Mà Sở Khấp Hồn đã ở ngôi vương của giới sát thủ vài chục năm, không thể để cho
kẻ khác xâm phạm uy nghiêm!
Hai người vừa gặp đã đối chọi gay gắt như hai cực nam châm hút lấy nhau.
Cảm giác khó chịu, cảm giác địa vị bản thân bị uy hiếp!
Huyết mạch ngủ yên trong cơ thể Quân Mạc Tà đã lâu bỗng bùng dậy, đôi mắt càng
sáng, sát ý càng đậm, cốt thủ trong tay tản mát ra hơi thở giết choc điên
cuồng!
Mặc dù chỉ là một hồi tranh đấu nhưng lúc này ta lại đại biểu cho Viêm Hoàng!
Phía sau lão tử có hơn mười bảy triệu huynh đệ tỉ muội sát thủ! Lão tử không
thể bại!
Chắc chắn sẽ không bại!
“Chiến một trận!” Sở Khấp Hồn âm u: “Để xem ta và ngươi ai mới lài vương giả
sát thủ!” Chiến ý trên người vị sát thủ Chí Tôn đột nhiên bùng phát dữ dội!
Giờ lúc này đã không còn là sát ý!
Mà là chiến ý!
Chiến! Vì quang vinh mà chiến!
“Không phải do ngươi khiêu chiến, cũng không phải do ngươi muốn mà là ta muốn
chiến cùng ngươi một trận!”
Sau khi đáp lời toàn thân Quân Mạc Tà lập tức đứng thẳng, đôi mắt phát ra
quang mang cùng với tự tin cực độ: “Hơn nữa lí do để ta chiến đã vượt ngoài
phạm vi của thế giới này!”
“Ha ha ha… Thống khoái! Trong đời Sở Khấp Hồn ta luận về thực lực tuy không
phải đệ nhất nhưng cũng không thua nhiều người, nhưng về sát ý cùng sát khí
thì ngươi là người đầu tiên ta được gặp!”
Sở Khấp Hồn cười to: “Ngươi là người đầu tiên! Chỉ với lí do này chắc cũng đủ
để ngươi tự an ủi sau khi thất bại!”
“Đáng tiếc! Trận này người bại chắc chắn không phải ta! Nhưng người đáng để ta
công bình chiến một trận thì ngươi là người đầu tiên, chắc cũng là người duy
nhất!”
Quân Mạc Tà lạnh lùng: “Vì riêng ta có lí do, vì danh dự bản thân nên ta cho
phép ngươi có cơ hội được chiến một trận công bình!”
Ban cho ta cơ hội chiến đấu công bình?
Sở Khấp Hồn vừa định cười lại phát hiện bản thân không thể cười nổi; hắn phát
hiện đối phương không hề hư trương thanh thế, thậm chí sau câu nói này Sở Khấp
Hồn còn cảm nhận được áp lực đang đè nặng thân thể!
Chiến đấu công bình một trận? Ta là người duy nhất?
Đây là cách nói gì?
Người nào mới có thể nói ra lời này?
Sát thủ! Chỉ có đỉnh cấp sát thủ mới có thể!
Suốt đời chỉ hành tẩu trong bóng tối, chỉ cần một cơ hội nhỏ cũng có thể lấy
mạng mục tiêu! Đó là sát thủ chi vương!
Cho nên chỉ khi hai đỉnh cấp sát thủ cùng gặp nhau mới là lúc cả hai không
nguyện ý dùng âm mưu quỷ kế cùng đánh lén!
Bởi vì trận chiến này không phải vì quan hệ sinh tử mà vì vinh quang!
Giờ khắc này Quân Mạc Tà cũng hoàn toàn nói sự thật, bản thân hắn chưa bao giờ
quyết đấu công bình! Thủ đoạn quyết liệt trùng lớp luôn giúp hắn có thể khiêu
chiến vượt cấp, hơn nữa trong tâm trí Quân Mạc Tà, phương pháp công bình chiến
đấu chỉ dành cho kẻ ngốc!
Chiến đấu vốn là ngươi sống ta chết, khôn sống dại chết! Đã như thế thì cần gì
công bình? Chỉ cần giết được đối phương, giữ lại mạng mình là chiến thắng! Chỉ
có kẻ sống sót sau cùng mới có tư cách nói lên hai chữ công bình!
Nhưng hôm nay khi đối mặt với Sở Khấp Hồn , khi chuẩn bị chiến đấu Quân Mạc Tà
lại nói đến hai chữ công bình!
Một trận chiến đường đường chính chính!
Lấy danh nghĩa con cháu Viên Hoàng, thấy thân phận truyền nhân của Long thần!
Công bình để dành ngôi vương!
“Theo ta, nếu đã muốn chiến tất nhiên phải tìm nơi thích hợp!” Quân Mạc Tà lay
động thân thể, theo gió tiến lên hướng về phía xa, bạch y hòa với tuyết trắng
lướt đi!
Sở Khấp Hồn khẽ cười, đôi mắt toát ra thần sắc thưởng thức, sau đó lại trở lại
bộ dáng nghiêm nghị, thân hình như ẩn như hiện theo sau Quân Mạc Tà.
“Tuyết Yên, Mạc Tà có gì đó không đúng!” “Đông Phương Vấn Tâm trên lưng Mai
Tuyết Yên cau mày suy nghĩ sâu xa: “Tại sao Quân Mạc Tà vừa thấy được vị sát
thủ Chí Tôn này lại lập tức thay đổi như một người khác? Vừa rồi ta cơ hồ
không nhận ra hắn là con ta, rốt cuộc chuyện này là sao?”
“Mẫu thân, Mạc Tà đối với mọi việc đều vô cùng thoáng, chỉ riêng với hai chữ
“Sát thủ” thì chấp niệm lại vô cùng lớn. Con cũng không thể hiểu được nguyên
do.” Mai Tuyết Yên cũng vô cùng lo lắng, không yên lòng đáp lời.
“Vậy trận chiến này chắc chắn vô cùng hung hiểm, chúng ta mau qua xem.” Đông
Phương Vấn Tâm lo âu thúc giục. Uy danh của sát thủ Chí Tôn, lấy thực lực của
một người lại có thể so sánh được với toàn thể Đông Phương thế gia há có thể
coi thường?
“Vâng thưa mẹ, con tất nhiên sẽ mang người theo, nhưng trận này chỉ được đứng
xem, Quân Mạc Tà hẳn sẽ không muốn ai xen vào!”
“Tâm tư của chàng con có thể biết được!” Mai Tuyết Yên nhẹ nhàng nhắc nhở Đông
Phương Vấn Tâm.
“Điểm này ta cũng nhận ra, hắn đối với trận chiến này vô cùng mong chờ, nó như
một giấc mộng rất lớn của hắn, hơn nữa giấc mộng này đã bị trì hoãn từ rất lâu
rồi!”
Đông Phương Vấn Tâm nhíu chặt mày: “Rốt cuộc là chuyện gì mới có thể khiến
Quân Mạc Tà từ một thiếu gia quần áo lụa là trở thành như thế này? Tuyết Yên…
con ta thật khổ… Ta thật đau lòng!”
“Mẫu thân yên tâm, Mạc Tà tuyệt đối nắm chắc phần thắng!” Mai Tuyết khẽ thở
dài, sau đó thân hình nhoáng cái đã nhẹ nhàng phiêu dật tiến tới, phía sau
nàng một cỗ gió lốc nhẹ nhàng xoáy lên đem dấu vết còn lưu lại xóa sạch khiến
cả khu vực trở lại một mảnh tuyết trắng.
Thậm chí sau khi thân ảnh Mai Tuyết Yên cõng Đông Phương Vấn Tâm biến mất sau
màn tuyết, cỗ gió xoáy kia lại tiếp tục xoay nhẹ sau đó bạo phát giữa không
trung đem toàn bộ khí tức cùng sát ý của hai vị vua sát thủ quét sạch…
Quân Mạc Tà phóng đi, thân ảnh như ẩn như hiện chợt lóe rồi tắt, một lần đã
hơn mười trượng, tuy tốc độ như tia chớp nhưng thân thể lại thản nhiên như lưu
thủy hành vân, tiêu sái phiêu dật, đầu ngón chân nhẹ nhàng như đi bộ, mỗi lần
tiếp đất chỉ nhẹ nhàng đáp lên một cọng cỏ là đã mượn lực phóng ra xa, phiêu
dật mà cực khoái, xuất quỷ nhập thần.
Sở Khấp Hồn theo sát phía sau, ngoài trừ khoảng cách gần bảy trượng bị bỏ lại
lúc đầu, hắn thủy chung không để rơi lại nửa phần, nhưng Quân Mạc Tà cũng
không để hắn rút ngắn khoảng cách!
Thân pháp khinh công của Sở Khấp Hồn cũng tương tự Âm Dương độn pháp của Quân
Mạc Tà, lấy tốc độ làm chủ, thân hình như ẩn như hiện, chợt lóe rồi hiện rồi
lại hòa vào không gian đuổi theo thân ảnh phía trước.
Tuy thủy chung Sở Khấp Hồn không thể rút ngắn khoảng cách với Quân Mạc tà
nhưng chiến ý của hắn lại ngày càng mãnh liệt!
Giờ phút này hai vị vua sát thủ đã có cuộc chạm trán đầu tiên: Thân pháp,
khinh công!
Chỉ có thân pháp quỷ dị mới có thể khiến người khác bất ngờ một kích tất sát!
Chỉ có tốc độ tuyệt đối mới có thể ở thời khắc địch nhân chưa kịp phản ứng mà
ra tay sau đó rời đi ngàn dặm.
Một dặm!
Sau khi theo sau Quân Mạc Tà một chốc Sở Khấp Hồn đã minh bạch được lí do bản
thân bị giá họa, hơn nữa cho dù bản thân có dùng biện pháp gì để chứng minh
cũng hoàn toàn vô dụng!
Khinh công cùng thân pháp hai người tương tự nhau, thậm chí lúc này hắn có cảm
giác nếu người phía trước có ra tay giết người hắn cũng cho rằng chính mình tự
ra tay, quả thật là quýt làm cam chịu!
Thật sự quá giống!
Thân pháp Quân Mạc Tà thần bí khó lường xuất quỷ nhập thuần, luôn xuất hiện ở
phương vị người khác không thể người; thân pháp Sở Khấp Hồn lại quỷ dị vô
cùng, như ẩn như hiện khiến người khác vô phương tìm được vụ trí chân thân của
hắn!
Điểm bất đồng duy nhất chính là thân pháp của Quân Mạc Tà mang theo ý vị mờ
ảo, lại mang theo một khí tức quang minh chính đại, điều tuyệt không nên có ở
một sát thủ lại xuất hiện trên người Quân đại thiếu gia.
Trái lại thân pháp Sở Khấp Hồn hoàn toàn phù hợp với nguyên tắc khinh công của
vua sát thủ: âm trầm, quỷ mị như bách quỷ dạ hành không ngừng biến hóa!
Nhưng thân pháp hai người đều có điểm tương đồng: Vô luận là trên cao hay vừa
phóng người đi hoặc đang rơi tư thế luôn luôn thay đổi, mỗi khi chuyển đổi tư
thế đều muốn cơ thể ở trạng thái tốt nhất, góc độ chuẩn nhất để ra tay!
Tủy thời tùy chỗ đều có thể rút kiếm một cách thuận lợi nhất, kể cả xuất
chưởng, xuất cước hay dùng mọi bộ vị trên thân thể đều có thể trong nháy mắt
tung ra sát chiêu!
Hai người cùng di chuyển với tốc độ cao nhưng cũng không rời mắt khỏi đối
phương, quan sát động tĩnh một hồi cả hai người đều không hẹn mà sinh ra một
loại bội phục!
Giống như bản thân đang ở một đỉnh núi, đang tự kỉ một mình lại đột nhiên phát
giác có một tên khác cùng trốn lên tự kỉ, tuy trong lòng không khỏi sinh ra
địch ý nhưng cũng sẽ sinh ra một cảm giác “Nguyên lai không chỉ một mình ta tự
kỉ nơi đây”, đây cũng là một cảm giác an ủi.
Đây là một tâm lí vô cùng kì quái.
Vô luận là Quân Mạc Tà hay Sở Khấp Hồn nếu nói về công phu thì đều chưa phải
là nổi trội nhất ở thế giới này, hơn nữa nếu chân chính so ra thì còn kém các
cường giả thực thụ không chỉ một bậc; nhưng vì trận chiến này đã khiến hai
người dốc toàn lực, tâm ý tương thông nên đã chân chính đạt đến cảnh giới đỉnh
phong!
Giờ khắc này trong lòng hai người đều không hẹn mà cùng nghĩ: thắng phải thắng
cho vinh quang, thua cũng phải thua tâm phục khẩu phục!