhân gian bao chuyện ai sánh được
Đắm say như Vô Hối Vấn Tâm…
Phù , lão Phong Lăng moi đâu bài hát mà lời không nuột lắm)