Mai Tuyết Yên cười lạnh một tiếng, lệ quang trong mắt chợt lóe lên, cả người
bay lơ lững giữa không trung, xoay người tao nhã, đầu hướng xuống đất, đổi từ
một tay thành cả hai tay cầm kiếm, từ hư không, trường kiếm mạnh mẽ bổ xuống.
Nhát kiếm này quả thực là kinh thiên động địa. “Ô ô” một tiếng kêu to đột
nhiên vang lên, trước mắt bảy đại cao thủ xuất hiện một bức tường ánh sáng
vàng óng ánh cao ngất, lóe ra một chút hàn khí, như hoàn toàn ngưng tụ thành
thực chất.
Một kiếm này nhìn từ trên xuống thì đơn giản nhưng phạm vi bao trùm một kiếm
này lại trải rộng toàn bộ chiến trường. Bảy đại cao thủ đồng thời cảm thấy sợ
hãi, cảm giác được một kiếm này muốn tránh cũng không thể được. Một kiếm này
nhắm tới toàn bộ chỗ yếu hại trên thân thể, kiếm quang chưa đến mà kiếm khí đã
đập vào mặt phát lạnh, hoàn toàn không có chỗ để mà tránh.
Lựa chọn duy nhất cũng chỉ là ngạnh kháng.
Chỉ có liều mạng thì mới có một đường sinh cơ.
Với sát chiêu cực kỳ khủng bố như vậy, tin rằng bất luận kẻ nào muốn sử dụng
đều phải trải qua quá trình tích lũy, tụ lực sau đó mới có thể phát ra.
Nhưng với Mai Tuyết Yên thì lẽ thường này hoàn toàn bị phá vỡ.
Cứ như vậy, tùy tiện thả người áp xuống, một kiếm nơi tay tùy ý đánh ra.
Điều nằm ngoài thực tế như thế làm sao không kinh ngạc cho được?
Bảy đại cao thủ đồng thời rống to, hít một hơi thật sâu, tại lúc này tập trung
toàn bộ năng lực bản thân, liều mạng đón đánh. Hồ Mộng Long một mình một kiếm
tiến tới trước, nháy mắt bạo phát toàn bộ công lực bản thân, không giữ lại một
chút gì, cả người hướng về phía phiến kim quang óng ánh lao tới, không cầu
thắng chỉ muốn đồng quy vu tận.
Hắn điên cuồng gào thét, nháy mắt người kiếm hợp nhất, đem mọi thứ vất bỏ phía
sau, giờ khắc này, trong lòng hắn chỉ muốn báo thù.
Kiếm như lưu tinh, vừa lóe lên đã tới.
Tất cả mọi người trừng mắt nhìn một kiếm kinh thiên động địa, thần sầu quỷ
khóc, hồn xiêu phách lạc này. Liều mạng cũng không khác đánh bừa là mấy. Nếu
Mai Tôn Giả thật sự có nội thương trong người thậm chí cho dù không có thương
tích, chỉ cần tiêu hao đại lượng nguyên lực, như vậy cuộc chiến được quyết
định ở một kích này. Hoặc là chạy trốn, hoặc là… Nhưng nhóm người bên mình
đều chuẩn bị sẵn sàng.
Thành bại trong gang tấc! Tất cả mọi người đều nín thở, toàn bộ tinh thần đều
tập trung chú ý vào trận đấu, những khả năng, hướng đi mà Mai Tuyết Yên có thể
chạy trốn đều bị giám sát chặt chẽ.
Phanh!!!
Hồ Mộng Long rít lên như khóc, cả người cầm kiếm dẫn đầu đánh lên bức tường
kim quang ánh sáng.
Ba! Ba! Ba!
Ba tiếng thanh vang, trường kiếm trong tay Hồ Mộng Long gãy làm ba khúc, sau
đó hóa thành bụi bay đầy trời, tiêu tán. Thân thể Hồ Mộng Long giống như bị
một đầu quái thú nuốt vào, tay phải vốn cầm kiếm liền biến mất. Sau đó, giữa
không trung, thân người từ đầu, vai, ngực, eo, chân, bàn chân… từng chút
từng chút nhanh chóng hóa thành hư ảo.
Giống như ở trước mặt của hắn là một đầu mãnh thú hoang dã vô cùng dữ tợn, đem
Hồ Mộng Long từng miếng từng miếng, từ từ nuốt vào trong bụng, không một chút
trở ngại.
Còn lại công kích của sáu đại cao thủ lúc này mới cùng kiếm quang của Mai
Tuyết Yên chân chính tiếp xúc. Cảnh tượng như đất bằng dậy sóng, hàng tỉ đạo
hàn quang lãnh mang phát ra bốn phương tám hướng.
Đồng thời bay ngược trở ra còn có sáu đại cao thủ, mỗi người đều là da tróc
thịt bong, cả người đổ máu đầm đìa, hai tay trống trơn, trường kiếm đại đao
trong tay đã hóa thành hư vô, một miệng đầy máu, tru lên thê lương, từ giữa
không trung rớt xuống.
Lúc này đây, bọn hắn đã hoàn toàn không còn một chút phong độ cao thủ nào, cứ
như vậy khoa chân múa tay té xuống, cả thân người giữa không trung muốn thay
đổi tư thế cũng vô lực. Bởi vì bọn hắn đã dùng toàn bộ công lực phóng thích
trong một kích kia, chịu khổ sở nhận lấy lực phản chấn cường đại hất ngược trở
lại.
Ngay lúc đó, đừng nói là ở trên không thay đổi không chế thân thể rơi xuống,
chỉ sợ là ngay cả nhúc nhích đầu ngón tay một chút cũng đã khó khăn.
Kiếm quang tan biến, thu hoạch toàn thắng nhưng Mai Tuyết Yên cũng không khỏi
lảo đảo lui về phía sau. Áo bào trắng như tuyết cũng hiện ra bảy tám chỗ máu
tươi đang chảy, giống như hoa hồng trong tuyết, nhìn rất bắt mắt nhưng ghê
người. Sắc mặt của nàng chuyển thành một mảnh xanh trắng, rồi chớp mắt lại
thành màu hồng nhạt, thay đổi liên tục ba lần như vậy. “Oa”, rốt cục nàng cũng
phun nửa ngụm máu tươi. Bảy đại cao thủ tiến công bị một kiếm của Mai Tuyết
Yên đánh cho tan tác.
Phốc phốc phốc phốc phốc phốc.
Sau thân ảnh trước sau rơi xuống đất, mọi người từ trong ám ảnh bởi sự khiếp
sợ to lớn vẫn chưa tỉnh lại, cả người giống như khúc gỗ, ngẩn ngơ, sững sờ
quay đầu nhìn đã thấy sáu người rơi rụng, lăn quay trên mặt đất, thế nhưng
hoàn toàn không có khả năng tự chủ, mỗi lần như vậy đều lưu lại trên mặt tuyết
một vết máu lớn.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng rên rỉ lúc này mới vang lên. Nhưng có ba người sau
khi rơi xuống đất chỉ lăn lộn hai cái rồi năm im không nhúc nhích. Một tiếng
rên rỉ rất nhỏ cũng không nghe thấy, hiển nhiên đã mất mạng tức thì.
Có kẻ bị đứt tay, gãy chân, nhưng đứt tay hay gãy chân thì dù sao vẫn còn tánh
mạng. Có kẻ trên người trúng báy tám kiếm, liền không còn mạng để sống.
– Thiên Phạt Phạt Thiên Kiếm!
Tất cả mọi người trong lòng không tự chủ được toát ra sự kính nể và sợ hãi tột
cùng. Kiếm kia vốn đã từng là siêu cấp sát chiêu hàng đầu của Thiên Phạt dùng
để đối phó với dị tộc nhân trong Đoạt Thiên chi chiến! Mười vạn năm nay, chưa
từng có ngoại lệ, nhưng hôm nay, một kiếm này bá đạo này lại bị buộc sử dụng
để đối phó với nhân loại, khiến cho mọi người đều có cảm giác trái tim mình
kịch liệt kích động! Một kiếm đánh bại bảy đại Chí Tôn cường giả! Một kiếm
thật là khủng khiếp! Một kiếm tuyệt thế đến độ kinh thiên động địa, quỷ thần
đều khiếp!
Trước mắt quả thực là kỳ tích. Mà những kẻ này đều không tin có kỳ tích thì
giờ đây nó lại xuất hiện ngay trước mặt bọn họ.
Ngay khi mọi người vẫn còn khiếp sợ không hiểu rõ chuyện gì xảy ra bên trong
thì….
Đột nhiên một đạo quang hoa thê lương khác chợt xuất hiện, mang theo huyết sắc
kinh hoàng, từ không trung hiện ra.
Nếu như nói một kiếm của Mai Tuyết Yên giống như cửu thiên lôi đình, thì một
kiếm này là từ địa ngục gọi về. Một cái rung chuyển trời đất, một cái vô thanh
vô tức; một cái như sấm sét kinh thế,một cái như mưa phùn rả rích.
Luồng kim quang ở phía sau bọn người, vô thanh vô tức, tốc độ cực nhanh đánh
tới! Lại là một kiếm uy lực kinh thế hãi tục! Ngay lúc tất cả mọi người trong
lòng đang rùng mình, tràn đầy sợ hãi, không chút phòng bị nào thì một kiếm này
thình lình xuất hiện! Ám sát, lại là ám sát! Loại ám sát này nắm chắc thời cơ
vi diệu, nếu không phải thích khách đứng đầu, căn bản không thể làm được! Phải
biết rằng một kiếm này phải cỡ cấp độ với Chí Tôn cường giả! Nhưng dù rằng một
kiếm này trông đơn giản nhưng lại không gì có thể phá được! Thần kiếm Viêm
Hoàng Chi Huyết!
Một đời Tà Quân, rốt cục tại thời khắc này, chém ra một kiếm quỷ thần khó
lường, kì diệu vô cùng!
Kiếm quang kinh hoàng vô thanh vô tức chợt lóe bên hông vị cao thủ thứ nhất,
cũng từ vị trí đó với vị cao thủ thứ hai mang theo huyết quang vút ra, hung
hăng trảm vào hông vị cao thủ thứ ba!
Người thứ ba rốt cục phát ra một tiếng rống thê lương sợ hãi, nhưng tiếng hô
như tắc nghẽn rồi dứt hẳn; hắn càng muốn rút kiếm, thậm chí tay đã nắm được
chuôi kiếm nhưng khi hắn rút kiếm ra, chuẩn bị phi thân phản kích thì mới phát
hiện từ phần eo tới hai chân của mình đứng thẳng trên mặt đất, chỉ có nửa
người trên của mình bay lên.
Hắn kinh hãi, bối rối, toàn lực vận chuyển huyền khí, nhưng khi huyền khí khẽ
chuyển lại phát hiện ra lục phủ ngũ tạng của mình từ nửa người rớt ra.
Hắn nặng nề ngã xuống, rồi lập tức dùng trường kiếm chống nửa thân thể đứng
lên, tựa như cọc gỗ bị cắt bỏ, chỉ còn một phần cắm trên mặt đất.
Ánh mắt của hắn lo sợ nghi hoặc, nhìn xung quanh, tìm kiếm nhưng không thấy
bất cứ thứ gì, một đạo kiếm quang kia lại vô thanh vô tức biến mất, giống như
chưa từng xuất hiện.
Hắn muốn nói cái gì đó nhưng vừa há miệng liền phun ra một ngụm máu tươi, chỉ
duy nhất một ngụm máu tươi vì máu của hắn đã theo nửa thân hình chảy ra ngoài
hết sạch!
Với trình độ Chí Tôn chi thượng, huyền khí tinh thuần chỉ tạm thời bảo vệ một
chút nguyên khí cuối cùng, đáng tiếc tinh hoa sinh mệnh nhanh chóng mất đi,
dẫn hắn bước lên Hoàng Tuyền.
Cổ họng của hắn phát ra một tiếng gần như thở dài rên rỉ, rốt cục vô lực té
trên mặt đất. Hai mắt mở to, nhìn lên hư không trước mặt, tựa hồ còn đang nghi
hoặc cái gì…
Đứng song song với hắn là hai vị Chí Tôn cao thủ, trên mặt đồng thời hiện ra
thần sắc cực kỳ quái dị sợ hãi, theo bản năng lấy tay che cái hông của mình
nhưng sắc mặt lập tức thảm biến.
Bởi vì bọn họ đột nhiên cảm giác, trong bụng đột nhiên rất thoải mái, rất ấm
áp, ấm áp đến độ làm cho mình có cảm giác vừa mới trải qua một giấc ngủ, vừa
có cảm giác muốn ngủ tiếp, ngủ không bao giờ tỉnh lại!
Một cảm giác thoải mái đang xâm nhập tận sâu trong linh hồn.
Loại cảm giác thoải mái này chỉ có ở người xuất huyết quá lâu, máu tươi nóng
hổi thoát khỏi mạch máu chảy tới khoang bụng, chính sự ấm áp này sưởi ấm lục
phủ ngũ tạng! Loại thoải mái cực độ này cũng là điềm báo tử vong! Hai người sợ
hãi mở to hai mắt, không thể tin, cúi đầu hướng bên hông mình nhìn lại…
Ngay lúc đó, máu tích tụ trong bụng cuối cùng cũng phá tan trở ngại, đột nhiên
phun ra ngoài, hai người cứ đứng kỳ quặc như vậy, nhưng tinh huyết theo bên
hông bọn hắn không ngừng phun ra, liên miên không dứt! Bên hông xuất hiện một
vài lỗ nhỏ, rãnh nhỏ, máu theo đó phun ra! Dù là hết sức nhỏ nhưng vẫn rất
mạnh, máu phun tung tóe xa tới mấy trượng!
Xung quanh mỗi người, trên mặt tuyết, là một vòng tròn đỏ chỉnh tề, lơ lửng
ngang hông có những vòi máu không ngừng bổ sung cho vòng tròn đỏ này. Thì ra
vòng tròn màu đỏ bắt nguồn từ máu phu ra từ thân thể bọn họ.
Bóng ma tử vong, sát khí khủng bố càng lúc càng nặng như tùy thời mở ra cửa
xuống địa ngục!
Hai người lúc này mới kêu lên thảm thiết, giờ mới hiểu được chuyện gì xảy ra,
sợ hãi kêu la, nhưng một cử động cũng không dám. Bởi vì vừa động chính là thân
trên và thân dưới của mình sẽ chia lìa. Nhưng bất động thì thân thể sẽ không
phân ly hay sao? Dù sao thì trúng nhất đao lưỡng đoạn sớm đã không thể làm gì
được nữa rồi.
– Huynh đệ.
Xưa nay nổi tiếng đa mưu túc trí, luôn luôn lấy bình tĩnh tuyệt tình mà nổi
danh, nhưng lúc này Trữ Vô Tình hai mắt đột nhiên trở nên đỏ bừng.