Dị Thế Tà Quân

Chương 609: Tàn ngược

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Mà Mai Tuyết Yên hiện tại không yên lòng duy nhất chính là: Quân Mạc Tà dẫn dụ
Câu Bất Hoàn ghê tởm đi thì đã làm gì rồi?

Mai Tuyết Yên bên này chiến ý sục sôi ngất trời, nhưng Quân Mạc Tà bên kia đã
kêt thúc trận chiến rồi.

Câu Bất Hoàn nhiều nhất cũng chỉ là thực lực Chí Tôn, lấy thực lực trước mắt
của Quân đại thiếu gia, hắn làm sao cần phải bỏ đi!

Bên kia, Quân Mạc Tà mặt lạnh đem trường kiếm đặt trên cổ Câu Bất Hoàn, lạnh
lùng nhìn vị Chí Tôn cao thủ nhếch nhác mà quát: “Mau quỳ xuống! Đồ hỗn xược
này!”

Câu Bất Hoàn hai mắt giận dữ, phun ra một ngụm nước bọt “Ngươi mới là đồ hỗn
xược. Muốn giết cứ giết, bắt ta quỳ trước ngươi? Ngươi nằm mơ!”

“Người cứng đầu nhỉ! Ta muốn ngươi quỳ!” Quân Mạc Tà cười tàn khốc bịch bịch
đạp hai cước. Câu Bất Hoàn hét thảm một tiếng, hai đầu gối bị Quân Mạc Tà đá
dập nát, lập tức hai chân quỵ xuống đất, đau đến mức hai mắt trắng dã mất hết
chiến ý, muốn hôn mê bất tỉnh.

Quân Mạc Tà lập tức vận chuyển một đạo tinh lực khống chế đầu óc hắn tỉnh táo,
không cho hắn ngất đi. Để hắn phải nhận lấy cái đau đớn vô cùng thống khổ muốn
bất tỉnh cũng không được

Lúc trước hai người một đuổi một chạy đến đây. Dưới thủ đoạn biến hóa vô cùng
của Quân đại thiếu gia, trong chốc lát Câu Bất Hoàn đã rơi sâu vào trong hố
đất, bị tảng băng tuyết lớn bao trùm. Một lúc bị băng lạnh làm đông cứng
người, một lúc lại bị lửa thiêu nóng rực, cả người khó chịu …. khổ đến mức
không thể tả. Quân Mạc Tà không tốn chút sức lực nào, dễ dàng nắm đầu của tên
ô quy này lôi lên

“Câu Bất Hoàn, ngươi rất thích ăn thịt người phải không?”

Đây chính là chỗ khúc mắc trong lòng Quân Mạc Tà! Con mẹ nó chứ, con chó đẻ
này lại muốn ăn thịt tiểu Tuyết Yên của ta, thật sự là gan chó quá lớn mà…
Nếu ta không hành hạ tới chết thằng khốn này, làm sao mà hả giận trong lòng
được! Câu nói kia của Câu Bất Hoàn đã làm trong đầu Quân Mạc Tà tràn ngập ý
tưởng hành hạ hắn tới chết mới thôi!

Lúc này, Quân Mạc Tà đã quyết định: Thằng khốn này, không chỉ giết đơn giản mà
thôi! Phải hành hạ hắn tới chết! Hắn phải chết thật thảm!

“Đúng vậy thì sao? Quân Mạc Tà, lão tử nói cho ngươi biết, không những lão tử
muốn ăn thịt của ngươi, ta còn muốn ăn cả thịt người thân của ngươi, ngươi chờ
lão tử đi, lão tử còn muốn ăn thịt cà nhà Quân gia của ngươi!”

Câu Bất Hoàn lúc này đau đến mức trên mặt hiện lên một mảng vàng như nghệ, mồ
hôi rơi xuống đầm đìa, nhưng vẫn là chống chế cũng không rên rỉ một tiếng.
Huyền lực uyên thâm của hắn đã bị Quân Mạc Tà chế trụ, ngay cả tự bạo cũng
không thể. Hắn cũng sớm đã bị Quân Mạc Tà đánh cho mất nửa hàm răng, tuy không
làm hắn đau nhức, không ảnh hưởng đến nói chuyện nhưng muốn cắn lưỡi tự sát
vốn là điều không thể …Xem hắn muốn nói láo như thế nào?

“Xương cốt thực cứng rắn, không hổ là phong thái Chí Tôn cường giả, ta dạy
ngươi viết cái chữ phục như thế nào a!” Quân Mạc Tà khen ngợi một câu, đột
nhiên khẽ vươn tay, xuy một tiếng trảo phá quần áo Câu Bất Hoàn, lộ ra trước
ngực phía sau lưng một mảng lớn da thịt, chậm rãi nói

“Câu Bất Hoàn, ta cả đời này, cũng chỉ có hai người để cho ta hận thấu xương,
không giết không được! Người thứ nhất, là Phong Tuyết Ngân Thành Tiêu Hàn,
ngươi hiện tại hẳn là thực may mắn, bởi vì ngươi đúng là người thứ hai kia”

“Sai lầm của ngươi không phải ăn thịt người! Mà là ngươi lại muốn ăn thit lão
bà của ta ! Lại còn ở trước mặt nhiều người như vậy vẫn lấy làm dương dương
tự đắc. Bị ta chế phục mà còn không biết ăn năn, vẫn còn dám nói với ta là
muốn ăn Quân gia cả nhà ta. . .”

“Ta đây nếu không hầu hạ ngươi cho tốt . . . thì chẳng phải là có lỗi với
ngươi?” Quân Mạc Tà lạnh lùng cười cười

“Không chỉ nói ngươi là người của Mộng Huyễn Huyết Hải, vốn là cừu địch của
nhà ta . . . Coi như ngươi là con ông trời thì ta cũng muốn cho ngươi thống
khổ cực điểm tói khi chết ! Ngươi yên tâm; ta tuyệt sẽ không một đao giết
ngươi, ngươi còn có một chút sinh mệnh để hưởng thụ! Mặc dù bản thân ta là kẻ
cứng đầu, nhưng ta tuyệt không thích người khác tỏ ra cứng rắn với ta. Nếu ta
không thể để cho ngươi chính mồm hướng ta cầu xin tha thứ, ta đây liền từ nay
không gọi Quân Mạc Tà!”

“Câu Bất Hoàn ta hôm nay bị tiểu tử ngươi giăng bẫy, không lời nào để nói.
Tiểu tử ngươi giết ta tất nhiên là dễ dàng, nhưng muốn bổn đại gia cầu xin tha
thứ . . . Quân Mạc Tà, ngươi nghĩ lầm rồi, có bản lãnh gì cứ việc sử dụng ra,
bổn đại gia dù có nhăn mặt không còn là hảo hán nữa!” Câu Bất Hoàn cố nén chỗ
đầu gối đau tận xương cốt mà rít lên trong kẽ răng.

“Hảo hán! Cũng muốn nhìn hảo hán như ngươi có thể cứng rắn đến lúc nào!” Quân
Mạc Tà bàn tay xoè ra, chà chà vài cái ở trên người hắn tìm mấy miệng vết
thương ở trước ngực lẫn sau lưng.

Câu Bất Hoàn run rẩy nhe răng cười “ Quân Mạc Tà thủ đoạn của ngươi chỉ có vậy
thôi sao ? Không ngại nói cho ngươi biết thủ đoạn của ngươi chính là còn kém
lắm! Lão tử khong chỉ thích ăn thịt mỹ nhân và thiếu niên mà cho dù là thịt
của mấy lão già ta cũng không cự tuyệt! Nếu là bổn đại gia lần này không chết,
ta sẽ đem toàn bộ Quân gia nhốt vào nuôi như nuôi heo cứ một ngày làm thịt một
tên …”

“Cho tắm rửa sạch sẽ rồi nhắm rượu. Ha ha ha…Nghe nói Quân Chiến Thiên cả đời
chinh chiến, thịt của lão rắn chắc lắm nhỉ…Sẽ rất hợp với khẩu vị của ta
đó…Ân, nghe nói tiểu tử ngươi rất háo sắc. Nhân tình Quản Thanh Hàn của ngươi
có thân hình tương đối đẹp,Quân Mạc Tà Ta sẽ lưu ý trông nom nàng thật tốt, ta
sẽ ăn nàng từng chút để đến cuối cùng nàng vẫn không chết. . . gọi là chậm rãi
nghe nàng rên rỉ. . . Ha ha ha. . .”

Câu Bất Hoàn tựa hồ có chút biến thái thè cái lưỡi đỏ như máu ra, trong mắt
tràn đầy vẻ nanh ác, ánh mắt khiêu khích nhìn Quân Mạc Tà, cả ngườ ngập tràn
khoái ý tàn bạo

” Nghe nói ngươi còn có Độc Cô Tiểu Nghệ phải không? Nha đầu nhỏ như vậy lão
tử khẳng định là thịt thơm lắm đây. Ha ha ngươi trong phòng còn có một tiểu tỳ
hầu gái phải không? Tên là gì? Mặc kệ lão tử quyết không bỏ qua đầu tiên là ăn
tim sau đó là đến gan… Tiếp đó từng cái từng cái một …” Nói tới đây chợt có
một tiếng kêu thảm thiết.

” Ngươi không có cơ hội này đâu, bởi vì sinh mệnh của ngươi đang nằm trong tay
ta, cũng chính vì những lời ngươi nói mà ta buộc ngươi phải chết! Bây giờ ta
sẽ thực hiện lời ta đã nói lúc đầu khiến cho ngươi trở thành một người biến
dạng từ đầu đến chân cứ chờ đó” Quân Mạc Tà lãnh khốc nói xong, mặt mày thể
hiện vẻ gian xảo trong tay cầm lấy nắm muối trắng nhè nhẹ xoa vào vết thương
trên người Câu Bất Hoàn không chút lãng phí.

Câu Bất Hoàn hét lên thảm thiết, âm thanh thật là thê lương, cả người không
ngừng run rẩy, Quân Mạc Tà vẻ mặt hờ hững không lộ ra một chút cảm xúc nào
đứng cạnh hắn không ngừng rắc muối thản nhiên nói:” THoải mái sao? Câu Bất
Hoàn, đây mới là món khai vị thôi!”

Câu Bất Hoàn kêu to, nhưng vẫn là đau đớn cười nói ” Thoải mái … rất là thoải
mái, Quân Mạc Tà, ngươi có khí phách đó! Biện pháp này không sai…Nếu có một
ngày ta bắt được đám người Quân Giata nhất định xát muối trước khi gắp thịt
uống rượu. Ngươi *. . . Ngươi là súc sinh!”

“Thật sự là hảo hán! Thức ăn ngon lần lượt có!” Quân Mạc Tà lắc đầu, liền lấy
ra một nắm ớt, cẩn thận sát đều đều vào vết thương của hắn, nhỏ nhẹ nói:”Câu
Bất Hoàn, hiện tại cảm giác có phải ngày càng sảng khoái không?”

Câu Bất Hoàn thân mình một trận cứng ngắc, phát tiết sự thống khổ trong từ
trong tim, rồi từng trậncực điểm đau đớn thống khổ nín nhịn hoàn toàn kêu
không ra tiếng,toàn thân xuất hiện vằn vện đầy gân xanh, hai tròng mắt trợn to
gần như lòi ra ngoài, sau đó lại từ từ thu nhỏ lại … Tuy rằng nghe được Quân
Mạc Tà nói những lại không có khả năng trả lời, miêng cứ thế há hốc, đau đớn
đến cả người đều rút gân…

“Quả nhiên là cứng đầu cứng cổ a! Cư nhiên vẫn còn nhin được! Chí tôn cao thủ
quả nhiên nhẫn nại hơn người thường! Chỉ có vài món thì đơn điệu quá để ta
giúp ngươi làm bát canh ngon uống cho ngọt giọng!” Quân Mạc Tà cười cười, tiện
tay vung lên chụp, một mảng tuyết lớn lọt vào trong tay hắn. Quân Mạc Tà ngầm
vận huyền công chỉ một thoáng biến tuyết trắng thành một cái chén lớn , lại
chà chà hai nắm ớt ở trong chén rồi lại bỏ nắm tuyết lớn trộn lẫn với nhau

Sau đó hắn một tay bưng lên, không bao lâu nước bên trong chén sôi bốc khói.
Nhưng làm cho người ta ngac nhiên chính là cái bát làm bằng tuyết không hề có
dấu hiệu bị hoà tan… Nước ớt nóng sôi trào lên, Quân Mạc Tà đột nhiên một bàn
tay vặn chặt mũi, tay kia thì nhẹ nhàng đem bát nước ớt nóng đổ toàn bộ đổ vào
trong bụng Câu Bất Hoàn.

“Ngao nhất nhất ô nhất nhất” Câu Bất Hoàn kêu to một tiếng kỳ quái, chỉ cảm
thấy trong bụng có một ngọn lửa lớn thiêu đốt, chỉ một thoáng là thực sự lục
phủ ngũ tạng đều bị đốt mà không khỏi thê thảm quát: “Quân Mạc Tà. . . ngươi
giết ta đi …mau giết ta đi”

” Ngươi vãn không phục?” Quân Mạc Tà khoanh tay đứng trước mặt hắn” Câu Bất
Hoàn, ngươi cũng coi như là kiên cường, chỉ cần ngươi nói một tiếng phục, lại
quỳ xuống hướng ta dập đầu 3 cái, ta lập tức giết ngươi1 Không để ngươi bị
thống khổ nữa”

“Ngươi. . . Hưu. . . Muốn. . . Ta. . . Làm. . . Ngươi. . .” Câu Bất Hoàn khoé
mắt như muốn rách ra, lại vẫn không nói từ nào.

”Tốt lắm thật là kiên cường, xem ra không vào bữa ăn chính không được rồi”
Quân Mạc Tà thân mình nhoáng lên một cái đột nhiên biến mất. Lúc chợt xuất
hiên trong tay đã có năm sáu con chuột núi, tay kia cũng có bảy tám con độc xà
bộ dạng uể oải rõ ràng đều đang ngủ đông, lại bị Quân Mạc Tà đào lên.

Quân Mạc Tà thản nhiên nhìn Câu Bất Hoàn liếc mắt một cái, cười cười nói: “Câu
Bất Hoàn, ngươi hiện tại cầu xin tha thứ vẫn còn kịp đó!” Nếu không liền chiêu
đãi ngươi dùng bữa ăn chính! Chỉ sợ ngươi hối tiếc không kịp!”

“Hừ!” Câu Bất Hoàn cắn răng lại quay đầu đi.

“Anh hùng! Hi vọng ngươi có thể anh hùng đến cùng! Ta xem ngươi, ngàn vạn lần
đừng để ta thất vọng!” Quân Mạc Tà đem rắn cùng chuột quăng dưới đất. Hắn dùng
huyền khí khống chế làm rắn cùng chuột đều không dám động, ngoan ngoãn ngóc cổ
lên; sau đó Quân Mạc Tà đã đem hai ống quần Câu Bất Hoàn thít lại; tiện tay từ
bên hông lấy năm sáu con chuột thả vào trong ống quần Câu Bất Hoàn cho xột
xoạt chạy tán loạn. . .

Câu Bất Hoàn kêu lên thảm thiết, cảm nhận được con chuột ở trên người mình áp
sát da thịt bò qua bò lại mà sởn tóc gáy; trong mắt rốt cục lộ ra thần sắc sợ
hãi . . . Đột nhiên, lão hét thảm một tiếng, cả người đều run run. Thì ra con
chuột đã phát hiện chỗ huyết nhục vỡ vụn, hài lòng leo đi lên đánh chén.

Một kẻ ăn thịt người , vậy mà trở thành bữa ăn của con chuột,,,,

“Các cụ thường nói, rắn ăn chuột nửa năm, chuột ăn rắn nửa năm. Mùa đông chuột
núi là khắc tinh của rắn, ngươi nói xem trên người ngươi có cái gì giống với
rắn đây? Vạn nhất thực sự như vậy thì phải cẩn thận!” Quân Mạc Tà nói ung
dung.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận