Dị Thế Tà Quân

Chương 287: Con dê béo tốt bụng

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Vì thế Quân đại thiếu gia, mập mạp, tiểu nha đầu Độc Cô Tiểu Nghệ, cùng với
bảy huynh đệ Anh Hùng Hào Kiệt Trùng Thượng Tiền, mười người như thuận lý
thành chương (tự nhiên) đem hai chiếc bàn gộp lại với nhau.

Thực tình cờ, ở phía trước cũng làm như thế, hiển nhiên mấy lão đầu này cũng
không phải lần đầu tiên làm sự tình này, đối diện với bàn của Quân đại thiếu
gia là chiếc bàn của những người trẻ tuổi, còn lại do Lý Du Nhiên cầm đầu, có
thể cùng Quân đại thiếu gia hai mặt đối nghịch nhau.

Cư nhiên lại một lần nữa trùng hợp! Đường Nguyên vừa muốn nói gì, nhưng trực
tiếp bị Quân đại cao nhân truyền âm bảo dừng lại, hiện tại, có thể không phải
là lúc nói chuyện, cho dù là việc cấp bách đến đâu cũng phải làm như không có,
trước mắt giải quyết xong việc này hẵng nói.

Bởi vì, kể từ khi Đường Nguyên đi tới, Quân Mạc Tà liền phát hiện có bốn cỗ
thần niệm bí hiểm như có như không bao phủ trên người Đường Nguyên, tin chắc
rằng chỉ cần Đường Nguyên có bất cứ hành động gì, đều cũng bị bốn người này
cảm thấy! Điều này cũng nhờ vào sự huyền ảo của Khai Thiên Tạo Hóa công của
Quân đại thiếu gia mới không bị bọn họ phát hiện, nếu như đổi lại là người
khác chỉ sợ vài tiếng truyền âm kia cũng không thể dối gạt được! Cho nên hiên
tại không được có bất kỳ hành động nào khác! Thậm chí sau khi kết thúc Kim Thu
tài tử yến, trên đường về nhà mình và Đường Nguyên tạm thời không thể đàm luận
chuyện này! Quân đại thiếu gia là ai, chỉ cần tùy tiện kể mấy câu chuyện cười
đã làm cho Đường mập mạp đang chau mày lo lắng được giải trừ, tuy không khôi
phục được tâm trạng như lúc ban đầu, nhưng cũng đã khôi phục được tám chín
phần, ngay cả Độc Cô Tiểu Nghệ khuôn mặt nguyên bản phụng phịu muốn khóc bây
giờ cũng nở nụ cười vô cùng vui vẻ, hung hăng liếc mắt nhìn Quân Mạc Tà một
cái, sẳng giọng:

– Không để ý tới tên đăng đồ tử (háo sắc) ngươi nữa.

Tuy miệng nói thế nhưng rõ ràng đã không còn tức giận.

Cô bé này tính cách như đảo ngược hoàn toàn, trở thành một cô bé dễ thương vô
cùng đáng yêu, mặc dù tính tình hơi có chút nóng nảy, tuy rất dễ nổi nóng
nhưng dỗ dành cho vui vẻ lại càng dễ, càng không có tâm cơ phức tạp. Cùng một
cô gái như thế ở cùng một chỗ tin tưởng bất kì ai cũng sẽ có cảm giác nhẹ
nhàng, buông lỏng. Quân Mạc Tà trong lòng khẽ cười, cảm thấy thật thoải mái.

– Xin mời các vị khách quý đến từ Phong Tuyết Ngân Thành!

Một vị thái giám giữ cửa hô to một tiếng, ánh mắt mọi người đều hướng về cửa
nhìn lại. Quân Mạc Tà vô cùng mẫn cảm, hắn cảm giác được trên mặt gia gia của
mình rõ ràng co rút một chút, sau đó lập tức khôi phục. Hiển nhiên Phong Tuyết
Ngân Thành bốn chữ này ở trong lòng lão gia tử, mang đến sóng gió ngập trời.

Phong Tuyết Ngân Thành lại có thể trở thành khách quý của Thiên Hương đế quốc!
Quân Mạc Tà trong lòng cười lạnh một tiếng, ánh mắt nheo lại. Chỉ xem những
thương tổn các người đã gây ra cho Quân gia chúng ta, lão tử nhất định sẽ
không dễ dàng bỏ qua cho các ngươi! Trước mắt bao người, Tiêu Hàn cùng Mộ
Tuyết Đồng dẫn đầu tiến vào, phía sau là Hàn Yên Mộng cùng Tiêu Phượng Ngô.
Hết thảy đều là một thân y bào trắng như tuyết, giống như một đóa Tuyết Liên
đột nhiên nở rộ bên trong hồng trần thế tục.

Theo bốn người tiếng vào, trong đại điện mỗi người đều không khỏi cảm nhận
được một trận mát lạnh.

Quân Mạt Tà lạnh nhạt ngoảnh mặt làm thinh, bốn người này cũng ngồi trên một
chiếc bàn độc lập tách xa khỏi những người còn lại. Quân Mạc Tà trong lòng
cười lạnh, sau đó không có hứng thú. Thầm nghĩ Tiêu Phượng Ngô kia tại sao lại
khôi phục nhanh như vậy?

Bản thân hiểu rõ lực đạo khi mình sử dụng khi giáo huấn hắn lần trước, trước
mắt nhìn hắn không được khỏe mạnh, nhưng mà lại có thể đi dứng được, điều này
làm cho Quân Mạc Tà trong lòng vô cùng buồn bực! Không thể khỏe nhanh như vậy
chứ! Từ lúc đó tới hôm nay mới có vài ngày?

Đang nghĩ như vậy, đột nhiên bên trong ý thức hải của Quân đại thiếu gia xuất
hiện một trận dao động, Hồng Quân Tháp đang chậm rãi bay lên, xoay tròn, dị
động lần này làm cho Quân Mạc Tà rõ ràng cảm thấy một loại ý tứ vui sướng,
cùng với lần trước cướp được miếng ngọc bội cổ quái kia giống nhau như đúc,
giờ phúc này so sánh với lần trước ngược lại còn mãnh liệt hơn vài phần…

Quân Mạc Tà trong lòng khẽ động: “Chẳng lẽ là… bảo bối lần trước mình đoạt
được, nơi đây lại xuất hiện một cái khác giống như thế?” Quân Mạc Tà tự hỏi,
không khỏi có một loại cảm giác nhìn thấy dê béo, trong lòng không khỏi phấn
chấn, ân, chờ sau khi ra khỏi đây ta sẽ không ngại làm một tên đạo tặc lần
nữa, đồ vật tốt như vậy mà đặt trên người tiểu tử kia, thật sự là rất đáng
tiếc.

Thật là một con dê béo mập mạp a, tặng một lần còn chưa đủ, vẫn còn muốn tặng
ta lần thứ hai…

Giương mắt vừa nhìn, vừa lúc nhìn thấy Hàn Yên Mộng đối với chính mình làm cái
mặt quỷ. Cái miệng nhỏ nhắn cong lên, miệng hình như muốn nói một câu nói, sau
đó lại nở nụ cười.

Quân đại sát thủ quan sát hình dáng khi phát âm của cái miệng, nhanh chóng
đoán được ý tứ của câu nói kia, đây chính là kiến thức cơ bản về đọc khẩu ngữ,
nhưng lúc này lại làm cho hắn thống hận cái kiến thức cơ bản của chính bản
thân mình, bởi vì hắn hiểu rõ ràng câu mà Hàn Mộng Yên muốn nói ra:

– Điệt nhi ngoan, cô cô ở chỗ này đây!

“ Nha đầu kia đúng là thiếu dạy dỗ, chờ lão tử có cơ hội, xem ta dạy dỗ ngươi
như thế nào! Để xem nha đầu ngươi còn dám giả mạo trưởng bối của lão tử nữa
hay không!” Quân đại thiếu gia dương dương tự đắc quay đầu lại.

– Hoàng đế bệ hạ giá lâm!

Một tiếng hô cao vút của tên thái giám giống như đang gào thét khi lên cơn
động kinh, hoàng đế bệ hạ rốt cuộc cũng khoan thai tiến vào. Quân Mạc Tà trong
lòng nhủ thầm:

– Con bà nó! Đồ ăn đều nguội lạnh cả rồi…

Người nào cũng như người nấy rập khuôn y chang nhau, cuối cùng cũng đi ngang
qua sân khấu, Kim Thu tài tử yến rốt cục cũng bắt đầu, đương nhiên đối với
Quân Mạc Tà mà nói thì bây giờ đã có thể bắt đầu rồi, còn đối với những tài tử
muốn dùng biểu hiện của mình để nhảy vào Long Môn thì còn chưa tới.

Hoàng đế bệ hạ rốt cục nói ra:

– Các khanh cứ tùy ý!

Những lời này vừa nói ra, Quân Mạc Tà bắt cầm đũa lên mà tăng tốc ăn uống.
Trong lúc mọi người còn đang khiêm nhường, chỉ mới cầm đũa bắt đầu thì không
ít hùng chưởng (tay gấu) đã “nằm” yên vị trong bụng của hắn.

– Ngươi nha, ngươi không thể lịch sự một chút hả? Ngươi ăn uống không biết
thưởng thức như thế có khác nào có ăn cũng như không!

Cái miệng của Độc Cô Anh cười toe toét, liếc mắt quan sát, bất mãn nhìn hắn,
một bàn tay đang dừng lại giữa không trung.

Mấy huynh đệ Độc Cô gia thân là con cháu binh gia, da mặt cũng không mỏng, tuy
rằng còn không bằng Quân đại thiếu gia, nhưng cũng có độ dày ngang bằng tường
thành. Tuy nhiên, mới vừa vươn tay định gắp liền phát hiện vật kia đã đến
miệng Quân Mạc Tà, hơn nữa, chỉ trong một lát vật đó non nửa đã nằm trong
bụng, đây là tốc độ gì a! Trong tuyệt đại đa số thế gia đệ tử, hành động này
cùng với tốc độ ăn cơm này tuyệt đối khó có thể tưởng tượng, cho dù người
trong quân đội như Quân gia, Độc Cô gia cũng là như thế, tại yến tiệc của các
tài tử, coi như là người bình thường mọi ngày đều lôi thôi lếch thếch, nhưng
dưới trường hợp bực này cũng mất tự nhiên một chút, cũng cố gắng giả bộ một
chút. Nhà ai còn thiếu ăn uống đây? Điều này cũng là nguyên nhân chủ yếu làm
cho mấy huynh đệ Độc Cô ra tay so với Quân đại thiếu gia hơi muộn một chút.

Thế nhưng cái quy định bất thành văn này không thích hợp cho Quân đại thiếu
gia, một người từng là sát thủ đứng đầu, Quân đại sát thủ có thể ba ngày không
ăn cơm, vẫn có thể bảo trì thể lực, cảnh giác, tinh lực cao nhất để hoàn thành
nhiệm vụ, cũng vì thế cho nên sau ba ngày nhịn đói hắn ăn nhiều hơn thường
nhân rất nhiều.

Hơn nữa, Quân đại thiếu gia lần này đến đây vốn là muốn biểu hiện chính mình
là tên “quần áo lụa là”, cho nên hắn không kiêng dè, vừa có thể làm rõ ràng
“quần áo lụa là”, còn có thể thống khoái ăn một bữa thật no, không ăn nhanh
mới là người ngu!

– Văn minh? Lịch sự? Giá trị mấy lượng bạc?

Quân Mạc Tà vừa nói lầm bầm vừa cười, khẽ vươn tay đem bát canh đầy ắp ở chính
giữa bưng tới, trước tiên cấp cho tiểu nha đầu nửa bát, còn lại phân cho Đường
Nguyên một chút, vừa làm đã thấy mấy cánh tay nhanh chóng vươn qua để cướp
đoạt, trong lòng quýnh lên, giơ bát canh lên trước mặt, miệng mở ra thật to,
giống như nước Trường Giang và Hoàng Hà chảy ngược, bát canh đầy ắp toàn bộ
nhanh chóng rót vào trong bụng, làm một cái “ót”, sau đó để tô canh lại chỗ
cũ, không khỏi nhíu mày:

– Nấu nhừ quá… Chẳng có cái gì để nhai cả!

Quân đại thiếu tự nhiên biết rõ hàng tốt hay xấu, chỉ riêng mùi vị còn sót lại
cũng làm cho Quân đại thiếu gia biết đây chính là một bát canh đại bổ a.

Đường Nguyên đang giơ bát tới đón, bảy huynh đệ Anh Hùng Hào Kiệt Trùng Thượng
Tiền mười bốn con mắt trợn tròn, mắt thấy như muốn bùng nổ! Bên cạnh mấy bàn
tiệc khác còn chưa có động đũa, mà bàn bên này đồ tốt nhất đã không còn, tiện
nghi cho tiểu tử đó quá, cư nhiên còn nói ẩu nói tả, tên này có còn là người
không a, hắn lại có thể làm nhanh đến vậy?

– Yết hầu của ngươi thẳng tuột hả? Con mẹ nó! Nhanh như vậy! Tại sao ngươi
không sặc chết cho xong đi!

Huynh đệ bảy người cùng nhau mắng to.

– Đây là canh gì vậy? Ngon đến mức giành nhau như vậy sao?

Đôi mắt to của Độc Cô Tiểu Nghệ híp lại thành hình mảng trăng khuyết, cảm thấy
hết sức hạnh phúc. “Mười người trong một bàn, Mạc Tà ca ca cho mình một chén,
cài này đại biểu cho cái gì, việc này nói lên ý nghĩa gì?” Tiểu nha đầu tương
đối thỏa mãn, bưng bát canh từ từ uống một ngụm, cảm thấy hơi có chút mùi
tanh, bất quá bên trong còn có một ít rau củ thái nhỏ, ăn vào có cảm giác rất
ngon, càng ăn càng thơm.

– Hừ, cô cứ ăn phần của cô tự nhiên đi, quản chuyện khác làm gì!

Quân Mạc Tà khẽ nói, sau đó, bàn tay của hắn lại đưa ra ngoài, nhanh chóng
đoạt được một mâm đầy cua, đặt ở trước mặt Độc Cô Tiểu Nghệ:

– Ăn thêm cái này đi!

Bảy huynh đệ Độc Cô gia vừa rồi rung động thật lớn, bây giờ là cùng nhau há
hốc mồm, lúc này mới nghĩ tới việc tranh ăn, quả nhiên là rất nhanh tay, nhất
thời trong giây lát cùng với Đường Nguyên làm thành một đoàn, dưới sự dẫn dắt
của Quân đại thiếu gia, chỉ mất tự nhiên trong chốc lát. Đường bàn tử lại càng
không lãnh đạm với việc này, hắn vốn là một đại hành gia “ăn uống”, cho dù là
mấy huynh đệ Độc Cô gia vốn là con cháu nhà binh, tốc độ ăn cơm cũng rất
nhanh, nhưng mà cũng không phải đối thủ của vị nhân huynh này, chỉ thấy mập
mạp tay năm tay mười, nhìn thấy cái gì là lấy cái đó, chỉ sau một thoáng, trên
mặt bàn giống như là quần hùng cát cứ, chén bát chất đống, vô cùng hỗn độn!
Nguyên bản chiếc bàn trải đầy đồ ăn bây giờ đã trống rỗng, mọi người đang ngồi
đều dùng hai cánh tay chống lên bàn, trong phạm vi quanh ngực chất đầy các
khay đồ ăn, một đám vừa cảnh giác vừa mãnh liệt ăn, đột nhiên phát hiện bốn
phía đều không có động tĩnh, lúc này mới nghi hoặc ngẩn đầu lên nhìn, vừa nhìn
đã thấy ánh mắt mọi người như chết đứng nhìn vào bàn ăn của mấy người Quân đại
thiếu gia, mỗi người đều là trừng mắt giật mình, vẻ mặt như không thể tin
được.

Các bàn còn lại còn chưa bắt đầu đụng đũa, nhìn qua bàn bên này đã thấy gần
như không còn thứ gì…

Độc Cô Tung Hoành, Quân Chiến Thiên cùng Đường Vạn Lý ba lão gia tử rung động
hoàn toàn, hết thảy đều mang nét mặt già nua đỏ bừng, mấy lão gia hỏa nhìn
thấy việc liên quan tới người thân của mình, trong ánh mắt mỗi người đều hận
không thể lập tức nhảy qua bên kia đem mấy tên tiểu tử dọa người này đánh cho
một trận tơi bời.

– Quân lão, ta hiện tại rốt cục tin tưởng, Quân tam thiếu là con cháu dòng
chính của Quân gia, cha truyền con nối, nửa điểm cũng không giả được a, tuy
rằng chưa từng ra chiến trường, nhưng đã có một cỗ khí thế đặc sắc của binh
gia nha…

Gia chủ Mộ Dung thế gia Mộ Dung Phong Vân lão gia tử khẽ lắc đầu, diễn cảm có
chút trầm trọng. Trong lời nói còn chứa hàm ý châm biếm sâu xa

– Ngươi biết như thế là tốt rồi!

Quân lão gia tử liếc mắt qua phía hắn một cái. Bên cạnh mấy ông già cũng dồn
dập hỏi:

– Mộ Dung huynh, ngươi vì sao mà biết được?

– Các ngươi nhìn xem…

Hai tay của Mộ Dung Phong Vân chỉ về phía Quân Mạc Tà, miệng không ngừng nói:

– Tiểu tử này dáng vẻ rất vô sỉ, rất giống phong phạm của Lão Quân năm đó a,
lão phu nếu mà tiếp tục nhìn không ra, thì đôi mắt này vứt cho chó gặm cho rồi
ha ha ha…

Khóe miệng của hoàng đế bệ hạ đang ngồi trên ngôi cao khẽ nhích, cúi đầu ho
khan một cái. Cũng không muốn vì mấy tiểu bối hồ nháo mà đảo loạn cả yến hội,
giơ chén rượu lên cao, hỏi thăm mọi người ở xa, mọi người đồng loạt đứng lên,
đồng thanh cảm tạ.

Dưới sự dẫn dắt của Thiên Hương đệ nhất nhân , mọi người cùng nâng ly uống,
Kim Thu tài tử yến, coi như là chính bắt đầu. Mỗi người cũng biết, kế tiếp, đó
là các vị tài tử thể hiện tài nghệ của mình, mà các vị văn võ bá quan, mỗi
người đều chuẩn bị bình phán! Vở kịch hay, lúc này mới mở màn!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận