Trên con đường từ Thiên Nam đến Thiên Hương có qua một thị trấn nhỏ gọi là
Tượng Nha trấn, mà trong cái Tượng Nha trấn này chỉ có khoảng trăm gia đình
sinh sống. Mà cái quán trà duy nhất của trấn hôm nay lại đông đúc hơn ngày
thường, bởi vì có một đám người áo trắng khí vũ hiên ngang ngồi đó với ánh mắt
thỉnh thoảng lại nhìn về phía Nam.
Đám người này không ít, thêm vào việc mặc toàn đồ trắng như tuyết giống nhau.
Đúng ra những người này đi chung với nhau thì cũng phải sôi nổi một chút,
nhưng hiện tại mặt mày ai nấy đều lạnh như băng hợp với bộ đồ trắng như tuyết
trên người, quả thật khiến người ta nhìn vào mà thấy lạnh cóng.
Quán trà Hỏa Kế này cũng không đông khách gì mấy, thêm vào việc bọn người kia
sớm dặn dò không được để ai quấy rầy họ nên chẳng ai quan tâm nhiều. Huống chi
mặt mũi tên nào tên ấy lạnh lẽo như cục nước đá, ai dư hơi mà trêu chọc chứ.
Cái đám người này chính là đám người của Phong Tuyết Ngân Thành, gồm một số kẻ
Thần Huyền Thiên Huyền như Thất kiếm, sáu vị trưởng lão, Tiêu Hàn, Mộ Tuyết
Đồng cùng với hai đứa tép riu Hàn Yên Mộng, Tiêu Phượng Ngô. Lần đi Thiên Nam
này, Phong Tuyết Ngân Thành có thể nói là cực kỳ buồn bực: Quân gia, Quân Vô Ý
vốn bị tính kế để đi chết, mười phần chết sạch không có một con đường sống.
Vậy mà diễn biến xảy ra lại hoàn toàn trái ngược, không chỉ bình yên vô sự mà
còn được bảo hộ bởi một thế lực mà cho du Phong Tuyết Ngân Thành dốc hết toàn
lực ra cũng không so sánh nổi.
Mà đầu mục đích chủ yếu lần này là muốn đối phó Thảo nguyên thần ưng Ưng Bác
Không, vậy mà từ đầu đến cuối lại không có một cơ hội nào. Cuối cùng lại từ
đâu nhảy ra một người áo đen thần bí đến cực điểm, lực lượng cường đại đến nỗi
cho dù sáu vị trưởng lão liên kết với Thất kiếm cũng không bằng. Mà hiện tại
bọn họ đang lo sợ người thần bí kia vì chuyện Quân gia mà đến gây chuyện với
mình, thậm chí mọi chuyện chưa coi được khúc cuối đã mặt mày xám xịt chuồn đi.
Họ đang dự định theo đường chính về lại Thiên Hương rồi mới chạy về Ngân
Thành.
Mấy chuyện xảy ra ở đây đã dùng phi ưng cấp báo về Ngân Thành. Mà tầng lớp
trên của Ngân thành một khi nhận được tin tức kinh người này, chắc cũng ngửi
ra mùi vị cực kỳ nguy hiểm. Kẻ thần bí kia phẩy tay một cái là giết chết ngay
một vị Tuyệt Thiên Chí Tôn, thử hỏi trình độ người đó mạnh mẽ như thế nào!
Hai người đại trưởng lão Tiêu gia là Tiêu Hành Vân cùng Ngân Thành thành chủ
đồng thời hạ lệnh cho toàn bộ người đi Thiên Nam lần này phải rút về ngay,
không được chậm trễ! Toàn bộ người Ngân Thành được phái ra ngoài phải rút về
hết, co cụm lại chuẩn bị đối phó bất ngờ!
Mức độ nghiêm lệ của mệnh lệnh này thậm chí còn vượt qua cái thời kỳ Phong
Tuyết Ngân Thành đối mặt với Đông Phương thế gia. Khi đó cho dù đang ở thế hạ
phong, Ngân Thành cũng có tự tin để lật ngược thế cờ! Thứ nhất là tầng lớp cao
cấp của Ngân Thành vẫn chưa xuất ra hết, thứ hai là mọi người trên đại lục
cũng không ngồi yên xem thích khách của Đông Phương thế gia giết người bừa
bãi. Mà sự thật xảy ra sau này cũng như dự đoán của họ!
Thế nhưng lần này không giống chút nào. Trình độ khủng bố của kẻ bí ẩn kia
vượt xa so với Đông Phương thế gia, hơn nữa hắn cũng không ra mặt chống đối cả
thiên hạ. Bởi vậy nếu hắn thực sự muốn đối phó với Phong Tuyết Ngân Thành,
chắc chắn rằng các quốc gia khác, các thế gia và các thế lực lớn sẽ chơi trò
“Sống chết mặc bây, mình thầy yên ổn”! Tuyệt đối sẽ không có kẻ nào ra mặt
giúp đỡ Phong Tuyết Ngân Thành!
Cho nên cái mệnh lệnh này thể hiện sự bức thiết đến cực điểm! Ngay trong từ
ngữ của cái mệnh lệnh này cũng khiến người ta ngửi thấy sự khiếp sợ từ chính
tẩng lớp cao nhất trong Ngân Thành, khẩn trương…. thậm chí là khủng hoảng.
Trên đường trở về, Tiêu Hàn gần như muốn điên cuồng. Ánh mắt hắn giờ đã đỏ
quạch, tinh thần tiếp cận đến trạng thái điên loạn, dọc đường đi kẻ vô tội
chết dưới tay hắn không dưới mười người. Dùng cách này để giải tỏa tâm lý, chỉ
sợ chưa tới được Ngân thành thẳng ku này đã hoàn toàn trở nên điên loạn ….
Một thằng cà lơ phất phơ lại có thể đoạt đi vị hôn thê của người vĩ đại như
mình. Bởi vậy nhiều năm nay, việc liên tục chà đạp cái tên nhỏ yếu kia để
chứng tỏ sự ưu việt của mình đã trở thành thói quen, thành niềm vui của gã.
Mặc kệ tên kia có anh hùng khí khái cỡ nào, mặc kệ nó có bối cảnh hùng hậu với
tính cách cứng cỏi ra sao, nhưng mình có thực lực vượt nó rất xa, có bối cảnh
hùng hậu hơn nó không chỉ mười lần, chính mình có thể tùy ý đùa giỡn nó, chà
đạp nó, lăng nhục hoặc giết nó lúc nào cũng được!
Tiêu Hàn tao chính là thiên chi kiêu tử, mà Quân Vô ý mày thì không phải là
cái thứ đồ chơi của tao sao?
(ND: ” Thiên chi kiêu tử. Hai chữ “Kiêu tử” ở đây là chỉ đứa con cưng.
Nguyên ý là chỉ người là con cưng của trời .
Thiên chi kiêu tử
Hai chữ “Kiêu tử” ở đây là chỉ đứa con cưng. Nguyên ý là chỉ người
Hung Nô là con cưng của trời, về sau mới chỉ rộng ra các dân tộc
thiểu số cường thịnh sinh sống ở khu vực biên cương.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Hán Thư – Truyện Hung Nô”.
Hung Nô là chỉ dân du mục cổ xưa ở miền bắc TQ. Người Hung Nô rất
dũng mãnh và thiện chiến, đã lần lượt trinh phục được nhiều dân
tộc thiểu số ở miền tây, miền bắc, miền đông bắc TQ, và từng nhiều
lần xâm phạn lãnh thổ khu vực biên giới của triều nhà Hán.
Nhà vua dựng nước triều nhà Hán là Lưu Bang từng thân hành dẫn 300
nghìn quân giao chiến với Hung Nô, nhưng đã bị quân Hung Nô bao vây suốt
bảy ngày đêm, sau mới may mắn thoát khỏi vòng vây. Do đó, các đời
vua triều nhà Hán đều rất kiêng nể người Hung Nô. Sau khi Hán Võ Đế
lên ngôi bèn quyết tâm diệt trừ mối họa lớn này. Nhà vua đã trước
sau cử các đại tướng Hàn An quốc, Vê Thanh, Hoắc Khứ Bệnh dẫn quân
tiến đánh Hung Nô, và dành được nhiều thắng lợi to lớn.
Năm 90 trước công nguyên, Hán Võ Đế cử Lý Quảng Lợi, Thương Khưu
Thành và Hầu Mãng Thông dẫn quân chia làm ba đường tiến đánh Hung Nô.
Sau khi giao chiến, ba đạo quân này đều bị thất bại thảm hại. Vua
Hung Nô mới cử sứ giả đưa thư sang nói với Hán Võ Đế rằng: ” Há
chẳng biết miền nam có đại Hán, miền bắc có cường Hồ, người Hồ
là con cưng của nhà trời sao?”.
Trải qua nhiều lần đọ sức, Hán Võ Đế mới ý thức được không thể
một lúc tiêu diệt xong Hung Nô, nên đã có ý giảng hòa. Từ đó về
sau, giữa Tây Hán và Hung Nô luôn xảy ra lúc đánh lúc hòa, tình
trạng này cứ dai dẳng mãi trong nhiều năm. )
————————
Cho nên mấy năm nay Tiêu Hàn luôn có một loại tâm lý khoái ngược đãi tàn bạo
người khác! “Mày muốn chơi ông mày hả, ông đây chơi cho mày nhà tan cửa nát,
đoạn tử tuyệt tôn, tiếng xấu muôn đời, cho dù mày muốn chết cũng chết không
được, tao chính là muốn làm nhục mày từng chút từng chút một, chơi mày đến
chết!”
Nhưng hiện tại, cái thằng vốn trước nay trong mắt mình là thứ tùy ý để mình
làm nhục, một thằng tàn phế yếu ớt, lại bỗng nhiên biến thành một kẻ mà mình
không thể nào chạm tới được.
Mà hết thảy sự việc, lại là do một thẳng cha thần bí bất thình lình xuất hiện,
chính cái thẳng cha đó làm thay đổi tất cả mọi chuyện.
Loại chuyện tương phản khổng lồ cỡ này thình lình xảy ra, chẳng khác nào một
kẻ đang ăn trên ngồi trước thiên hạ, đang dùng ánh mắt của kẻ bề trên nhìn
xuống thiên hạ bỗng chốc mất đi toàn bộ ưu thế, lập tức rớt ngay xuống mười
tám tầng địa ngục! Cái loại đả kích thật lớn này làm cho một thằng có lòng dạ
hẹp hòi như Tiêu Hàn có thể thừa nhận được sao!
Hơn nữa, mười ba vị trưởng bối đi theo mình, tùy tiện một người nào cũng là
cường giả cấp Thần Huyền, đều là nhân vật đứng đầu một phương, tổng hợp lực
lượng đủ để quét ngang toàn bộ đại lục! Nhưng một cỗ lực lượng mạnh mẽ như
vậy, mà dưới sự uy hiếp của cái thằng cha thần bí kia lại không ngóc đầu dậy
nổi. Thậm chí còn không có cái ý muốn ngóc đầu dậy!
Cho nên hắn điên cuồng, hoặc cũng có thể nói là trong cái đầu hắn ngoại trừ sự
điên cuồng ra không còn chứa được cái gì khác.
Chính vì sự sụp đổ, sự điên cuồng của Tiêu Hàn, cũng khiến kẻ lãnh đạo nhóm
người Ngân Thành này là Tiêu Bố Vũ cũng rơi vào đường cùng đành phải lựa chọn
việc tạm ngừng đi tiếp. Cái chuyện này khiến cho một kẻ luôn luôn kêu mưa gọi
gió xưa nay như Tiêu nhị gia cảm thấy mất sạch mặt mũi, so với khi xưa hai anh
em đối mặt với Đông phương lão phu nhân còn muốn mất mặt hơn.
Vả lại, cho dù biết rõ Tiêu Hàn muốn ở đây làm gì và chờ đợi cái gì, nhưng căn
bản lại không dám đứng ra thực hiện suy nghĩ trong lòng của đứa cháu nội,
khiến trong lòng hắn cảm thấy áy náy với Tiêu Hàn. Nếu còn làm cho cháu nội
mình phát điên trước mặt thì càng là chuyện vô cùng xấu hổ.
Cho nên hắn đành để mọi người ở dừng lại nghỉ ngơi ở đây.
– Quân Vô Ý là cái thá gì, hắn bất quá chỉ là thằng phế vật mượn sức người
khác mà thôi, hắn dựa vào cái gì mà so với ta, muốn tranh với ta, ta so với
hắn cao quý hơn, ta sovới hắn vĩ đại hơn, ta vốn là kẻ đứng trên hắn, tùy ý
dẫm đạp hắn, đùa giỡn hắn! Hắn chỉ là một con trùng nhỏ bé – vĩnh viễn như
vậy!
Giờ phút này Tiêu Hàn lại nổi cơn điên
Làm gì còn có cái gọi là phong độ của Thiên Huyền cường giả như xưa!
(ND: Ta mệt với việc dịch mấy câu của thằng điên này rồi, chết sớm đi cho rảnh
nợ! ^__^)
Không một ai trả lời hắn, bởi vì mọi người đều biết hắn đang “tự sướng” mà
thôi. Quân Vô ý người ta là “Cái thá gì” hả. Người ta đường đường là một Huyết
Y đại tướng tung hoàng sa trường chưa từng thất bại, từ lúc nhỏ tuổi cũng đã
có thành tựu cực kỳ xuất chúng. Nếu không phải mấy thằng già của Tiêu gia vô
lý can dự, giờ này người ta còn huy hoàng hơn biết bao nhiêu! Cho dù vậy, Quân
Vô ý mười năm tàn mà không phế, tu vi đạt tới mức Thiên Huyền trung giai,
chứng tỏ hắn có sự kiên nghị và có nghị lực cỡ nào?
Mà Tiêu Hàn ngươi mới chính là “Cái thá gì”. Ngân Thành, Tiêu gia cho ngươi
công pháp thượng thừa nhất, hoàn cảnh tu luyện tốt nhất, vô số dược vật quý
hiếm. Vậy mà giờ này ngươi mới chỉ là Thiên Huyền sơ giai, vậy mà còn không
biết xấu hổ nói người ta là “Cái thá gì”?
– Con muốn quyết chiến một trận với Quân Vô ý! Lấy…. lấy thân phận một người
đàn ông bị cướp mất vợ!
Tiêu Hàn giống như là biết những lời của mình hoàn toàn không được sự ủng hộ
của mọi người. Hắn không biết nói gì hơn, rốt cuộc mắt càng lúc càng đỏ, thân
hình run rẩy nhìn chằm chằm vào Tiêu Bố Vũ. Những lời này tựa hồ là tiếng lòng
của hắn, giọng khàn khàn mà trầm thấp tựa như một cái chập choeng bị đánh.
Hoặc có thể nói đây là kiểu nói duy nhất của Tiêu Hàn lúc này!
– Bất luận như thế nào, bất luận sinh tử! Con nhất định phải cùng hắn đánh
một hồi! Con cùng Quân Vô ý khó có thể cùng sống trên đời này được!
Tiêu Hàn kích động khiến tất cả ngón tay đều run lẩy bẩy, đầu tóc hắn rối
tung, sắc mặt tái nhợt, chỉ có ánh mắt là càng thêm điên cuồng:
– Nếu mọi người không đồng ý, con sẽ tự mình đi! Không bằng con chết ở đây!
Ngân thành … con quyết không để như thế này mà về! Con … không còn mặt mũi để
trở về!
Giờ phút này sắc mặt Tiêu Hàn trở bi thảm vô cùng, cái cảm giác xấu hổ và giận
dữ cực độ này, cho dù là Hàn Yên Mộng vốn không có một chút hảo cảm với hắn
cũng lộ ra một ít thương hại trong ánh mắt.
Thân phận một người đàn ông bị cướp mất vợ chưa cưới…. Tuy rằng người vợ chưa
cưới kia từ trứơc đến giờ đều không có một chút cảm giác đối với hắn, nhưng
hai bên tự nguyện giải trừ hôn ứơc là một chuyện, còn bị người ta hoành đao
đoạt ái lại là một chuyện khác
Ánh mắt Tiêu Bố Vũ trở nên thâm trầm, hắn cùng mấy tên trưởng lão khác liếc
nhau, rốt cuộc cả đám cùng từ từ gật đầu.
Tiêu Hàn đã quyết định vậy rồi cũng khó mà thay đổi được!
Mọi người ở đây thân tại giang hồ, cũng từng có bầu máu nóng của đàn ông thì
làm sao lại không biết?? Cho dù là không dám diệt trừ cả Quân gia, nhưng Tiêu
Hàn lấy thân phận người bị hại, tiến hành quyết đấu với người đàn ông cướp đi
vợ chưa cưới của mình, thì cũng không có gì đáng trách!
Mấy chữ “Bị cướp mất vợ” này luôn luôn là điều kiêng kị nhất của Tiêu Hàn,
trên dưới Ngân thành cho dù là mấy lão giả nhà họ Tiêu cũng không nhắc đến.
Hiện giờ hắn dám nói ra mấy từ này, có thể thấy được trong lòng hắn đã nghẹn ứ
đến mức nào rồi. Nếu giờ không đáp ứng yêu cầu của hắn, chì sợ ngay hôm nay
Tiêu Hàn sẽ thực sự nghẹn đến chết, hoặc trở nên hoàn toàn điên loạn.
Vì vậy,mười bảy người của Ngân Thành ra đây ngồi đợi đại quân của Quân Vô Ý
đến, một khi đại quân đến thì lập tức tiến lên khiêu chiến. Chắc chắn rằng với
sự kiêu ngạo của Quân Vô Ý, cho dù bản thân ở hoàn cảnh xấu, hành động bất
tiện, cũng quyết không cự tuyệt màn quyết đấu giữa những người đàn ông với
nhau!
Để cho Tiêu Hàn làm nhục hắn một hồi, trút hết nỗi nghẹn trong lòng, chỉ cần
không lấy đi tính mạng của hắn cũng đã hay rồi.
(ND: Móa, khốn nạn thật! Ta dịch đến đoạn này cũng tức không chịu nổi _)
Thực lực của cả đoàn bọn họ đều không tầm thường, nên tốc độ đi cũng rất
nhanh. Chỉ có điều ở đây đợi cả bốn ngày rồi mà đại quân của Quân Vô Ý vẫn
không thấy đâu!
Nhưng mà, thật sự không hay ho gì cho chúng khi không chỉ có chúng mới đến đây
đợi Quân Vô Ý. Mà đến đây còn có….
…. “người khác”!
Mặt trời chiều ngã về tây, lại một ngày nữa sắp qua đi.
Bọn người Ngân Thành này cũng đang chuẩn bị ăn cơm chiều. Mà cái quán trà
không quá lớn này, từ khi bọn chúng đến có lẽ đã được “nâng cấp” lên Hotel
rồi. Các vị Ngân Thành cao cấp này mặt dù lạnh như cục đá, khó lòng hầu hạ
nhưng trong túi có tiền. Mỗi lần phẩy ta “bo” một cái cũng bằng với một năm
thu nhập của chủ tiệm. Bởi vậy chủ tiệm tuyệt đối không cảm thấy gai mắt,
ngược lại còn rất vui mừng cảm ơn mấy vị thần tài này. Hơn nữa cả bọn Ngân
Thành này mặc dù đóng đinh ở đây, cũng dặn không cho ai quấy rầy họ, nhưng chủ
tiệm lại cảm thấy như vậy cũng hay, ai hơi đâu rảnh mà đi chọc các vị khách
quý này chứ.
Mà lúc này từ hướng Thiên Nam lại vang lên tiếng vó ngựa, sau đó hai con ngựa
từ từ đi tới!
Là hai người tới!