Dị Thế Tà Quân

Chương 522: Cao thủ tụ tập.

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Đối diện Quân Mạc Tà là Đường bàn tử đang hết sức yên tĩnh, trên người mặc một
cái áo choàng mỏng manh, vậy mà lại ra sức lau mồ hôi. Khí thế bên ngoài giống
như sóng lớn từng đợt từng đợt với lực trùng kích không gì sánh kịp đập lên
tâm hồn yếu ớt của hắn. Lấy tinh thần lực nhược tiểu của Bàn Tử mà nói, thật
sự là không thể chịu đựng được khí tràng bậc này của các cường giả đỉnh phong
trong thiên hạ cùng tề tụ một chỗ.

– Tam…Tam Thiếu, đấu giá lần này, hay là ngươi đứng lên chủ trì đi?

Đường Nguyên lau mồ hôi, khó khăn nói.

Vừa nhìn bộ dáng khiếp nhược này của Bàn Tử, Quân Mạc Tà có chút bất đắc dĩ:

– Ngươi chưa gì đã “nhão” thế này, ngươi không làm thì ai làm? Fuc…! Ngươi
thật đúng là bùn nhão không nâng được tường mà, cho ngươi một cơ hội để chơi
trội khoe khoang tốt như vậy, ngươi lại buông tha như thế, khiến cho lão bản
ta phải tự thân xuất mã.

Trong lòng Bàn Tử buông lỏng, nhìn mình người đầy mồ hôi làm ướt hết quần áo,
vẻ mặt đau khổ nói:

– Tam Thiếu, ngày hôm nay sống chết thế nào ta cũng không làm được đâu. Nếu
như cử hành đấu giá vài lần thế này, có lẽ ta thật sự sẽ giảm béo đó.

Độc Cô Tiểu Nghệ hì hì nở nụ cười, nha đầu kia đi theo bên người Mai Tuyết
Yên, được bảo hộ rất tốt, cái gì cũng không cảm giác được, tự nhiên không chật
vật giống như Bàn Tử.

Trong ánh mắt của Quản Thanh Hàn cùng Mai Tuyết Yên cũng không khỏi lộ ra ý
cười. Với hình thể này của Bàn Tử, vô luận là ở đâu, cho dù tâm tình ngươi
buồn rầu đến đâu đi nữa, chỉ cần nhìn thấy hắn cũng sẽ cảm thấy được trong
lòng rất khoan khoái a, thật sự là rất có cảm giác được xem hài kịch a.

– Được rồi, vậy cứ để bản thiểu gia tự thân xuất mã, đại chiến thiên hạ quần
hùng, thao túng bọn họ ở trong lòng bàn tay này. He he…

Quân Mạc Tà cười “he he” một tiếng, làm ra vẻ ngang nhiên.

Độc Cô Tiểu Nghệ tức khắc khinh bỉ nói:

– Hừ, ngươi là người chủ trì đấu giá, đương nhiên cần biết cách thao túng.
Nếu như ngươi không thao túng được, vậy mới thật là xấu hổ! Đây là chuyện
đương nhiên vậy mà còn khiến ngươi đắc ý như vậy.

Mọi người đồng thời nở nụ cười.

Mai Tuyết Yên mỉm cười, nói:

– Ngươi phải chú ý, đấu giá ngày hôm nay nhất định phải khiêm tốn, hơn nữa
thấy chuyển biến tốt liền thu lại, không nên quá tham lam. Những thế lực lần
này tới đây đều hết sức khổng lồ, xem tình hình, hẳn là người trong Tam Đại
Thánh Địa cũng đến, vừa rồi ta còn cảm thấy khí thế của mấy người quen. Lúc
này không phải là lúc để ngươi kiếm tiền. Điểm này, ngươi nhất định phải hiểu
được. Bằng không vạn nhất khiêu khích nhiều người tức giận, chỉ với lực lượng
trước mắt tồn tại trong Thiên Hương thành mà nói, ngay cả bản thân ta cũng chỉ
có thể bảo đảm toàn thân trở ra mà thôi.

Quân Mạc Tà ha ha cười, liên tục gật đầu nói:

– Không sai.

Nói vậy nhưng trong lòng hắn lại có chủ ý khác.

Không kiếm tiền? Vậy ta đây cần trường đấu giá long trọng như thế này làm gì?
Chẳng nhẽ để đưa đồ miễn phí cho bọn họ sao? Vậy ta còn không bằng con heo
rồi.

Khi mặt trời vừa mới mọc, cửa lớn của Quý Tộc đường chậm rãi mở ra, hai người
vẻ mặt tươi cười chân thành xuất hiện ở cửa, mười sáu người thiếu niên áo
trắng phân sang hai bên trái phải, đón khách tiến vào.

– Đấu giá hội sắp bắt đầu, mời các vị cầm thẻ bài tiến vào.

Người lần này tới đây tố chất dường như rất cao. Mặc dù Quý Tộc đường không mở
cửa sớm, nhưng trước cửa không có ai xôn xao nóng nảy. Tuy không thể nói là
lặng ngắt như tờ, nhưng cũng là thập phần bình ổn.

Cửa lớn mặc dù đã mở ra, nhưng mọi người vẫn còn yên lặng, không ai chuyển
động. Tất cả mọi người đều lẳng lặng chờ đợi.

Một cỗ khí thế hết sức to lớn chợt xuất hiện, sau đó tựa hồ có một trận gió
mát thổi tới, đám người đứng trước cửa Quý Tộc đường ào ào tách ra, để lộ ra
một khoảng đường lớn. Năm người mặc áo đen chậm rãi đi ra từ trong đám người
kia, chậm chạp đi tới phía trước.

Người cầm đầu một thân hắc y như mực, bên hông đeo một cái đai lưng màu tím
vàng, một vỏ kiếm cũng màu tím vàng được buộc bằng một mảnh lụa màu tím, khuôn
mặt thanh quán cổ phác (ý nói khuôn mặt có vẻ trong sạch và cổ xưa, đệ ko hiểu
lắm, chắc ám chỉ người già ^^!) , từng bước một đi tới đây.

Bốn người phía sau hắn cũng có cách ăn mặc giống y hệt, nhưng nhìn kỹ là có
thể nhìn ra được, ở bên đai lưng màu tím của lão giả cầm đầu này được khảm lên
ba ngôi sao nhỏ tỏa sáng lấp lánh, mỗi khi đi qua đi lại bị ánh sáng chiếu vào
liền phát ra ánh sáng lấp lánh giống như mắt quỷ. Bốn người ở phía sau lưng
lão thì có hai người là hai sao, hai người còn lại là một sao.

Đáng nhắc tới chính là, hai người hai sao phía sau lưng lão không ngờ lại là
Lôi Bạo Vũ, Bố Cuồng Phong! Hai kiếm khách kinh thiên động địa, Bạo Vũ Cuồng
Phong song Chí Tôn!

Xem điệu bộ này, hắc y lão nhân đi đầu địa vị rõ ràng cao hơn hai người bọn
hắn.

Khi lão giả kia đi lại, giống như là bay là là sát mặt đất, hắc bào toàn thân
lại hoàn toàn không lay động chút nào, thậm chí không xuất hiện cả một chút
nếp gấp. Lão đi tới dưới bậc thang, đôi lông mày chậm rãi nâng lên, hai con
mắt bình hòa hàm chứa tang thương thế gian mở ra, khẽ mỉm cười.

Hải Trầm Phong đang phụ trách đón khách chỉ cảm thấy trước mắt tự nhiên tối
sầm lại, chỉ trong chớp mắt tiếp xúc với ánh mắt của lão giả này, cả linh hồn
dường như đột nhiên thấy được bầu trời đêm đầy sao rực rỡ, trong lúc nhất thời
thậm chí có chút cảm giác đầu hoa mắt choáng. Hắn hít sâu vào một hơi mới hồi
phục lại tinh thần, lấy lại bình tĩnh, lại nhìn lão giả này đã khôi phục như
thường không có gì khác lạ. Chỉ nghe lão giả này nói:

– Lão hủ chính là Độn Thế Tiên Cung Trữ Vô Tình. Đến đây tham gia đấu giá.

Nói xong, đưa qua một tấm thẻ, đúng là hoàn toàn dựa theo quy củ của Quý Tộc
đường.

Hải Trầm Phong mặc dù chưa nghe qua tên tuổi lão giả này bao giờ, nhưng hắn
biết, lão giả này tuyệt đối là nhân vật không đơn giản, chỉ sợ so với sư phụ
mình – Úy Lam Chí Tôn Mộng Hồng Trần còn đáng sợ hơn. Hắn bình tĩnh tiếp nhận
thẻ, chắp tay nói:

– Mời tiền bối vào.

Một vị thiếu niên áo trắng đi ra từ phía đằng sau hắn, dẫn năm người hướng
phía trong đi đến.

Trên lầu của Quý Tộc đường, Mai Tuyết Yên thở dài một tiếng, nói:

– Người này, chính là Tử Kim hộ pháp ba sao của Độn Thế Tiên Cung – Trữ Vô
Tình

Tiếp đó nàng nhẹ nhàng mà thở hắt ra một hơi, trầm lặng nói:

– Thương thiên vô đức địa vô nghĩa. Trữ vô từ bi trữ vô tình! (trời xanh
không đạo đức đất không tình nghĩa, thà không từ bi thà vô tình, từ ‘trữ’ này
có 2 nghĩa, một nghĩa là ‘thà rằng’ làm cái gì đó, một nghĩa là ‘yên tĩnh, an
tĩnh’, nghĩa ở đây là ‘thà rằng’, sắp tới nói tới tên gốc của lão này là Trữ
Đôn Nho, chữ ‘trữ’ đó lại mang nghĩa là ‘an tĩnh’. Sau khi gặp nạn hận đời nó
mới đổi tên thành Trữ Vô Tình nghĩa là ‘thà rằng vô tình’. Ngồi buồn không làm
gì giải thích chút chơi ).

Quân Mạc Tà ánh mắt sáng ngời, nói:

– Cái tên này không tệ!

Mai Tuyết Yên thấp giọng nói:

– Người này vốn là một thư sinh, nguyên danh là Trữ Đôn Nho, cũng là một
người kinh tài tuyệt diễm! Năm đó hồng nhan tri kỷ của hắn bị một tên đệ tử
trong một đại thế gia nơi quê hương hắn làm nhục. Trữ Đôn Nho kêu trời trời
không đáp, kêu đất đất không nghe, vị hồng nhan mà hắn yêu nhất treo cổ tự tử.
Từ đó tính tình của hắn đại biến, bản thân đổi tên thành Trữ Vô Tình, bỏ văn
tập kiếm, sau mười lăm năm thành công. Ngay tại ngày hắn luyện kiếm thành
công, hơn bảy trăm miệng ăn trong cái huyền khí thế gia kia nơi quê hương của
hắn bị hắn một hơi giết chết toàn bộ, thậm chí ngay cả một con chuột trong nhà
cũng không thoát! Sau đó hắn lấy kiếm tung hoành, không gì cản nổi, uy lẫm
thiên hạ mười năm! Bất kỳ một người nào, cho dù chỉ trộm một con gà thôi, rơi
vào trong tay hắn, cũng là đầu một nơi người một nẻo! Ra tay tàn nhẫn tới cực
điểm! Cả đời hắn không lập gia đình, tuổi già cô đơn đến nay, sau đó lại gia
nhập Độn Thế Tiên Cung, không thể tưởng được bây giờ đã là Tử Kim hộ pháp ba
sao. Cho dù là bên trong Độn Thế Tiên Cung, hắn cũng được tính là một nhân vật
có tiếng nói.

– Giết hay lắm!

Ánh mắt Quân Mạc Tà sáng ngời, khen một tiếng.

Chúng nữ đang ngồi nơi đây, Độc Cô Tiểu Nghệ kinh ngạc đối với sự tàn nhẫn của
Trữ Vô Tình, Quản Thanh Hàn có chút đồng tình với tao ngộ của Trữ Vô Tình, Xà
Vương Thiên Tầm lại hâm mộ huyền công của lão, chỉ riêng Quân đại thiếu lại có
thể buột miệng liền nói ra một câu như vậy.

Trữ Vô Tình đã đi tới trong đại sảnh, ngay khi Quân Mạc Tà nói câu “Giết hay
lắm” kia, lão đột nhiên ngẩng đầu lên, hướng về trên lầu nhìn thoáng qua.

Cái nhìn này, dường như vượt qua cả không gian thời gian, dù còn cách vài bức
tường, nhưng nó tựa như một đạo thiểm điện từ trong nơi tối tăm hóa thành một
đạo kiếm khí, chém lên khuôn mặt Quân Mạc Tà!

Quân Mạc Tà cảm giác được trên mặt đau đớn một hồi!

Ánh mắt vừa rồi, rất rõ ràng là không có ác ý, nhưng lại thực sự là một đòn ra
oai phủ đầu. Với tu vi Thiên Huyền đỉnh phong hiện tại của Quân Mạc Tà, lại có
thể cảm giác được chân thật như thế, điềm báo xuất hiện rõ ràng trong lòng
Quân Mạc Tà. Tiếp đó mấy người của Độn Thế Tiên Cung liền ngồi xuống ở vị trí
thứ nhất trên hàng thứ nhất (ví dụ có hàng ngang A B C D,… và hàng dọc 1 2 3
4 5… thì nó ngồi ghế A1). Năm người đồng thời an tọa, không hề nói một lời
nào. Lúc này nếu như có người nhắm mắt lại cảm ứng bằng cảm giác mà nói, chắc
chắn sẽ phát hiện ra một điều rất kỳ dị: Trong đại sảnh dường như là không có
một bóng người nào. Năm người kia, hình như đã đồng thời tan vào trong không
khí.

Xà Vương Thiên Tầm thở ra một hơi, lẩm bẩm nói:

– Hai người có tu vi Chí Tôn, ba người còn lại tất cả đều là Chí Tôn tối cao.
Đại tỷ, thực lực của Độn Thế Tiên Cung từ bao giờ đã trở nên mạnh như vậy?

Mọi người đương nhiên hiểu rõ ý tứ những lời này của Thiên Tầm. Đây chỉ là một
trường đấu giá, Độn Thế Tiên Cung lại tùy tùy tiện tiện cử tới đây năm người,
hơn nữa toàn bộ đều là siêu cấp cao thủ thế gian có một không hai như vậy. Như
thế, nội tình chân chính của Độn Thế Tiên Cung còn sâu tới mức nào?

– Độn Thế Tiên Cung, hẳn là muốn mượn sự kiện lần này chấn nhiếp thiên hạ.
Bất quá, thực lực của Độn Thế Tiên Cung đích thực là cao hơn chúng ta rất
nhiều, không phải chỉ một hai cấp bậc thôi đâu!

Vẻ mặt Mai Tuyết Yên có chút ngưng trọng, sau đó lại thở dài:

– Chủ yếu bởi chúng ta là huyền thú, bình cảnh đột phá quá khó khăn.

Nàng nói xong, ánh mắt nhìn Quân Mạc Tà có ý tha thiết mong mỏi.

Quân Mạc Tà cười hắc hắc, nói:

– Chỉ cần ngươi gả cho ta, chuyện gì ta cũng có thể xử lý hết.

Tứ nữ đồng thời mở miệng:

– Biến! Ngươi nằm mơ đi!

Quân Mạc Tà co đầu lại.

Ngay sau Độn Thế Tiên Cung, năm người mặc áo gai đội mũ cao khuôn mặt không
chút biểu tình cũng tiến vào. Người cầm đầu có dáng người tưởng chừng như gầy
tới cực điểm, áo gai rộng thùng thình chụp lên trên người hắn, khiến khi người
khác nhìn có cảm giác hắn chính là một cây gai lớn!

Nhìn qua hắn không già cũng không trẻ, rất khó đoán tuổi, nhưng khuôn mặt lại
giống như là vỏ của quả cà già (quả cà muối để ăn cơm đó) bị đặt trong máy
trộn bê tông quấy trộn hồi lâu, sau đó lại bị lôi ra treo lên hong gió cho
khô, nét mặt tang thương giống như đã trải qua mấy vạn lần luân hồi rồi.

Năm người cùng người của Độn Thế Tiên Cung không sai biệt nhau lắm. Từ bên
ngoài nhìn không ra ai cao ai thấp, chỉ có cẩn thận quan sát mới có thể phát
hiện, bên cạnh chỗ cổ áo của người mặc áo gai dẫn đầu có ba đạo kim tuyến.
Nhìn kỹ, nguyên lai đó là ba thanh kim sắc bảo kiếm được thêu lên, còn những
người khác chỉ có hai đạo.

Chỉ thấy tên “người gai” này cũng tự mình đi tới trước mặt Hải Trầm Phong,
trầm giọng nói:

– Chí Tôn Kim Thành Mã Giang Danh tới bái hội.

Hải Trầm Phong không dám chậm trễ, thu lại thẻ lại, cung kính đưa tay nói:

– Mời vào.

– Người này gọi là Mã Giang Danh, chính là cao thủ nhất lưu của Chí Tôn Kim
Thành. Đừng nhìn bộ dạng hắn buồn cười, kỳ thực ra hắn cũng là một người cực
kỳ đáng sợ.

Mai Tuyết Yên biết Quân Mạc Tà sẽ không nhận biết được, liền giới thiệu từng
người từng người một.

– Ma Tương Danh? Tên này hay lắm. (ma tương = trò mạt chược của tung của. Ở
đây là dị giới mà cũng có mạt chược, lạ ghê )

Quân Mạc Tà nhịn không được cười lên, nhìn Đường Nguyên sờ sờ cằm nói:

– Bất quá quãng thời gian thiếu niên của tên gia hỏa này rất tang thương sao?
Thể trạng của Đường đại thiếu chí ít cũng có thể chia ra làm hai mươi tên Mã
Giang Danh đó. Cái so sánh này thật sự là rõ ràng nha.

Đường Nguyên dở khóc dở cười. Mọi người nhất thời cười ha ha.

Mai Tuyết Yên thản nhiên cười, nói:

– Phụ thân của hắn, vốn là một con ma bài bạc. Đây vốn không phải là một cái
tên nhưng hắn cố ý đặt cho nhi tử của mình cái tên này. Bất quá có một điểm
ngươi nói không sai, người này năm đó có ngoại hiệu kêu là “Mãn diện thương
tang” (tang thương đầy mặt). Tang thương đầy mặt nhưng tâm không già cỗi, tiếu
lý tàng đao (trong nụ cười có chứa đao) không chút lưu tình! Đây chính là nhân
vật cùng thời đại với Trữ Vô Tình – Mã Giang Danh.

– Đại tỷ, vì sao hắn có ngoại hiệu kêu là “Mãn diện thương tang?”

Độc Cô Tiểu Nghệ đã bất tri bất giác gọi Mai Tuyết Yên là “đại tỷ” theo Xà
Vương Thiên Tầm.

Mai Tuyết Yên nhịn không được cười lên một tiếng, nói:

– Bởi vì hắn từ ngày sinh ra đã chính là “Mãn diện thương tang” rồi. Đây là
hắn mang ra từ trong bụng mẹ, khuôn mặt lão nhân trời sinh.

Mọi người cùng nhau cười vang.

– Bất quá, vận mệnh người này cực kỳ trớ trêu. Khi tuổi còn nhỏ phụ mẫu đều
mất, không thể mưu sinh liền bán mình vào kỹ viện, trở thành gã sai vặt. Về
sau trưởng thành hơn một chút, đảm nhiệm việc pha trà rót nước, cùng chào
hàng các loại kỹ nữ cho khách cũ.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận