Trời xanh a, đại địa a, bây giờ phải làm sao?
Đang kêu khổ trong lòng “oanh” một tiếng, Mai Tuyết Yên đỏ mặt giận dữ, lại có
chút ngượng ngùng lao vọt ra, tựa như một cơn gió lốc hơn nữa còn là điên
cuồng gió lốc.
– “Ách” thế này là thế nào, cô … cô, sao cô dám vô lễ với ta?
Quân Mạc Tà tiên hạ thủ vi cường lắp bắp hỏi.
– Ta vô lễ với ngươi?
Mai Tuyết Yên thấy trước mắt tối sầm, đang chuẩn bị xuất thủ thì dừng lại tự
hỏi “nói gì vậy, một nữ tử như ta lại vô lễ với tên nam nhân như ngươi? Ngươi
lấy đâu ra cái lý lẽ đấy? Nói ra những lời này ngươi còn có chút liêm sỉ nào
nữa?
Quân Mạc Tà trở mình, mông vẫn ngồi trên mặt đất chưa đứng dậy, trơ mặt ra
cười nói:
– Ta, ta không phải cố ý, đúng, là ta nói sai rồi. Chuyện vừa rồi, ta và cô,
chuyện đó, nếu không thì ta sẽ chịu trách nghiệm, ta, ta nguyện ý chịu trách
nghiệm… tóm lại…
– Ngươi cút cho ta!
Mai Tuyết Yên vừa bực mình vừa buồn cười lại có chút ngượng ngùng, trên mặt
nóng rát, vốn định đi ra đánh cho hắn một trận, nhưng không biết tại sao nhìn
thấy bộ dạng vô cùng bại hoại này của hắn trong lòng lại mềm nhũn. Không kìm
chế được dậm chân gầm lớn một tiếng.
Quân Mạc Tà như được đại xá, nào giám nói thêm cái gì, vội vàng đứng dậy chạy
trối chết. “Xoát” một tiếng đã biến mất bóng dáng…
Cuối cùng cũng có đường sống rồi, nhưng nàng ta tại sao không đánh ta? Chẳng
lẽ đã nhìn trúng bản thiếu gia rồi hay sao?
Mai Tuyết Yên dậm chân, ôm mặt “chuyện gì vừa xẩy ra vậy, ta ta làm sao thế
này? Sao lại để hắn cứ như vậy mà bỏ đi? Thật không giống với tác phong thường
ngày a.”
– Đại tỷ, tỷ làm sao vậy? Tiểu tử đó chọc giận tỷ sao?
Xà Vương Thiên Tầm tốc độ cực nhanh sưu một tiếng đã chạy ra, vừa nói xong lời
này đột nhiên kêu lên kinh hãi:
– A! Đại tỷ, tỷ ngươi làm sao vậy?
Bởi vì Xà Vương đột nhiên nhìn thấy của đại tỷ giống như một tiểu nữ nhân bình
thường đang yêu đương, đỏ mặt dậm chân, bộ dạng không biết làm thế nào. Xà
Vương nhất thời hóa đá!
Trời ạ, bao nhiêu năm nay, đã ai từng thấy qua bộ dạng tiểu nữ nhân của đại tỷ
như vậy chưa?
Chẳng lẽ tiểu tử đó dám cả gan vô lễ với đại tỷ? Tên này cũng quá to gan rồi.
Đây chính là người cả Thiên Phạt xâm lâm cũng không có ai dám gây sự, chỉ sợ
ngay cả suy nghĩ cũng không có! Việc này thật khiến người khác khó tin. “Sưu”
một tiếng Mai Tuyêt Yên không nói một lời bưng mặt trở về phòng, đúng là mắc
cỡ chết đi được.
Quản Thanh Hàn lúc này mới chạy ra, nhìn thấy Xà Vương Thiên Tầm cứng họng
đứng ở sân, vẻ mặt quái dị, không khỏi lo lắng hỏi:
– Vừa rồi có chuyện gì vậy? Mai tỷ tỷ có chuyện gì vậy?
– Không, không có việc gì, không có việc gì…
Xà Vương có chút gấp gáp trả lời. Nửa ngày sau mới định thần lại, không tự chủ
được lẩm bẩm “thật sự không có gì sao?” Dậm chân một cái nói:
– Ta đi xem đại tỷ.
Bộ dạng bỏ đi lại giống như chạy trốn.
Nàng biết rõ quan hệ của Quản Thanh Hàn với Quân Mạc Tà, sao còn giám nói lung
tung, hơn nữa phỏng đoán của mình chưa chắc đã đúng, Quân Mạc Tà sao có cái
bản lĩnh ấy? Nhưng dù sao lúc đó biểu hiện của đại tỷ đúng là rất bất thường,
rõ ràng đã bị tên kia làm cái gì gì rồi. Không được, ta nhất định phải tìm
hiểu rõ chuyện này, nếu chuyện đúng như vậy, há có thể để tên tiểu tử Quân Mạc
Tà đó chiếm tiện nghi?
Quản Thanh Hàn nhăn đôi mày thanh tú, một bụng hồ nghi “rốt cục là đã xảy ra
chuyện gì? Tại sao cảm thấy không khí quái dị như vậy?” Nàng đi ra hơi muộn,
không nhìn thấy Mai Tuyết Yên, tất nhiên cũng không thấy Quân Mạc Tà, nhưng
vẫn nghe được âm thanh.
Nhất là một tiếng “cút” của Mai Tuyết Yên trung khí cực kì sung mãn, không
nghe thấy mới là lạ.
Xem ra Mạc Tà quả thực đã đắc tội với nàng ta, Mạc Tà cũng thật là, người ta
dù sao cũng là khách nhân, cần hảo hảo chiêu đãi mới đúng. Quản Thanh Hàn cau
mày trở về phòng, Mạc Tà này tính tình đúng là nóng nảy, phải sửa chữa mới
được.
“Đã nghiền a, thật sự rất thơm mát, cái đó thật sự rất mềm, rất đàn hồi a!
Đúng là cực phẩm.” Thẳng đến Quý tộc đường, Quân Mạc Tà vẫn đang tận hưởng dư
vị của cảm giác vừa rồi, tuy rằng quá trình vô cùng mạo hiểm!
Nhưng Quân đại thiếu cho rằng, đáng giá, rất đáng giá!
Thật là quá sảng khoái a!
Liên miên bất tuyệt, cả miệng tràn đầy vị ngọt. Cho dù là mật ngọt khắp thế
gian cũng chỉ là nước lã, cái mùi vị kia quả thực lưu hương ba ngày, dư vị
không dứt!
Còn có thần hình nhu nhuyễn ấm áp kia nữa. Loại cảm giác ấy thật khó mà miêu
tả. Thật sự khó có thể miêu tả, không có văn chương nào có thể hình dung cảm
giác tuyệt vời đó, nói tóm lại một câu: “Cực phẩm a!”
Dọc đường đi Quân đại thiếu cứ mê mê mẩn mẩn, hồn bay tiên cảnh, giống như
mộng du đi đến Quý Tộc đường.
May là không có kẻ nào ám toán, nếu không đoạn đường này Quân đại thiếu chắc
chắn dễ dàng bị người ta giết chết, giờ khắc có thể nói trong suốt hai kiếp
làm người chính là lúc Quân đại sát thủ ít cảnh giác nhất. Thậm chí là không
hề có chút cảnh giác nào.
Ngay trên con đường này, Quân đại thiếu gia trong lòng đã hô to một lời thề,
thề với chính mình: bất kể thế nào, bất kể phải dùng thủ đoạn gì, đời này ta
nhất định, nhất định phải lấy được nàng làm vợ!
Mặc kệ nàng có thân phận gì. Không quản huyền công của nàng cao tới mức nào.
Tóm lại, tóm lại một câu, ta không lấy nàng làm vợ không được! Không có lý do,
cũng không cần bất kỳ lý do nào! (bởi vì ẻm quá ngon!!!)
Hơn nữa, không phải nàng còn có việc cầu xin ta sao? Hừ, sau này bổn thiếu gia
nhất định phải tiếp tục chiếm tiện nghi của nàng, dù liều mạng cũng phải tiếp
tục, tiếp tục…
Trước đây từng nói, rất khinh bỉ cái thế giới phong kiến này, nhưng hiện giờ
xem ra thế giới này vẫn có điểm mê người. Nam nhân ở thế giới này, nhất là thế
gia đệ tử, một nam nhân có tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, chính là
một chuyện rất hiển nhiên.
Cứ như vậy tiếp tục suy nghĩ, Quân Mạc Tà đột nhiên phát hiện một vấn đề cực
kỳ nghiêm trọng. Mình đã gặp gỡ vài vị hồng nhan chi kỷ, trong đó Độc Cô Tiểu
Nghệ điêu ngoa ngang ngạnh. Hơn nữa tuổi còn nhỏ, có nhiều chuyện còn chưa
hiểu, hiển nhiên không phải là ứng viên cho vị trí bà cả; còn như Quản Thanh
Hàn tính tình quá lãnh đạm, cũng không thích hợp để chủ quản hậu cung; tính đi
tính lại trước mắt chỉ có Mai Tuyết Yên ung dung rộng lượng, diễm lệ tuyệt
luân, phong hoa tuyệt đại, thực sự xứng đáng làm đại phu nhân!
“Đúng, chính là nàng! Mỹ nhân, đừng hòng chạy thoát! Nàng nhất định trở thành
lão bà của ta!”
Quân Mạc Tà vỗ tay thành tiếng, thấm thoắt đã tiến vào quý Tộc đường. Thấy
Đường Nguyên đang ở chỗ này ăn uống, dừng trên không trung, đang định lên
tiếng hỏi han an ủi vài câu, nhưng thấy Đường Nguyên hai mắt đẫm lệ ngước lên
nhìn mình, xem ra hắn đã chịu ủy khuất không nhỏ, Quân Mạc Tà lập tức chạy
trối chết.
Tên này so với con heo có khác gì nhau đâu? Vẫn béo ú như trước, quả thực
khiến người ta gê tởm.
Đường bàn tử cảm thấy lần này mình bị hãm hại rất thảm, mà hung thủ chính là
Quân Mạc Tà Quân đại thiếu gia, vốn muốn kể lại tất cả sự tình, rồi một trận
huyết lệ lên án, lấy đó để đạt được chút lợi ích về mình, ít nhất cũng phải
bồi thường cho ta mấy trăm vạn lượng bạc trắng mới có thể an ủi một chút cho
tâm hồn yếu đuối của ta, thế mà còn chưa kịp mở miệng Quân Mạc Tà kia đã bặt
vô âm tín.
Chỉ để lại một câu đầy oán hận:
– Bàn tử, ta đây nửa năm qua thật vất vả, có lòng tốt giúp ngươi bỏ đi cái
bụng béo! Tiền lương tháng này của ngươi giảm bớt một phần đi!
Bàn tử lấy làm ngạc nhiên lắm, xoa xoa cái bụng hồi lâu không nói “cái bụng
của ta thế này mà to sao?”
Đột nhiên nghĩ tới điều gì, hét to một tiếng bi thảm như heo bị chọc tiết,
người bị hại là ta, vậy mà còn bị giảm lương, thiên lý ở đâu a? Giảm một phần
ít nhất cũng là hơn trăm vạn lượng bạc trắng a, trời xanh a đại địa a, để ta
chết đi còn hơn!
Mấy người của Mộng Huyễn Huyết Hải đang đắc ý nằm ngủ, việc nhỏ này đối với
tám người bọn họ chỉ cần tùy tiện cử đi một người là thừa đủ, huống hồ đã phái
đi tận hai người. Tuyệt đối không phải nói chơi, chuyện này nhất định vạn vô
nhất nhất (tuyệt đối không có sơ hở nào).
Đáng tiếc thế sự khó lường, cho dù là vạn vô nhất nhất thì lần này cũng là một
vạn lẻ một lần.
Mọi người cùng tỉnh dậy, đang chuẩn bị nghe tin tức tốt lành, nhưng chờ mãi
không thấy hai người kia trở về!
Một đêm không về!
Đúng là quá bất ngờ. Bất quá mọi người cũng không để trong lòng, hoặc là chỗ
dấu Thối Cốt đan quá xa, đi về cần tốn chút thời gian cũng nên. Dù sao hai
người đó cũng là cao thủ cấp Chí Tôn. Cứ coi như gặp phải cường địch, đánh
không lại chẳng lẽ lại chạy không được? Coi như hai người thực thực thua kém
nhưng chạy về nhất định không thành vấn đề.
Còn nếu hai người đều không thể chạy về.
Việc này có thể sao? Ở nhân thế này, ai có nổi thực lực như vậy? Thực quá buồn
cười!
Cho nên mọi người vẫn không cảm thấy sốt ruột.
Chờ suốt đến buổi trưa, hai người đó vẫn bặt vô âm tín, giống như đã tan biến
vào không khí vậy, những người liên can không khỏi có chút luống cuống.
– Hoàng lão, tình hình này chỉ sợ có chút không ổn a.
Thiếu tông chủ Mộng Huyễn Huyết hải Hô Diên Tiếu cau mày nói. Ngón tay nhẹ
nhàng gõ trên mặt bàn:
– Lão Ngũ cùng lão Lục hai người đó bây giờ phải trở về rồi mới phải, chỉ e
gặp phải chuyện lớn rồi! Chẳng lẽ sau lưng Quý Tộc đường quả có cao thủ như
lời đồn? Ngay cả cao thủ của Huyết Hải ta cũng không phải là đối thủ?
Hoàng lão cau mày, lông mi trắng nhẹ nhàng rung động, vẻ mặt âm trầm, một lúc
sau mới nói:
– Thực lực Quý Tộc đường ra sao chúng ta đã hiểu rõ, bên đó chỉ có một tên đồ
đệ của Mộng Hồng Trần cùng một tên tửu quỷ, hai kẻ đó chỉ là Thiên Huyền cảnh
giới, không đáng lo ngại, trừ hai kẻ đó ra Quý Tộc đường không còn nhân vật
lợi hại nào cả. Nếu hai người họ thật sự gặp phải cường địch cũng quyết không
phải ở Quý Tộc đường!
– Chẳng lẽ là tam đại thế gia?
Hô Diên Tiếu nhướng mày hỏi.
– Không! Thiên Hương quốc có thực lực quân sự mạnh nhất đại lục, nhưng nói
đến huyền công cao thủ thì lại đứng bét, cả quốc gia cũng khó tìm lấy một Thần
Huyền cao thủ. Càng không nói đến cao thủ mạnh hơn tồn tại.
Hoàng lão âm u nhíu mày, trong mắt bắn ra hai đạo hung quang, âm hiểm nói:
– Nếu quả thật xuất hiện cường giả ngoài ý liệu, chỉ sợ là Quân gia, cũng chỉ
có thể là Quân gia.
– Quân gia? Cái nhà bị Phong Tuyết Ngân Thành khi dễ đến nỗi không đứng lên
được lại có thể có nội tình như vậy sao? Việc này khó mà tưởng tượng được.
Hô Diên Tiếu có phần không cho là đúng.
– Thiếu chủ đừng quên, một thời gian trước chúng ta từng thu được tin tức,
nói là ở Thiên Nam xuất hiện một thần bí nhân bịt mặt có thể xưng là thiên hạ
vô địch. Theo lão phu thấy, thiên hạ vô địch vị tất đã đúng, nhưng có thể thực
lực chắc cũng sánh ngang Vân Biệt Trần. Lão Ngũ lão Lục tuy rằng tu vi đã đạt
tới Chí Tôn cảnh giới, nhưng dù sao cũng là bế quan tu luyện mà đạt được, chưa
hề trải qua thử thách sinh tử, thực lực so với Chí Tôn chân chính cách biệt
không nhỏ. Nếu là bất ngờ bị tập kích, bằng vào kinh nghiệm đối địch non kém
của bọn họ, thất thủ cũng là chuyện hợp lý.
Hoàng lão thấp giọng nói:
– Xem ra, lần này chúng ta đã đánh giá hắn quá thấp rồi.
– Nếu như Quân gia quả thực có cao thủ bực này, vậy bây giờ phải làm sao đây?
Hô Diên Tiếu gắt gao nhíu mày:
– Mấu chốt nhất chính là loại đan dược thần kì như Thối Cốt đan e rằng là do
vị thần bí cao thủ này luyện chế. Trước khi tới đây, gia phụ từng dặn dò chúng
ta, nếu thật sự có muốn người như vậy bất luận thế nào cũng phải mời hắn gia
nhập Mộng Huyễn Huyết Hải chúng ta, nếu như không được thì đôi bên cũng phải
chung sống hòa bình, tuyệt đối không thể đối địch; không thể để Độn Thế Tiên
Cung cùng Chí Tôn Kim Thành chiếm tiện nghi.
– Nếu nhóm người chúng ta cùng hắn xảy ra xung đột, chẳng phải tất cả tính
toán đều thất bại sao?
Hô Diên Tiếu đau đầu nói.
– Ta mặc kệ hắn là cao thủ bực nào, Mộng Huyễn Huyết Hải chúng ta không thể
nào nuốt trôi cục tức này.
Hoàng lão cười âm hiểm một tiếng, chậm rãi nói:
– Đợi đến nửa đêm, nếu hai người đó vẫn không quay về, lão phu sẽ tự mình đi
một chuyến, xem rốt cục Quân gia là đầm rồng hang hổ thế nào. Thế nào là cái
thế cao nhân, thiên hạ vô địch? Danh tự này hắn dám nhận sao? Hắc hắc.
– Hoàng lão ngài phải vạn lần thận trọng a. Ngay cả phát hiện người nọ cũng
không thể đưa hắn vào chỗ chết. Dù sao Thối Cốt đan đối với chúng ta…
Hô Diên Tiếu vội vàng nói, hắn không phải là lo lắng cho Hoàng lão sẽ có sơ
xuất gì, lấy thực lực của Hoàng lão, dù ở Mộng Huyễn Huyết Hải cũng đứng trong
mười người mạnh nhất. Còn tại thế tục này, thực sự là cường giả vô địch.
– Lão phu tự biết chừng mực. Bất quá hiện giờ xu thế đối địch đã thành, nếu
quả thật không thể cho ta sử dụng thì nhất định không để tiện nghi cho kẻ
khác. Thuận ta thì sống, nghich ta thì chết!
Hoàng lão âm trầm cất tiếng, ánh mắt lộ vẻ hung quang.