Dị Thế Tà Quân

Chương 640: Hai đại tôn giả Từ Bi và Tuyệt Lộ.

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Theo một tiêu chuẩn nào đó, người này có thể được coi là quân tử.

Nhưng những ai quen biết đều thẳng thừng nhận định hắn là một con rắn độc vô
cùng!

Bề ngoài ra vẻ quân tử, nhưng bản chất chỉ là một kẻ ngụy quân tử.

So với cá sấu giả nhân giả nghĩa, so với lang sói càng tàn nhẫn hơn.

Vong hồn người lương thiện đặt cho hắn cái biệt danh Huyết Thủ quân tử, nhưng
tên của hắn lại rất hiền lành, gọi là Chân Từ Bi!

Tên gọi này không những giản dị còn rất hài hước nhưng toàn thiên hạ, có ai
dám cười nhạo hắn.

Thậm chí cả sau lưng cũng không dám.

Bởi vị Chân Từ Bi này không có một điểm từ bi nào. Hai trăm năm trước từng có
một vị thành chủ đắc tội, hắn đến tận cửa hỏi tội, bị quân đội vây công, liền
tức giận điên cuồng tàn sát ba ngày ba đêm! Chỉ bằng sức một người hoàn thành
công việc vĩ đại: giết sạnh sinh linh trong tòa thành đó.

Mặc dù thành khá nhỏ nhưng cũng có gần vạn dân sinh sống. Trong đó có quân
đội, có huyền giả, có quan viên, có bách tính, nhưng vị ‘quân tử’ Chân Từ Bi
này vơ đũa cả nắm giết sạch chẳng chừa một ai, đến cả người già phụ nữ trẻ em
cũng không tha. Ba ngày sau tòa thành này hoàn toàn biến thành tử thành! Ngay
cả chó cũng không thoát được một kiếp, không có một người may mắn thoát nạn…

Giết người xong, quý ngài ngay thẳng này còn chưa thấy thỏa mãn, nghênh ngang
xách một cái vại đựng đầy máu người, viết lên tường thành hàng chữ to:

Thương thiên từ bi, ngã dã từ bi; thế thiên hành đạo, dư nhĩ từ bi !

( Trời xanh từ bi, ta cũng từ bi, thay trời hành đạo, cho ngươi từ bi!)

Một lần tàn sát chục vạn người, vậy mà còn giở chiêu bài thế thiên hành đạo,
còn tự nhận mình từ bi!

Đây quả thực là chuyện cười lớn nhất thiên hạ!

Cao thủ bình thường giết mấy chục mạng đã thấy chùn tay. Vị Chân Từ Bi một lần
giết vạn người vậy mà mặt không đổi sắc còn cho là mình làm việc thiện, là từ
bi! Từ bi chân chính!

Sự việc lần này khiến toàn bộ giang hồ chấn động, vô số cao thủ muốn diệt sát
lão. Nhưng đều hữu tâm vô lực bởi huyền công của lão quả thực cao minh. Đến
cuối cùng cung chủ Độn Thế Tiên Cung tự mình xuất thủ, đánh bại lão, sau đó
không thấy tung tích. Không ngờ lão lại gia nhập Tiên Cung, còn đảm nhận một
vị trí quan trọng như thế!

Chân Từ Bi vuốt chòm râu, cảm khái nói “Sở Khấp Hồn kia, ngươi làm như vậy đã
đi ngược lại đạo trời, do đó ta không thể bỏ qua cho ngươi, ta đây là bậc Đại
Thiên Tuần Thú* , tự mình thay trời hành đạo, vì nhân gian sẽ trừ đi cái họa
này”

Đối diện là một người trung niên đội mũ cao, vận áo gai, khuôn mặt nhỏ dài
(như cái bơm) như mặt ngựa, không phải nói là giống mặt lừa hơn, đôi mắt như
hai cái khe nhỏ đang ánh lên vẻ khát máu, lạnh lùng nhìn Chân Từ Bi, cười nhạt
nói “Lão Chân, còn ở đây khoe khoang đức hạnh quân tử của ngươi sao? Hay là
ngươi lại muốn từ bi?”

Dù đối diện với tuyệt đại sát thần Chân Từ Bi nhưng người này không hề cố kỵ,
càng thể hiện mình có địa vị tương đương (ngang vai phải lứa), mà Chân Từ Bi
cũng không có nửa điểm bực bội.

Người này chính là chí tôn tam thành chủ Kim thành, cũng là một vị thanh danh
được tô bằng biển máu! Tuyệt thiên tuyệt địa tuyệt nhân gian ( nhất trời , vua
đất, đầu nhân gian nhưng cũng có nghĩa là kệ trời mặc đất chẳng nhân gian), Đỗ
Tuyệt! Họ Đỗ tên Tuyệt.

Cái tên này thực tuyệt, người có cái tên này cũng rất tuyệt, người cũng như
tên. Không chỉ đối với kẻ thù tuyệt, đối với bản thân càng tuyệt! Nghe nói năm
đó hắn luyện kiếm, luyện tới luyện lui vẫn không vừa lòng, liền tự cắm vào đùi
một kiếm! Mãi đến khi vừa lòng mới thôi.

Một kẻ đối với bản thân mình đã tuyệt như vậy…Suy rộng ra cách đối nhân xử
thế thì thế nào! Đỗ Tuyệt cùng Chân Từ Bi đều là nhân vật đỉnh phong trên thế
gian: đẳng cấp Tôn giả! Từ Bi tôn giả Chân Từ Bi, Tuyệt Lộ tôn giả Đỗ Tuyệt!

Ai gặp phải Chân Từ Bi, tất nhiên sẽ nhận được từ bi; còn ai đụng đến Đỗ
Tuyệt, đồng nghĩa đi đến cuối con đường đời!

“Đức hạnh quân tử thể hiện ở mỗi ngôn từ hành động, tại sao lại nói khoe
khoang, khi cần từ bi, chúng ta tự nhiên sẽ thay trời hành đạo, trả lại cho
thế gian sự sáng sủa của trời đất, thanh bình của thế giới”

Chân Từ Bi thương xót thở dài một tiếng, nghiêm túc nói. Phối hợp với đầu bạc
râu trắng, nghiêm trang quắc thước, hắn giống như thần thánh bất khả xâm phạm.
Nhưng ai nghe được lời này của lão đều lạnh sống lưng, hoàn toàn không có
ngoại lệ.

Đúng lúc này, trên trời cao tiếng gió vù vù, một cái bóng mơ hồ từ trên bầu
trời mênh mông như sao băng rớt thẳng xuống! Tốc độ rất nhanh như sao băng,
như điện chớp!

Đỗ Tuyệt ánh mắt lóe lên, đột nhiên hét lớn một tiếng, thân không nhúc nhích
mà cả người đã nâng lên nghênh đón chính diện, chưởng như đao, đỏ như máu,
không chớp mắt một cái, xoạt xoạt xoạt đúng mười cái chưởng đao! Mỗi đao đều
trúng mục tiêu, không có cái nào thất bại!

Người kia từ không trung hạ xuống chỉ một thoáng đã bị phân thành mười bảy
mười tám khối rơi xuống bốn phía!

“Hảo công phu! Chưởng đao của Đỗ tôn giả thật đẹp mắt! Lần xuất thủ này quả
nhiên không tầm thường!” Mọi người ở ngoài đồng thời reo hò không quên vỗ mông
ngựa. Nhưng Đỗ Tuyệt lại hạ xuống đất, đã giận đến đỏ mặt, cực kỳ khó chịu!

Bịch một tiếng, một cái đầu lâu quay tròn trên nền tuyết, sau đó lại nẩy lên,
lăn một đoạn rồi ngửa mặt lên trời, đôi mắt trợn trừng, gày đét như khô lâu,
khuôn mặt nhăn nhúm tràn đầy tang thương.

“Là Mã Giang Danh! Hắn sao lại ở trên trời? Chúng ta đã đến chỗ này một thời
gian, hắn mới rơi xuống, hắn rốt cuộc bay cao đến đâu?!”

Người của Chí Tôn Kim thành ngạc nhiên kêu lên, rất nhiều nghi vấn xung quanh
nhân vật bất hạnh bị tam thành chủ đại nhân tự tay phân thây, không ngờ là cao
thủ hàng đầu của phe mình! Nhưng chỉ thốt ra được một câu liền không dám nói
tiếp.

Thậm chí đi tới kiểm tra cũng không dám, tất cả mọi người ánh mắt đều rụt rè.
Bởi vì khuôn mặt Đỗ Tuyệt đã tái đen, cái mặt lừa càng dài hơn, trên người tựa
hồ đã tỏa ra sát khí!

Một cái nâng người rất tiêu sái đem toàn lực đánh một kích, vốn muốn lập uy
trước toàn thể mọi người, nhưng lại chặt người mình thành từng mảnh nhỏ… Có
thẻ tưởng tượng lúc này Đỗ tôn giả thực sự hổ thẹn tới cỡ nào!

“Ha ha ha…Chưởng đao của Đỗ tôn giả thực tuyệt! Tay vừa vung ra đã không lưu
tình trảm vị lão giả mặt đầy tang thương đang ấn nấp thành bảy tám đoạn. Công
phu bực này quả thực làm trời đất biến sắc! Tuyệt! Thực sự rất tuyệt à! Không
hổ là Tuyệt tôn giả!” Chân Từ Bi mặt mày hiền hậu cười dài khen, giọng nói
nghiêm túc trang trọng như phát ra từ nội tâm, tựa hồ không hề có một tia cười
nhạo.

Đỗ Tuyệt hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nghiêng tay chém ngang ngực, không một
tiếng động, một chưởng đao thẳng đến Chân Từ Bi.

Chân Từ Bi cười lớn, phất ống tay áo, xoát một tiếng đã đem chưởng đao của Đỗ
Tuyệt ngoặt sang, cắt một rãnh sâu trên nền tuyết! Chân Từ Bi và Đỗ Tuyệt đồng
thời ngẩn ra, như có suy nghĩ gì

“Mấy người các ngươi thu lại thi thể trước đi, cứ để thây phơi nơi hoang dã
thế này chẳng phải quá mức đáng thương sao? Rồi chôn cất thật tốt không được
qua loa sơ sài, nghĩa tử là nghĩa tận” Chân Từ Bi vẻ mặt ôn hòa thuận miệng
căn dặn, sắc mặt đầy đau buồn. Phía sau hắn lập tức có mấy tên áo trắng đi ra
nhanh chóng thu thập từng mảng thi thể còn lưu lại trên mặt đất.

” Tất cả mọi người cùng động thủ quét sạch toàn bộ tuyết đọng trong Tà cốc ra
ngoài cho ta!”

Đỗ Tuyệt lạnh lùng hạ lệnh. Toàn bộ tuyết đọng ở hạp cốc quả là một tòa núi
lớn nặng vô cùng, nhưng Đỗ Tuyệt không cần suy nghĩ, như chém đinh chặt sắt hạ
cái mệnh lệnh này. Hơn nữa thực nhẹ nhàng, dường như muốn nói để mọi người
biết quét sạch bụi bặm ở đây là một chuyện rất nhẹ nhàng!

Mười vị cao thủ Chí tôn Kim thành đồng thời đứng ra, cả người từ từ phình to,
đột nhiên thét lên một tiếng, đồng thời xuất chưởng!

Kình phong dữ dội dường như được thực chất hóa thành một cái xẻng lớn, đem
toàn bộ lớp tuyết dày lật sang một bên, phạm vi chừng mấy chục trượng như bị
cạo đi một tầng.

Sau đó lại có bốn năm mươi người đồng thời động thủ, ầm một tiếng, một tầng
tuyết thật lớn bị nhấc lên ném ra ngoài vẽ một đường cong trên bầu trời rồi
rơi xuống ngoài Tà cốc! Tuyết đọng trên phạm vi lớn như thế, chẳng nặng hơn
ngàn vạn cân sao? Vậy mà bị quẳng ra ngoài như vậy!

Trên mặt đất, lộ ra mảng đất màu đen, so với mặt tuyết mọi người đang đứng đã
sâu chừng ba trượng! Đỗ Tuyệt cùng Chân Từ Bi lạnh lùng nhìn, sắc mặt không
chút thay đổi tiếp tục hạ lệnh ” Tiếp tục!”

Không thể chỉ có một phương xuất lực, công tác dọn dẹp lần thứ hai đổi sang
người Độn Thế Tiên Cung hoàn thành, lần thứ ba dĩ nhiên là Mộng Huyễn Huyết
Hải xuất lực! Không thể không nói đám người lâu la của chí tôn thực lực thực
sự quá cường đại, chỉ luân phiên có ba lần đã làm một mảng lớn Tà cốc xuất
hiện!

Rõ ràng là một nhiệm vụ gàn như bất khả thi, nhưng chỉ cần một thời gian ngắn
đã hoàn thành không ít, nếu cứ án chiếu theo hiệu suất như vậy, cho dù thực sự
xúc cả nơi đây cũng không khó, hơn nữa thời gian cần thiết sẽ không quá dài!

Ầm ầm ầm ầm núi lở đất rung, những đống tuyết khổng lồ bị ném ra ngoài gây ra
những tiếng động không dứt bên tai. Tựa hồ toàn bộ nền đất cũng rung lên như
có động đất!

Đỗ Tuyệt và Chân Từ Bi dựa vào linh cảm siêu tuyệt cấp tôn giả mơ hồ nhận thấy
dưới nền tuyết dày nhất định có ảo diệu khác! Nếu không bọn hắn tuyệt không
tin chỉ bằng một người Sở Khấp Hồn có thể giết chết bảy đại cao thủ, còn khiến
một vị Chí Tôn Thượng thừa thân mang trọng thương liều mạng chạy trốn thảm hại
vô cùng!

Nếu đối phương là Mai tôn giả thì kết quả như thế này hoàn toàn hợp lý, thậm
chí là lẽ đương nhiên!

Nhưng…Bằng vào Sở Khấp Hồn? Hắn nào có khả năng? Dù cho tám đại cao thủ tàn
sát lẫn nhau, Sở Khấp Hồn cũng không thể đạt tới trình độ như vậy! Kết luận
chính là: Không có khả năng!

Chân Từ Bi nhìn hành động trước mặt, đột nhiên không quay đầu lại gọi to “Bạch
Vô Tâm! Người lại đây!”

Bạch Vô Tâm trên đầu quấn một lớp vải trắng thật dày, sự đau đớn đã thâm nhập
vào xương cốt tùy thời hành hạ hắn. Đôi khi chỉ cần mở miệng nhe răng xương
cốt đã cơ hồ như bị một kiếm xuyên qua…Giờ phút này hắn còn có thể kiên trì
đứng ở nơi này đã tính là con người kiên cường rồi…Nghe được lời này hắn vội
vàng đi tới. Cung kính hỏi “Không biết nhị gia có gì phân phó?”

Đối với vị Chân Từ Bi đại gia, từ trước đến nay không người nào dám gọi hắn
một tiếng ‘nhị cung chủ’, đều tôn gọi hắn là ‘nhị gia’. Bởi vì tính tình vị
nhị gia này quá nóng nẩy. Đại gia bình thường nổi giận tối đa cũng chỉ cấm
đoán bế quan hoặc bắt chịu một ít hình phạt, nhưng vị nhị gia này một khi nổi
cáu thì chính là … chúc mừng ngươi thần chết đã gõ cửa.

“Ngươi hãy kể lại sự tình khi trước một lần nữa, một điểm cũng không được bỏ
qua, cho dù là tình huống khó bề tưởng tượng cũng phải nói” Chân Từ Bi mày
trắng nhíu lại, ngữ khí rất trầm trọng.

Lúc này hai lão cầm đầm khác là Tử Kinh Hồng và Đỗ Tuyệt cũng đi tới đứng một
bên. Cẩn thận lắng nghe Bạch Vô Tâm tự thuật. Trong trận chiến này ba phương
nhân mã tổn thất không nhỏ, nếu không biết rõ ràng làm sao có thể cam tâm.

  • Đại Thiên Tuần Thú : Lục Đại Tuần Thú là sáu người đứng đầu cai quản giới thần tiên, Tuần Thú là chức danh của người trong số đó. Tự xưng Đại Thiên Tuần Thú ( thay trời giám sát trông coi thế gian) là Chân Từ Bi nâng mình lên hàng thần tiên.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận