Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 478: Chúng ta về nhà

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Dù là người Đột Quyết hay tướng sĩ Đại Hoa đều ngây ra. Có thể giết chết Lạp
Bố Lý nổi danh trên thảo nguyên chỉ trong giây lát, hơn nữa kẻ hành hung lại
là một người Đại Hoa có tiếng yếu đuối, đây quả thực là một chuyện không thể
tưởng tượng được.

Hồ Bất Quy và Cao Từ tỉnh lại đầu tiên, hai mắt đỏ bừng hét to:

– Thủ lĩnh của quân địch đã chết! Các huynh đệ xông lên, đừng bỏ qua một tên
Đột Quyết nào!

– Xông lên.

Máu huyết sục sôi trong ***g ngực các chiến sĩ, cái chết của Lạp Bố Lý làm bọn
họ vô cùng hưng phấn, cái chết của các huynh đệ làm bọn họ như điên như cuồng.
Dười sự tác động kép của hưng phấn và đau thương, hai mắt của họ như rách ra,
trong đầu chỉ còn một tâm niệm… giết chết đám Đột Quyết! Sức chiến đấu vô biên
đột nhiên bạo phát, những dũng sĩ Đại Hoa thân mang y phục Hồ nhân, hung mãnh
như chó sói lao vào bày địch, gầm thét, chém giết, sự tàn nhẫn đó ngay cả
người Đột Quyết cũng lạnh lòng.

Dù Lạp Bố Lý đã chết, nhưng gần như tất cả trọng binh của Hồ nhân đều thủ ở
trên thành, vẫn còn tới hơn ba bốn nghìn, sự hung hãn của Hồ nhân ở thời khắc
này hoàn toàn bộc lộ. Trên thành lâu của Ba Ngạn Hạo Đặc trở thành trọng địa
hai bên tranh đoạt.

Gần nghìn nhân mã sau lưng Cao Tù và Hồ Bất Quy men theo tường thành giết tới,
cứ giống như lao vào một tổ ong, mắt đầy người Đột Quyết. Tiến lên một bước
đều có máu thịt tung tóe, máu chảy thành sông, vô số người Đột Quyết gục
xuống, cũng có tướng sĩ Đại Hoa an nghỉ nơi đây. Trận đánh tới mức độ này,
sinh tử đã sớm chỉ do trời an bài, Hồ Bất Quy và Cao Tù gầm rống xông lên phía
trước, máu nhuộm toàn thân, chiến đao chém đến oằn đi. Nhìn về phía trước, Lâm
Vãn Vinh như một con sói đơn độc xông lên đầu tiên, vung đao đém xuống, vô số
người Đột Quyết đầu một nơi thân một nẻo. Hổ uy một đao chém chết Lạp Bố Lý
của hắn trở thành nỗi ám ảnh sâu sắc trong lòng Hồ nhân, không ai dám chống
đỡ, chiến đao sớm đã có một một mảng khuyết nhưng hắn vẫn như một người sắt
không biết gì cả, máu tươi loang lổ trên mặt, vô cùng dữ tợn.

“Rầm rầm” trong tiếng động vang trời, thiên quân vạn mã xông tới, hơn sáu
nghìn tướng sĩ Đại Hoa mai phục ở ngoài thành ầm ầm kéo vào, vượt qua cánh cửa
mà đám Lỹ Vũ Lăng dùng sinh mạng và máu tươi mở ra, tụ thành một dòng lũ hùng
dũng, trào thằng lên người Đột Quyết đang ngoan cường chống trả trên tường
thành.

Viện binh đã tới, giống như một châm làm người ta mạnh mẽ, tất cả tướng sĩ
phấn khích, Hồ nhân dựa vào một góc chống cự thì kinh hãi.

– Kẻ phạm vào Đại Hoa ta, dù ít nhiều cũng giết! Giết hết người Đột Quyết…

Nhìn khuôn mặt mấy nghìn binh sĩ trẻ tuổi. Hồ Bất Quy ứa lệ già, ưỡn người
rống lên, chiến đao oằn cong múa thành một vòng sáng, thân hình to lớn của hắn
như một con chim lớn tung bay, dẫn tướng sĩ lao vào bầy địch, chiến đao vung
lên, liền bổ Hồ nhân cao lớn thành hai đoạn.

Tám ngàn thần binh vượt qua khe Hạ Lan sơn, từ trên trời giáng xuống. Ai ai
cũng dáng vẻ bi tráng, không hề sợ chết, bọn họ tụ tập cùng một chỗ, liền trở
thành bùa đòi mạng với năm ngàn Hồ nhân ở Ba Ngạn Hạo Đặc.

Không có quân lương mang theo, không có hỏa pháo giúp đỡ. Từ giờ phút cửa
thành Ba Ngạn Hạo Đặc mở ra, các tướng sĩ xông vào, đã biến thành một trường
máu thịt chém giết trần trụi. Cửa cuối cùng của cuộc đột kích này chính là so
kè tính mạng, đây là số mạng không thể tránh khỏi. Trong bóng đêm trầm trầm,
tám nghìn binh sĩ Đại Hoa và năm nghin kỵ binh Đột Quyết tạo thành một màn đại
chiến thảm liệt trên thảo nguyên mênh mông.

Lâm Vãn Vinh cũng không biết mình đã chém giết bao lâu. Tư duy của hắn sớm đã
ngừng lại, máu tưới nhuộm đỏ áo bào rách nát, biến thành một người máu không
hơn không kém, loan đao xuyên qua ngựa người Đột Quyết trước mắt, hai tay hắn
nặng tựa ngàn cân, toàn thân như tê liệt.

– Tướng quân, tướng quân…

Hai tiếng gọi lo lắng phảng phất như từ trên trời truyền tới, hắn mới chậm rãi
tỉnh lại, chỉ thấy có hai người máu đứng bên cạnh mình, mặt bị vết máu che
phủ, chỉ có ánh mắt vô cùng lo lắng hiện ra. Cánh tay của hắn bị hai người này
liều mạng giữ lấy, một người trong đó huyết lệ tuôn rơi:

– Tướng quân, đừng giết nữa. Hồ nhân này đã chết rồi! Hắn đã chết rồi!

– Chết rồi?

Ánh mắt Lâm Vãn Vinh vẫn hoang mang, cúi đầu nhìn xuống, thấy gã Hồ nhân nằm
trên mặt đất kia thân đầy vết đao, một thanh loan đao đâm xuyên qua ngực hắn,
cắm xâu vào đất, thi thể mặt mũi Hồ nhân này không còn toàn vẹn, máu tươi đầy
thân, sớm đã chết tới không thể chết thêm nữa.

– Lâm huynh đệ, ngươi làm sao vậy?

Nhìn ánh mắt hoang mang của hắn, một người bên phải vội nắm chặt lấy tay hắn,
nước mắt ngắn dài cùng với máu trộn lẫn vào nhau, vô cùng hoảng sợ.

– Là Cao đại ca à?

Giọng nói này nghe rất quen thuộc, nhưng khuôn mặt đã bị máu tươi che lấp,
không cách nào nhận ra, Lâm Vãn Vinh nhỏ giọng hỏi.

Người máu kia vội lau nước mắt và máu trên mặt, nhếch miệng cười, nhưng vô
cùng khó coi:

– Đúng là ta! Lâm huynh đệ, ta đây, lão Cao đây! Trời cao phù hộ, cuối cùng
ngươi cũng tỉnh lại rồi.

Lâm Vãn Vinh lại nhìn qua người bên trái:

– Huynh là Hồ đại ca?

Hồ Bất Quy quệt nước mắt và máu ở khoé mắt, vội gật đầu:

– Là mạt tướng, là mạt tướng. Tướng quân cuối cùng đã tỉnh lại rồi. Đại chiến
đã kết thúc, Ba Ngạn Hạo Đặc đã là của chúng ta, nó là của chúng ta rồi.

Sự hưng phấn trên mặt Hồ Bất Quy và Cao Tù khó có thể che dấu, cho dù trả cái
giá bằng máu lớn, cho dù Ba Ngạn Hạo Đặc thô lậu ngay cả một nha huyện cũng
không bằng, nhưng nó dù sao cũng là tòa thành trì đầu tiên Đại Hoa chiếm được
ngoài biên giới trăm năm nay, lại là một tòa thành của người Đột Quyết có thù
lớn với Đại Hoa, đây là thắng lợi quan trong nhường nào, đối với Đại Hoa đã
suy thoái nhiều năm mà nói, ý nghĩa trọng đại của nó khó có thể dùng lời để
hình dung.

– Thật sao?

Không hề có sự hân hoan như trong tưởng tượng, Lâm Vãn Vinh gần như hờ hững ồ
một tiếng, ánh mắt hướng về đám mây xa xôi bên trời.

– Đúng vậy.

Hồ Bất Quy vội gật đầu:

– Trận chiến này chúng ta tiêu diệt bốn nghìn tám trăm linh hai người, bắt
sống một trăm chin mươi tám người. Thu được hơn ba vạn chiến mã, lương thảo
không sao kể xiết. Mạt tướng tính toán sơ bộ, lương thảo nhiều như thế đủ để
cung cấp cho ba mươi vạn nhân mã hơn mười ngày. Chỉ cần quan khẩu ở Hạ Lan sơn
có thể kiên thủ mười ngày không bị phá, vậy Hồ nhân phải ôm cái bụng đói giao
chiến với quân ta. Tướng quân, người xem…

Thuận theo hướng ngón tay Hồ Bất Quy chỉ, trong đống lửa bừng bừng cháy, đếm
không hết được các đống lương thảo chất cao ngất, mấy nghìn tướng sĩ đang cầm
những thanh củi cháy đặt giữa đống lương thảo, vô số lương thảo liền biến
thành bó đuốc.

Lâm Vãn Vinh lặng lẽ gật đầu:

– Thương vong của các huynh đệ thế nào rồi?

Hồ Bất Quy ảm đạm cúi đầu, nhỏ giọng nói:

– Chúng ta chết trận một ngàn ba trăm người, bị thương hai trăm sáu mươi
người, tổn thất tới hai thành.

Má Lâm Vãn Vinh giật giật, miết chặt nắm đấm, trong mắt thấp thoáng ánh lệ:

– Di thể của đám tiểu Lý tử ở đâu?

– Đều đã an trí xong rồi.

Hồ Bất Quy cũng ứa nước mắt, nghẹn ngào nói:

– Đang đợi tướng quân tới đưa tiễn bọn họ đoạn đường cuối cùng.

Nước mắt cứ lặng lẽ tuôn rơi trên mặt, mấy trăm tướng sĩ bị vãn tiễn xuyên
tâm, tình cảnh lúc mở thành hiện lên trước mắt. “A…a…a.” Lâm Vãn Vinh chợt
phát ra một tiếng sói tru kinh thiên, nước mắt chảy thành dòng, ra sức rút
trường đao khỏi đất, dùng hết sức lực bổ mạnh vào tường thành, “Choang” tia
lửa tung tóe, tường thành sụp đổ một mảng, thanh thế lớn tới mức làm thảo
nguyên như rung chuyển.

“Keng” Trường đao rơi xuống, mặt Lâm Vãn Vinh tái nhợt, hổ khẩu rướm máu. Hồ
Bất Quy và Cao Tù không nói lời nào, lẳng lẽ đừng sau người hắn, hai mắt nhòe
lệ.

Không khí trầm mặc làm người khó thở. Không biết qua bao lâu, thấy bóng người
trầm tịch phảng phất như tảng đá của Lâm Vãn Vinh, Hồ Bất Quy nhỏ giọng khuyên
giải:

– Thân là một chiến sĩ, chết trên chiến trường là sự vinh diệu lớn nhất, xin
tướng quân chớ trách bản thân nữa.

– Nhưng tiểu Lý tử, nó mới mười ba tuổi, mới có mười ba tuổi thôi!

Lâm Vãn Vinh nghẹn ngào lẩm bẩm, nắm tay bóp chặt như muốn chảy ra máu.

Lý Vũ Lăng là một tướng sĩ nhỏ tuổi nhất xuất chinh tái ngoại, còn là do chính
Lâm Vãn Vinh mang theo, lại là cháu duy nhất của thượng tượng quân Lý Thái.
Đánh hạ Ba Ngạn Hạo Đặc tất nhiên có thể làm lòng người phấn chấn, nhưng mất
đi Lý Vũ Lăng, sự đả kích với Lý Thái, với tướng sĩ Đại Hoa cũng rất lớn. Đau
buồn và vui sướng đan xen nhau, không ai cân nhắc được cái nào là quan trọng
hơn. Lâm trận đại thắng Ba Ngạn Hạo Đặc tức thì kém vui hơn nhiều, cho dù là
thắng, cũng là bại.

Gió đêm trên thảo nguyên xộc vào mặt, lạnh tới thận xương, buốt tới tận tim.
Mấy ngàn thi thể tướng sĩ được đặt tạm lên giàn gỗ, xếp thành một hàng dài,
không biết quạ đêm từ đâu bay tới, lượn quanh đầu bọn họn, kêu “quạ quạ” âm
thanh thê lương lạnh lẽo.

Năm nghìn tướng sĩ còn lại đứng im lặng, nước mắt lặng lẽ chảy, rơi trên mặt
đất lạnh như băng của thảo nguyên.

Lâm Vãn Vinh dẫn theo Cao Tù, Hồ Bất Quy lặng lẽ đi dọc theo hàng thi thể của
những anh linh chết trận, nhìn kỹ từng khuôn mặt trẻ tuôi đang dẫn dần lạnh
đi. Đau thương phảng phất như cơn gió đầu xuân, tràn ngận trong lòng mỗi
người.

Cái chết thảm liệt nhất chính là của hơn trăm dũng sĩ dùng thân thể mở cửa
thành, vô số mũi tên bắn xuyên qua thân thể bọn họ, rất nhiều người khi di thể
được gỡ xuống khi bị tên xuyên qua treo trên cửa thành. Vì bảo vệ di thể của
họ, nên không rút tên ra, các tướng sĩ đều cẩn thận chặt đứt mũi tên, nhưng
đầu mũi tên vẫn ở trong thân thể. Mấy trăm tướng sĩ này tới chết vẫn trợn
trừng mắt, không một ai nhắm lại.

Đối diện với những huynh đệ từng sớm chiều bên nhau, hiện giờ mãi mãi xa cách,
Lâm Vãn Vinh nghẹn ngào, dùng đôi tay run run vuốt lên khuôn mặt lạnh như băng
của bọn họ, từng người từng người một, chậm rãi vuốt mắt cho bọn họ.

Một thân thể có chút nhỏ bé xuất hiện ở trước mắt, trên mặt vẫn chưa hết vẻ
non nớt, khóe miệng lại đeo một nụ cười ngọt ngào, tựa như tiến vào một giấc
mơ yên bình. Trong mấy nghìn tướng sĩ chết trận, hắn là người nhỏ nhất, tuổi
bé nhất, nhưng một câu “Thân ta có thể chết, nhưng trái tim ta vĩnh viễn không
chết” như tướng gầm phẫn nộ, sẽ mãi mãi lưu lại trong lòng mỗi người.

– Là tiểu Lý tử…

Hồ Bất Quy và Cao Tù đồng thời gọi khẽ, vành mắt tức thì đẫm lệ.

Nhìn khuôn mặt non nớt của Lý Vũ Lăng, bả vai Lâm Vãn vinh khẽ run rẩy, ở góc
độ không ai nhìn thấy, nước mắt chan chứa chảy, hắn khóc ròng trong lặng lẽ,
như một đứa bé không được giúp đỡ.

Lý Vũ Lăng trúng tám mũi tên, hai chân hai tay đều có một cái, một ở sườn
phải, một ở ngực trái, và hai cái ở hai bên vai. Có lẽ bởi vì nó là người nhỏ
nhất, được các tướng sĩ khác bất giác che ở đằng sau, nên trán không trúng
tên, trí mạng nhất chính là mũi tên ở ngực trái. Mắt Lỹ Vũ Lăng khẽ mở ra,
miệng vẫn mang nụ cười ngọt ngào, như tiếng vào giấc mộng êm đềm.

Lâm Vãn Vinh nghẹn ngào, từ từ đưa đôi tay ra, run rẩy vuốt mắt cho nó:

– Tiểu Lý tử, là Lâm đại ca không bảo vệ tốt cho đệ! Lâm đại ca xin lỗi !

Hắn lẩm bẩm tự nói khẽ khép mắt lại cho Lý Vũ Lăng, lệ nóng lăn xuống. Khi đưa
mắt nhìn lại thì lại thấy một cảnh không thể ngờ được.. không biết khi nào mắt
tiểu Lý tử lại mở ra.

– Tiểu Lý yử…

Lâm Vãn Vinh la hoảng, nước mắt chưa thèm lau, vội đặt tay lên mũi kiểm tra hô
hấp của Lý Vũ Lăng.

Không có một chút hô háp nào, khuôn mặt sớm đã lạnh băng, nhìn lại đôi mắt nửa
đóng nửa mở không chút ánh sáng, hơi thở sớm đã đứt đoạn từ lâu rồi.

Chẳng lẽ ảo giác? Là tiểu Lý yử đang trách ta sao? Lâm Vãn Vinh càng đau xót,
lặng lẽ thở dài, lại chậm rãi vuốt mắt. Tay vừa nhấc lên, cảnh làm người ta
kinh ngạc lại xuất hiện, mắt Lý Vũ Lăng lại chậm rãi mở ra.

Lão Cao nhìn thấy cũng kinh ngạc, không nhịn được kêu lên:

– Tiểu Lý tử, huynh đệ tốt, Cao đại ca biết đệ chết không nhắm mắt. Đệ yên
tâm, ta nhất định bắt thêm mấy nữ nhân Đột Quyết, chém sạch bọn chúng , tặng
đệ làm vợ bé! Huynh đệ hãy yên nghỉ đi.

Hắn nói xong lại đưa tay ra vuốt mắt cho Lý Vũ Lăng. Nhưng Tiểu Lý Tử lại bất
khuất từ từ mở mắt ra. Đây là sức mạnh gì? Hồ Bất Quy ở bên cạnh cũng kinh
ngạc tới múc miệng không ngậm lại nổi.

Lâm Vãn Vinh trầm tư một hồi, đột nhiên đưa tay đặt lên ngực Lý Vũ Lăng. Ngực
Tiểu Lý Tử lạnh băng, không chút hơi nóng nào, y như những tướng sĩ chết trận
khác.

Hắn thất vọng lắc đầu, đang muốn rụt tay lại, đột nhiên, một nhịp đập khẽ gần
như không thể cảm thấy truyền vào tay, tuy là yếu ớt, nhưng làm Lâm Vãn Vinh
mừng như điên, hắn gào lên nước mắt đầy mặt:

– Nó còn sống! Tiểu Lý Tử còn sống!

– Lâm huynh đệ, hãy bớt đau buồn !

Cao Tù cho rằng hắn bị đau thương quá hóa rồ, vội kéo hắn lại lắc đầu:

– Ta đã sờ rồi, mũi Tiểu Lý Tử lạnh băng, không còn hô hấp, thật sự là đã
chết rồi.

– Không phải đâu Cao đại ca, tim vẫn còn đập, đệ sờ thấy mà!

Lâm Vãn Vinh vội lắc đầu, kéo tay lão Cao đặt lên ngực Lý Vũ Lăng.

Thấy Lâm huynh đệ rất tỉnh táo, không giống như bị triệu chứng bị điên, Cao Tù
cũng nửa tin nửa ngờ, đặt tay lên ngực Lý Vũ Lăng. Một câu nói này của Lâm Vãn
Vinh tức thì thắp lên hi vọng của tất cả mọi người, vô số ánh mắt lo lắng tập
trung lên người lão Cao, đợi một câu nói của hắn.

Cao Tù nín thở, đặt tay lên ngực Lý Vũ Lăng, lặng lẽ đợi hồi lâu, nhưng thủy
chung không hề phát hiện ra chút nhịp đập nào, cuối cùng bỏ tay ra, lắc đầu.
Thần sắc Hồ Bất Quy tức thì ảm đạm, nước mắt trào ra.

– Không thể!

Nhìn ánh mắt tuyệt vọng của mọi người, Lâm Vãn Vinh lắc đầu tức giận nói:

– Đệ đã sờ qua rồi! Tiểu Lý tử còn sống, nó nhất định còn sống.

– Lý Vũ Lăng chết, đã đả kích quá lớn với tướng quân rồi.

Hồ Bất Quy cúi đầu xuống thở dài.

Mặc cho người khác nghĩ thế nào, Lâm Vãn Vinh đưa tay ra, lần nữa đặt lên ngực
Lý Vũ Lăng, cảm giác lạnh lẽo truyền lại, thân thể Tiểu Lý Tử nằm im lặng,
không có chút khác lạ gì. Cứ đợi như thế rất lâu, nhưng nhịp tim lần đầu sờ
được không hề có nữa.

Chẳng lẽ là ta nghe sai cao? Bi thương đang lên trong lòng, Lâm Vãn Vinh như
muốn gào lên thật to. Không cam lòng lại chờ thêm hồi lâu, cuối cùng ngay cả
chính mình cũng thất vọng. Tiểu Lý Tử chết rồi! Nó vĩnh viễn không trở lại
nữa.

Hi vọng cuối cùng cũng tan đi, hắn lắc đầu, vừa muốn bỏ tay ra, đột nhiên một
nhịp đập khẽ truyền vào lòng bàn tay, vẫn yếu ớt như lẫn trước, vẫn nhẹ như
không có. Lâm Vãn Vinh ngẩn ra, trong lòng hắn ở thời khắc này không có gì
nhìn tim nào mạnh mẽ hơn thế nữa.

– Tiểu Lý Tử còn sống!

Lâm Vãn Vinh thở ra một hơi dài, cố ép sự vui sướng trong lòng, có kinh nghiệm
lần trước, hắn không dám sơ ý nữa, bàn tay vẫn đặt trên ***g ngực Lý Vũ Lăng,
đợi nhịp tim tiếp tới.

Khuôn mặt hắn khi thì đau thương khi thì mừng rỡ, rơi vào trong mắt Hồ Bất Quy
và Cao Tù. Hai người cùng nhìn nhau thời dài lắc đầu.

“Thịch”, tuy cách rất lâu, nhịp tim thứ hai cuối cùng cũng tới, vẫn yếu ớt như
thế, nếu không để ý sẽ dễ bỏ qua. Nhưng rơi vào tai Lâm Vãn Vinh, không còn âm
thanh nào làm người ta phấn chấn hơn nữa, đây là nhịp tim trân quý nhất trên
thế giới. Lâm Vãn Vinh nín thở, nước mắt chan hòa.

– Hồ đại ca, Cao đại, mọi người lại đây nghe đi.

Trong giọng nói bình tĩnh của Lâm Vãn Vinh có chút run rẩy, nhưng ánh mắt vô
cùng kiên định.

Hồ Bất Quy cùng Cao Tù chậm rãi đặt tay lên ngực Lý Vũ Lăng. “Thịch” một nhịp
đập vô cùng mong manh truyền vào lòng bàn tay. Hai người nhìn nhau như không
thể tin nổi, sắc mặt mừng rỡ như điên.

Lại im lặng đợi một lát, nhịp tim yếu ớt nhưng kiên định kia hết lần này tới
lần khác rung lên rõ ràng. Tròng mắt lão Hồ, lão Cao trong chớp mắt đã đỏ lên:

– Còn sống, đúng là tiểu Lý tử còn sống!

Hai hán tử thân cao năm xích, ôm nhau khóc nức nở, nước mắt như đê vỡ, ào ào
chảy ra.

Lâm Vãn Vinh vung tay ngửa mặt lên trời gầm lên:

– Lý Vũ Lăng còn sống! Các huynh đệ, tiểu Lý tử của chúng ta còn sống!

– Còn sống, huynh đệ của chúng ta còn sống…

Tin tức này trong chớp mắt truyền khắp, vô số tướng sĩ giơ cao đao thương
trong tay, bọn họ ôm nhau nhảy nhót, kêu gào. Năm nghìn hảo hán cùng rơi nước
mắt, khung cảnh đó khắc sâu vào trong lòng tất cả mọi người.

Hò reo mừng rỡ trước mặt các chiến hữu chết trận, điều này chẳng phải là bất
kính, mà ngược lại còn là tình cảm mộc mạc nhất. Lý Vũ Lăng không chỉ đại biểu
cho một người, hắn đại biểu cho vô số anh linh Đại Hoa an nghỉ trên thảo
nguyên. Có điều gì quan trọng hơn huynh đệ chiến hữu tưởng đã mất đi rồi mà
sống lại không?

Tin tức Lý Vũ Lăng còn sống như một trận mưa xuân lúc hạn hán, làm dịu trái
tim mỗi người. Trên từ Lâm Vãn Vinh, Hồ Bất Quy, dưới tới các chiến sĩ bình
thường, không ai không hân hoan reo hò, quét bỏ sự ủ rũ vì các chiến hữu
thương vong mang tới.

Mặc dù đối diện là một nghìn chiến hữu chết trận nhưng tâm tình các tướng sĩ
so với vừa rồi thì đã khác hẳn, phút trước còn đang bi tráng, phút sau bọn họ
đã nhìn thấy hi vọng vô bờ. Cảm giác mất rồi lại được, trong cái chết tìm được
hi vọng sống này làm lòng tin và sức chiến đầu của bọn họ thêm mạnh mẽ.

Thi thể của các tướng sĩ chết trận cháy bùng bùng trong lửa, Lâm Vãn Vinh lặng
lẽ nói:

– Cao đại ca, thu lại tất cả tro cốt của huynh đệ, mời bọn họ cùng chúng ta
về nhà!

“Về nhà” Cao Tù nghe được từ này trong lòng vừa ấp áp lại bi thương, hắn lau
khóe mắt, ừ một tiếng rồi rảo bước.

– Tướng quân nhìn kìa!

Hồ Bất Quy thúc ngựa trở lại, hưng phấn kêu to:

Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa chính của tòa thành của thảo
nguyên, nơi đám người Lỹ Vũ Lăng gặp nạn đang treo một đầu người đầm đìa máu,
mặt hung tợn, chính là Lạp Bố Lý do Lâm Vãn Vinh chém chết.

Phương thức treo đầu thị chúng này là sự thị uy thẳng thắn nhất, là một cái
bạt tai mạnh nhất lên mặt người Đột Quyết.

Đã không còn cần phải đi thảo luận nhân đạo hay không nhân đạo nữa rồi, chiến
tranh chính là như vậy.

Nhìn Lý Vũ Lăng trọng thương nằm trên cáng chưa tỉnh, lại nhìn ba vạn thớt
chiến mã để lại trong thành, Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng:

– Hồ đại ca, huynh biết phải xử lý chỗ chiến mã Đột Quyết này thế nào rồi
chứ?

Lý Vũ Lăng còn sống là sự cổ vũ to lớn với tất cả mọi người, Hồ Bất Quy đã
quét sạch sự ủ rũ, hắc một tiếng:

– Tướng quân yên tâm, mạt tướng hiểu, người Đột Quyết không thể có một thớt
chiến mã, một hạt lương thực nào. Tướng quân xem, chẳng phải đã bắt đầu rồi
sao?

Mấy trăm kỵ sĩ hùng dũng phóng lao, mũi tên, chiến đao, trong chớp mắt chiến
mã Đột Quyết đang bị vây trong vòng tròn cất lên tiếng hí đau đớn, máu chảy
thành sông.

– Quá tàn bạo rồi!

Lâm Vãn Vinh lắc đầu than:

– Hồ đại ca, sau này nghĩ chút biện pháp nhân đạo hơn nhé, chiến mã cũng là
sinh mệnh, máu me thế này, dọa chết khiếp trẻ con Đột Quyết, là tội của huynh
đó!

Hồ Bất Quy cười hắc hắc:

– Là lão Cao bảo thế, hắn nói đầu độc chiến mã quá phiền phức, độc dược còn
phải dùng bạc mua, quân phí của chúng ta không thể lãng phí như vậy, cứ lấy
đao mà làm, vừa để tướng sĩ luyện đao pháp, lại tôi luyện sự gan dạ cho bọn
họ.

Lâm Vãn Vinh cười khổ lắc đầu, lão Cao này ta cũng chẳng nói được hắn rồi.

Bên bầu trời đã thấp thoảng một mảng trắng như mình cá, qua hai canh giờ nữa
mặt trời sẽ mọc lên trên thảo nguyên, còn Hồ nhân tiếp viện cho Ba Ngạn Hạo
Đặc cũng sẽ nối nhau kéo đến, thảo nguyên bao la bát ngát lại sắp phong vân
biến ảo.

– Tướng quân, có thể bắt đầu rồi!

Tất cả lương thảo đã được củi nối lại với nhau, Hồ Bất Quy đưa cây đuốc bừng
bừng trong tay cho Lâm Vãn Vinh.

Dầu đốt thỉnh thoảng lại bùng lên, ngọn đuốc cháy lách tách, nhìn lão Cao và
mấy trăm huynh đệ đang yên lặng thu hồi tro cốt của các vị huynh đệ chết trận,
Lâm Vãn Vinh tay trái điều khiển cương, đùi kẹp lại, tuấn mã phóng tới.

Trong lúc phóng ngựa, Lâm Vãn Vinh quát lớn một tiếng:

– Cháy lên đi Ba Ngạn Hạo Đặc!

Lời vừa dứt, hắn kéo mạnh cương ngựa, tuấn mã hí vang, bó đuốc trong tay như
như một mũi lao phóng đi, rơi trúng giữa đống cỏ.

“Phừng” một tiếng, ánh lửa đỏ bùng lên tận trời, lửa bừng bừng tràn ra, vô số
lương thảo Hồ nhân tích trữ ở đây lập tức cháy rừng rực, ánh lửa đầy trời,
chiếu đỏ cả màn trời đêm đen thẫm.

Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt và y phục đầy máu tươi của tướng sĩ Đại Hoa, bọn
họ cùng hô to, phảng phất như muốn để những sự khuất nhục của Đại Hoa bay theo
lửa.

Thế lửa ngày càng mãnh liệt, mọi nơi trong thành đều bốc cháy, khói đen cuồn
cuộn lan ra, nhiệt độ cực cao làm toàn bộ y phục của Lâm Vãn Vinh ướt đẫm, máu
tươi, nước mắt, mồ hôi toàn bộ trộn lẫn vào nhau, cảm giác thực khó tả.

Gần nửa canh giờ sau, lương thảo đã bị đốt quá nửa, cho dù lúc này trời có đổ
mưa lớn cũng không cảnh nào cứu vãn được, thảo nguyên thành đã là một vùng đất
cháy xém, khói mù tràn ngập, trong vòng mấy trượng nhìn không rõ bóng người.

Chiến mã dư thừa đã bị chém chết toàn bộ, di hài tướng sĩ chết trận đã được
thu lại chỉnh tề, hơn năm nghìn tướng sĩ xếp đội ngay ngắn trước cửa thành,
chuẩn bị xuất phát.

Nhìn những chiến sĩ y phục tan nát, mặt đầy khói đen trước mắt, Lâm Vãn Vinh
lớn tiếng nói:

– Mọi người đã nhìn thấy rồi, chúng ta làm xong một việc lớn chưa từng có
trên lịch sử Đại Hoa… yết hầu của Hồ nhân, thành Ba Ngạn Hạo Đặc trên thảo
nguyên giờ đây đã bị thiêu đốt dưới chân chúng ta, nó đã hoàn toàn biến thành
một mảng đất cháy. Từ giờ, trên bản đồ của người Đột Quyết đã hoàn toàn trừ đi
toà thành này rồi!

– Hú hú…

Hồ Bất Quy và Cao Tù dẫn đầu giơ cao chiến đao cùng tướng sĩ hú vang.

Hai tay Lâm Vãn Vinh hạ xuống, chúng tướng sĩ tức thì yên tĩnh trở lại:

– Chiến dịch Ba Ngạn Hạo Đặc này đã làm hành tung của chúng ta bại lộ, tới
thảo nguyên tập kích thành quách Hồ nhân, động đao ngay trong hang ổ của người
Đột Quyết. Đây là chuyện bọn chúng chưa từng gặp phải, có thể dự kiến, càng
tăng thêm sự chém giết tàn khốc trên thảo nguyên sắp tới. Xin mọi người nhớ
kỹ, từ lúc này, sách lược của chúng ta phải thay đổi hoàn toàn. Chúng ta sẽ
phải biến thành thỏ trên thảo nguyên, có thể tránh khỏi móng vuốt của chim
ưng, sống sót trở về, chính là thắng lợi lớn nhất của chúng ta.

Hiện trường trở nên yên tĩnh, tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung lên người
Lâm Vãn Vinh. Trong lòng mỗi người đều rõ, nhiệm vụ tuy đã hoàn thành, nhưng
hành trình tàn khốc mới đi được một nửa, con đường tiếp tới sẽ là nguy hiểm
nhất, cũng chưa từng có ai trải qua. Trên đại thảo nguyên mênh mông này, bọn
họ sắp biến thành mồi săn cho người Đột Quyết. Nếu sống sót trở về Hạ Lan sơn,
có lẽ chỉ là giấc mộng đẹp nhất thôi. Nhưng sau khi trải qua bao nhiêu trận
huyết chiến, quen thấy những cảnh sinh tử biệt ly. Còn gì phải sợ hãi nữa đây.

Ánh mắt thấy chết không sờn của hơn năm nghìn người làm Lâm Vãn Vinh cũng
nghẹn ngào, hắn phất tay, thớt chiến mã đầu tiên liền lao ra khỏi cửa thành,
rồi thứ hai, thứ ba…

Năm nghìn tướng sĩ vô thanh vô tức rút lui khỏi Ba Ngạn Hạo Đặc, tiếng vó ngựa
ròn tan trộn lẫn tiếng lửa cháy bừng bừng giống như một khúc hát du mục véo
von trên thảo nguyên.

Lâm Vãn Vinh cùng Hồ Bất Quy và Cao Tù đi sau cùng, ra khỏi cửa thành, ba
người quay đầu nhìn lại.

Trong ánh lửa, thành của thảo nguyên khắp nơi tràn ngập khói đen. Trừ tiếng
gió và tiếng lửa, cũng không còn nghe thấy tiếng người tiếng ngựa nữa, so với
khi đến thì khác biệt hoàn toàn, không so sánh được.

Lâm Vãn Vinh suy nghĩ chốc lát, rồi đột nhiên giật cương thúc ngựa, vội vã
chạy ngược trở lại.

– Lâm tướng quân làm cái gì vậy?

Hồ Bất Quy không hiểu hỏi:

Cao Tù suy nghĩ một lúc rồi cũng phải lắc đầu:

– Ta cũng không biết. Có điều Lâm huynh đệ làm việc, trước nay đều cao thâm
mạc trắc, với trí tuệ của chúng ta, căn bản không cách nào đoán được. Như việc
đêm nay, trước đó ngươi có tin được y sẽ một đao chém chết Lạp Bố Lý không?

Nhớ tới nhát đao sấm sét đó của Lâm tướng quân, Hồ Bất Quy thầm hổ thẹn, vội
lắc đầu than:

– Cao thâm, quả nhiên cao thâm.

Đi tới bên cửa thành, Lâm Vãn Vinh nhảy xuống ngựa, tìm một cây gỗ lớn đang
cháy bừng bừng. Mặt đất đầy máu tươi của chiến mã Đột Quyết bị giết, hắn dùng
cây gỗ lớn ngoáy trong vũng máu mấy cái, sau đó viết xoàn xoạt lên tường
thành. Mấy chữ này như rồng múa phượng bay, máu tươi đầm đìa, khí thế to lớn.
Sau khi hắn viết xong, vứt cây gậy gỗ đi rồi nhìn trái ngó phải, đột nhiên bật
cười ha hả.

Mắt Cao Tù tốt nhất, thấy mấy chữ kia xiên xiên vẹo vẹo, nhưng lớn vô cùng,
vừa nhìn qua đã thấy rõ:

– Lâm Tam của Đại Hoa, đã tới đây chơi! Ngươi có gan gặp lại, năm sau ta lại
tới chơi.

Hắn vừa đọc xong, Hồ Bất Quy liền bật cười ra tiếng:

– Hay! Hay cho câu năm sau ta lại tới chơi! Khí thế này, văn chương này, đó
mới là phong cách của Lâm tướng quân.

– Thơ hay, thơ hay.

Nhìn Lâm Vãn Vinh phóng ngựa chạy lại bên cạnh, Cao Tù giơ ngón cái lên:

– Vế đối khéo léo, câu từ nghiêm cẩn, thật đúng là trân phẩm tuyệt thế, chân
lý đời nay. Lần này Hồ nhân phát lớn rồi, bằng vào bài thơ này, mấy trăm năm
sau chỉ sợ bán ra được trên hai mươi vạn lượng bạc đó.

Hồ Bất Quy nghiêm mặt nói:

– Đương nhiên, chữ của Lâm tướng quân, ở Đại Hoa ta chính là báu vật ngàn
vàng khó cầu đấy. Nhưng không biết tướng quân sao lại có nhã hứng như thế, làm
tác phẩm vô song trên tường thành của Hồ nhân?

Lâm Vãn Vinh cười lớn:

– Hổ thẹn, hổ thẹn. Thói quen du lịch ấy mà. Chỉ sợ là Hồ nhân không hiểu
được chữ Đại Hoa, lãng phí nước bọt của ta.

Mấy người cười rộ lên, âm thanh xuyên thấu bầu trời thảo nguyên…

Nhìn Lý Vũ Lăng nằm ở trên cáng, sắt mặt tái nhợt vẫn chưa tinh lại, Lâm Vãn
Vinh nắm lấy tay hắn, mỉm cười nói:

– Huynh đệ, chúng ta về nhà thôi.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận