Quân Mạc Tà cười cười, tò mò hỏi:
– Xin hỏi cô nương, cô có quan hệ gì với Mai Tôn Giả?
– Mai Tôn Giả?
Mai Tuyết Yên khẽ đảo mắt, trong lòng thầm mắng đồ đần! Cười a a:
– Đó là đại ca của ta.
– Quả nhiên là thế!
Quân Mạc Tà nghĩ thầm trong lòng, hèn gì kỹ năng cũng giống nhau đến thế, con
bà nó, bản công tử hai lần bị thiệt đều do Thiên Địa Tù Lung cấp cho, nguyên
lai là hai huynh muội, một đôi “Hỏng huynh muội”.
(Chỗ này tác giả chơi chữ Mai 梅 và chữ Môi霉 nghĩa là hư hỏng)
Cũng khó trách Quân Mạc Tà nghĩ như thế, dù sao Mai Tôn Giả lúc ở Thiên Phạt
Sâm Lâm đã uy hiếp toàn bộ quần hùng, nhìn thế nào cũng là nam tử hán đại
trượng phu, nghe âm thanh chiến đấu thì cũng thấy rõ là một nam tử dũng mãnh!
Mà Mai Tuyết Yên trước mắt lại là nữ tử, hơn nữa lại là nữ nhân mi mục như
họa, là giai nhân phong hoa tuyệt đại, hai người so sánh với nhau quả là một
trời một vực!
Cho dù Quân Mạc Tà có trí tưởng tượng phong phú đến đâu cũng không thể tưởng
tượng được Mai Tuyết Yên trước mặt mình lại là Mai Tôn Giả đã từng ngược đãi
bản thân hắn và đánh cho mông của hắn sưng vù ở chiến trường Thiên Phạt Sâm
Lâm.
– Quân công tử, nhân loại các ngươi có câu người quang minh chính đại không
nói chuyện mờ ám. Bổn tọa nói thẳng, chúng ta tìm ngươi chủ yếu là vì sư phụ
của ngươi. Ngươi chắc cũng biết đại khái là vì cái gì, nói càng nhiều thì lại
càng tỏ ra Thiên Phạt chúng ta hẹp hòi. Ha ha, nhưng lệnh sư lại là thần long
thấy đầu không thấy đuôi, học cứu thiên nhân (học vấn uyên bác).
Mai Tuyết Yên bình tĩnh nói:
– Cho nên, chúng ta muốn biết tin tức của lệnh sư, không hề gây trở ngại chút
nào, thỉnh công tử chuyển lời, bổn tọa và lệnh sư có chuyện quan trọng cần
thương lượng.
Quân Mạc Tà gật đầu.
– Đương nhiên, nếu Quân công tử không tiện nói thì coi như là ta chưa nói
vậy.
Mai Tuyết Yên mỉm cười, lấy lui làm tiến. Không phải là huyền thú của Thiên
Phạt Sâm Lâm thì vĩnh viễn sẽ không hiểu được tầm quan trọng của Phạt Thiên
Thánh Quả. Cho nên Mai Tuyết Yên ra ngoài lịch lãm nhưng vẫn lựa chọn đi theo
Quân Mạc Tà trước, chủ yếu là do lo lắng về chuyện này.
– Uhm, quả thực là có chút bất tiện, đa tạ Mai cô nương thông cảm.
Quân Mạc Tà thuận miệng nói luôn, vừa nói vừa cười rất xấu xa.
Mai Tuyết Yên chán nản một lúc mới nói:
– Quân Mạc Tà, ngươi quả thật không phải quân tử!
Đến lúc này, nàng đã cho Quân Mạc Tà cái mác “người xấu và không quân tử”.
– Cô nương, lời này không phải có chút lộn xộn chứ, ta vừa rồi đã thừa nhận,
ta chưa bao giờ là người tốt, đương nhiên không phải người tốt thì sẽ không
phải là quân tử gì rồi!
Quân Mạc tà nhún vai, cười hắc hắc:
– Làm người tốt rất dễ bị tổn thương, mà làm quân tử thì lại quá mệt mỏi. Cho
nên, cô có thể cho ta là lưu manh, ác bá hay là ác ma bại hoại cũng được,
nhưng ngàn vạn lần đừng đưa ta làm chính nhân quân tử, làm vậy sẽ có hại cho
cô đó ha ha ha…
– Ngươi, ngươi đang nói gì, nhân loại các ngươi không phải đều muốn trở thành
chính nhân quân tử sao? Ta không hiểu tại sao ngươi lại không muốn! Chẳng lẽ
đạo đức truyền thừa ngàn năm các ngươi đều vứt hết hay sao? Haiz, chẳng lẽ do
ta không hiểu được tiêu chuẩn đạo đức của nhân loại sao?
Mai Tuyết Yên tức giận nói. Từ lúc nàng xuất đạo tới nay đã đối phó với bao
nhiêu nhân vật khó chơi, nhưng gặp phải bại hoại Quân Mạc Tà thi lại vô kế khả
thi.
Quân Mạc Tà cười ha ha nói:
Đừng có vơ đũa cả nắm, ta kể cho cô một câu chuyện, chuyện kể rằng có hai
người cùng ở với bảy tám gia đình khác, hai người đó, một người được mọi người
coi là ác ôn, lưu manh, thứ bỏ đi. Người còn lại được mọi người công nhận là
người tốt. Tên lưu manh thì khiến mọi người vừa sợ vừa hận, mà người tốt mỗi
sáng sớm đều ra ngoài múc nước và đổ đầy các lu nước của hàng xóm, lúc hàng
xóm cấn giúp đỡ thì luôn toàn lực ứng phó. Cho nên mọi người rất thích hắn, có
hắn ở nhà thì mọi người rất yên tâm.
– Đột nhiên, có một ngày, tên lưu manh đi cướp về, hoảng hốt chạy bừa lại
đụng phải một người và đâm chết luôn người đó. May mắn là người bị hắn đâm
chết cũng là một tên bại hoại lúc ấy đang chuẩn bị vô lễ với một nữ tử đáng
thương, tuy hành động đó của hắn là vô tâm, thế nhưng lại là một chuyện tốt,
vì thế mọi người tán dương hắn, nói hắn là lãng tử hồi đầu, hoàn toàn tỉnh ngộ
nên đã trình báo với quan phủ, là nhân vật điển hình. Nhất thời, mọi người
cũng đã quên những chuyện xấu của hắn trước đây.
Mai Tuyết Yên không biết hắn nói như vậy có nghĩa là gì, lại càng không rõ tại
sao hắn lại kể chuyện xưa, nhưng chắc chắn là có dụng ý của hắn nên cũng lắng
nghe, không làm gián đoạn. Xà Vương Thiên Tầm cũng đang ngồi lắng nghe ở bên
cạnh.
Quân Mạc Tà cười cười, lại kể tiếp:
– Có một ngày, người được mọi người công nhận là người tốt kia đột nhiên mắc
bệnh nặng nên buổi sáng không dậy nổi, toàn thân không một chút khí lực, hắn
rất khát nhưng trong chum nước lại không có một chút nước nào, hắn kêu lên
nhưng không có ai ở nhà, hắn cố gắng xuống giường đi lấy nước, nhưng quá mệt
mỏi và không có sức nên chỉ có thể lấy nước cho bản thân hắn, sau đó đành phải
nằm lại trên giường.
Buổi chiều, lúc hàng xóm đi làm về, bọn họ đã quen được người tốt múc nước,
nhưng khi về đến nhà, vừa nóng vừa khát, lại thấy lu nước trống không, nhất
thời nổi trận lôi đình, cùng nhau đến nhà người tốt hỏi tội, khi đến nơi thì
thấy người tốt đang nằm uống nước trên giường thì tất cả đều kích động, căm
giận mắng: “Quỷ ích kỷ! Thì ra là giả bộ bệnh ở nhà nhàn hạ! Ăn mảnh”! Vì thế
nên người này bị mọi người xa lánh, đều bị mọi người nói: “Ở chung lâu như vậy
giờ mới biết bị hắn lừa, nguyên lại hắn là người vì tư lợi mà thôi!”
Quân Mạc Tà nói xong, cười trào phúng:
– Cuối cùng cái gì là người tốt, cái gì là người xấu? Tất cả chỉ là cái nhìn
hạn hẹp của một đám ngu phu ngu phụ mà thôi. Cũng như cách mà dân chúng nhìn
quan viên, cho dù đó là một vị quan thanh liêm, một thân chính khí liêm khiết,
thế nhưng không thể làm cho dân chúng no đủ thì mọi người liền mắng hắn là hỗn
đản, là tên quan kém cỏi, mà vị quan kia có thể coi là quỷ hút máu, lòng tham
không đáy, tài phú bao nhiêu cũng không vừa lòng, làm quan mà mặc kệ, hận trời
không cao đủ chín thước, nhưng dân chúng dưới sự trị vì của hắn lại có thể an
cư lạc nghiệp, cho nên mọi người đều cho hắn là vị quan tốt tạo phúc cho dân
chúng, là vị quan đạo đức của xã hội!
– Ta, Quân Mạc Tà, tại sao lại phải sống dưới con mắt của người khác ? Làm
người tốt có cái gì tốt?? Làm người xấu thì hỏng chỗ nào? Ta là Quân Mạc Tà,
ta chính là ta! Ta muốn làm chuyện gì, dù cho cả thiên hạ đều nói là không nên
nhưng ta vẫn sẽ làm, vẫn, đang và sẽ đi làm…
– Đơn giản chỉ là vì ta thích! Khi ta không muốn làm, cho dù việc đó sẽ được
muôn đời lưu danh, nhất định phải làm nhưng ta vẫn cứ không làm! Bởi vì ta
không muốn làm! Quan niệm nhân sinh của ta đơn giản như vậy! Không có gì đơn
thuần là tốt cũng như là hỏng! Chỉ có một câu…
Quân Mạc Tà cười lớn:
– Ngàn vàng khó mua sự hài lòng!
Mai Tuyết Yên ngây người, thật lâu sau mới lắc đầu, than thở:
– Nghe xong lý luận hoang đường của ngươi, ta thật không biết nói ngươi như
thế nào, là rộng rãi hay cố chấp? Kỳ thực, lời ngươi nói cũng không tồi, có lẽ
đây cũng là bệnh chung của nhân loại các ngươi!
– Lời của cô cũng không đúng toàn bộ, vị tất chỉ là chúng ta, huyền thú các
cô không phải cũng như thế ư, đối với người xấu thì mọi người đều khinh bỉ. Vô
hình chung trong lòng liền cảm thấy mình cao hơn một bậc, cho nên khi tên xấu
xa cải tà quy chính thì mọi người đều biết là rất khó khăn. Mà người tốt, luôn
cần cù chăm chỉ trợ giúp người khác nên bọn họ đã quen sợ trợ giúp của hắn,
trong lòng rất cảm kích, rồi trong lòng lại hình thành tư tưởng hắn mạnh mẽ
hơn chúng ta. Nghĩ vậy nên khi người tốt có chuyện gì sơ sót liền chỉ trích
nghiêm khắc hơn trăm lần so với người khác! Hơn nữa là không thể tha thứ,
khoan dung, tựa như là khoái cảm kéo được một vị thần sa đọa! Nguyên lai hắn
còn không bằng chúng ta.
Quân Mạc Tà bình tĩnh nói:
– Cho nên nói làm người tốt rất mệt. Mà quân tử phải dựa trên cơ sở là người
tốt cho nên lại càng khổ! Còn cái gọi là “đại hiệp” lại càng ở trên quân tử và
người tốt thì không còn mệt nữa, mà phải gọi là thảm.
– Cho nên ta mới tình nguyện làm người xấu!
Quân Mạc tà bình tĩnh nói:
– Ta chỉ muốn làm cường giả! Là người tốt hay xấu không quan trọng. Ta chỉ
thấy kỳ quái, cô là người ở Thiên Phạt Sâm Lâm, vì sao cũng chấp nhất giữa
người tốt và người xấu? Các cô không phải tôn thờ cường giả vi tôn sao? Chẳng
lẽ quan niệm của các cô đã biến hóa?
Mai Tuyết Yên ngẩn ra, không sai, nguyên tắc cơ bản và cũng là nguyên tắc
quyết định chính là cường giả vi tôn, nhưng vì sao mình lại tranh luận người
tốt người xấu ở đây? Người tốt hay xấu với mình thì căn bản là không có gì bất
đồng, tất cả đều là người mà thôi?
Chẳng lẽ mình hóa thành hình người thì đã tiếp thu quan niệm đạo đức của nhân
loại sao?
– Quân công tử nói không sai, xem ra là bổn tọa chấp nhất rồi.
Mai Tuyết Yên tự giễu.
– Cũng không phải là cô chấp nhất, mà là ta nhìn không thông cũng nên.
Quân Mạc Tà cười một tiếng:
– Kỳ thật, ta như vậy lại càng thích hợp với cuộc sống ở Thiên Phạt Sâm Lâm
mà không phải ở chốn hồng trần này.
– Vậy cũng không đúng, với loại tính cánh này của ngươi, cho dù là sinh hoạt
ở đâu ngươi đều là người đầu tiên không chịu bạc đãi, chính là ngươi và cũng
chỉ có ngươi.
Mai Tuyết Yên nói đùa một câu.
– Đương nhiên, bổn công tử am hiểu nhất một chuyện, chính là lợi dụng, cận kề
cái chết cũng không chịu thiệt.
Quân Mạc Tà lầm bầm hai tiếng, chà chà tay, lại còn đưa lên mũi ngửi, trên mặt
hiện lên nụ cười đắc ý, tát nhẹ vào miệng hai cái, sau đó trở lại như cũ, hiển
nhiên là đang nhớ tới lúc nãy mới chiếm tiện nghi của người ta.
Mai Tuyết Yên hừ một tiếng, khuôn mặt đỏ ửng. Tức đến sôi máu. Tên đáng khinh,
thật là không nghe tới hai câu lời hay, cho một chút thể diện liền lên mặt.