Dị Thế Tà Quân

Chương 204: Ngọc đá cùng tan!

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Tại cái thế giới hoàn toàn không có cổ võ Trung Hoa này, Ưng Bác Không có thể
khác người, vứt bỏ huyền công mà sáng tạo ra một môn công phu chiêu thức độc
đáo, phương thức này sẽ nhanh chóng hình thành nên cánh cửa võ học, cùng với
can đảm theo đuổi võ học và trí tuệ của võ học là đã đáng được hậu nhân ngợi
khen rồi, mà chuyện sáng tạo nên một môn võ công chính là một công đức vượt
thời đại rồi! Chỉ cần nói tới điều này là có thể thấy Ưng Bác Không quả không
hổ danh là một trong Bát Đại Chí Tôn hàng đầu,không hổ tư cách của một thế hệ
bậc thầy! Chuyện khác chưa nói tới, chỉ cần nói việc hắn bài danh trong Bát
Đại Chí Tôn, lại có thể vứt bỏ thân phận, không tiếc tự hạ giá trị bản thân mà
đánh nhau cùng một người cao thủ huyền khí bình thường, từ đó cố gắng cải tiến
chiêu thức còn chưa đủ hỏa hầu của mình, chỉ cần nói tới thái độ nghiêm túc
đối với võ học như vậy, chưa chắc người nào có thể làm như hắn!

Đột nhiên linh quang chợt lóe trong lòng Quân Mạc Tà.

“Ưng Bác Không hiện tại tìm không thấy đối thủ, vậy Huyết Hồn Sơn Trang và
Phong Tuyết Ngân Thành không phải là đối thủ quá tốt sao? Ưng Bác Không hiện
đang đau đầu vô cùng vì chiêu thức còn quá nhiều sơ hở, mà trong đầu ta không
phải có vô số tuyệt chiêu võ công của kiếp trước sao? Nào là Thần ưng phác hổ,
ưng khiếu cửu châu, thương ưng cửu biến, ưng dương thiên lý. . . Mình có cả
đống tài nguyên như thế này, không lợi dụng thì chẳng phải quá uổng phí sao?
Như vậy mà không xài thì mới đúng là đáng giận!”

Quân Mạc Tà tự hỏi trong đầu, sau đó hắn cảm thấy vô cùng vui mừng.

Ưng Bác Không ra chiêu khống chế cho cả cục diện cân bằng, trong lòng lại tự
hỏi, làm sao phối hợp tay và chân, chiêu sau làm sao nối tiếp được chiêu
trước, từ từ đem các chiêu thức vừa thi triển vừa tìm cách biến hóa từng chút
một, tuy quá trình này chậm vô cùng nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng thích thú.

Huyền khí của thế giới này hoàn toàn bất đồng với nội lực của kiếp trước của
Quân đại thiếu, bản thân huyền khí quá mức mạnh mẽ, thiếu hẳn đặc tính cương
nhu hài hòa của nội gia chân lực, làm hạn chế sự phát huy của các chiêu thức
tinh xảo, vì thế đa số các chiêu thức của thế giới này đều là lấy cứng đối
cứng là chính. Người tu luyện huyền khí của thế giới này rất ít khi có thể thi
triển ra một chiêu thức phức tạp như ý, trừ phi là những chiêu tuyệt sát uy
lực cực đại, nhưng loại chiêu thức này một khi phát ra thì huyền khí trong
người cũng bị rút sạch không còn một chút nào.

Loại tình huống này cũng tương tự như cuồng bạo đấu khí.

Nếu theo đuổi uy lực, tốc độ của chiêu thức thì huyền khí phát ra không theo
kịp nhịp độ, mà ngược lại theo đuổi chất lượng của huyền khí thì chiêu số lại
quá cồng kềnh.

Tuy nhiên, những chiêu thức hiện tại của Ưng Bác Không mặc dù vẫn chưa lưu
loát, nhưng trên cơ bản đã siêu thoát khỏi phạm trù này rồi, từ từ thay đổi
lối mòn suy nghĩ trên. Càng ngày càng dung hợp chiêu thức và huyền khí. Đây
chính là một sáng kiến vô cùng to lớn! Ưng Bác Không đã chân chính khai phá ra
một thế hệ bậc thầy mới! Thậm chí có thể nói trở thành hiện tượng tiếp nối
người trước, mở lối cho người sau!

Hải Trầm Phong sắc mặt bình tĩnh dị thường, trường kiếm như gió, xoay vòng,
chém, vẩy, đỡ…. đem một bộ tuyệt học Ba Lan Kiếm (kiếm gợn sóng) của vị Lam
Quang Hải Úy Lam Chí Tôn thi triển vô cùng nhuần nhuyễn vô cùng nhuần nhuyễn,
từ lúc bắt đầu trận chiến tới giờ vẫn chiếm thượng phong, mặc dù cố gắng phát
chiêu tấn công nhưng đối thủ vẫn sừng sững như núi, có lúc rõ ràng thấy vô
cùng sơ hở, nhưng khi hắn vung kiếm tấn công thì chẳng biết tại sao người này
có thể hóa giải một cách quỷ dị.

Một lúc lâu sau, Hải Trầm Phong cảm thấy ưu thế mà mình vẫn chiếm nãy giờ từ
từ giảm đi trông thấy, mặc dù đối phương vẫn sử dụng những chiêu thức cũ,
nhưng sơ hở càng ngày càng ít đi, mà đối phương đột nhiên dùng một chiêu thức
quái lạ tấn công tới thì liền làm cho hắn luống cuống tay chân.

Chiến đấu thêm một lúc sau, thế cục song phương đã hoàn toàn nghịch chuyển,
Hải Trầm Phong vẫn hết sức chăm chú, toàn lực ứng phó, tuy nhiên thân thể đã
ướt đẫm mồ hôi, hô hấp cũng đã bắt đầu có dấu hiệu rối loạn, trong khi đối
phương hơi thở vẫn rất ổn định, chiêu thức cũng trở nên biến hóa, càng ngày
càng trở nên tinh diệu, mỗi khi xuất thủ đều làm Hải Trầm Phong vất vả đáp trả
mà lộ ra sơ hở, chẳng qua hắc y nhân kia cũng không có ý định truy kích vào
chỗ hở đó, nếu không thì Hải Trầm Phong sớm đã chết bảy tám lần.

Hai đại cao thủ so đấu càng lúc càng hung hiểm, chiến cuộc hung hiểm và chiến
đấu kịch liệt lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, chiến đấu kịch liệt
nghĩa là thực lực song phương sàn sàn như nhau, trong lúc chiến đấu song
phương đều đem toàn lực ra mà so đấu, hoàn cảnh này nếu tiếp tục chiến đấu tới
thời khắc cuối cùng, chỉ có đường lưỡng bại câu thương. Còn muốn không xảy ra
tình huống trên thì chỉ có cách cả hai bên trước khi hao hết tinh lực liền
đồng thời thu tay lại.

Nhưng chiến cuộc hung hiểm lại là một khái niệm hoàn toàn khác hẳn, bên thực
lực thấp hơn có thể chết bất cứ lúc nào, mà tình huống của Hải Trầm Phong hiện
tại chính là như thế! Vốn Ưng Bác Không là một Chí Tôn Thần Huyền, một tiền
bối cao nhân, hắn lại là người nắm toàn cục trong tay, thế nên cục diện Hải
Trầm Phong bị tổn hại không hề xuất hiện. Tuy nhiên, lúc này Ưng Bác Không đã
đặt toàn bộ tâm trí vào việc nghiên cứu mười bảy thức tán thủ, tiến nhập vào
trạng thái không minh, hiện giờ cùng Hải Trầm Phong giao thủ đã hoàn toàn xuất
chiêu theo bản năng rồi, dù cho Ưng Bác Không vẫn khống chế cho huyền khí thấp
hơn tu vi của Hải Trầm Phong, nhưng dù sao hắn cũng là một Chí Tôn Thần Huyền,
khi đã dùng bản năng mà chiến đấu thì làm sao Hải Trầm Phong có thể so sánh?

Tuy rằng hiện tại không làm cho Hải Trầm Phong bị thương nặng, nhưng khi hắn
tùy tiện giơ tay nhấc chân một cái liền làm cho các diệu chiêu của Hải Trầm
Phong hoàn toàn vô hiệu, sự chênh lệch thực lực của hai người càng ngày càng
có thể thấy rõ! Hải Trầm Phong lúc này tự biết hắn không phải may mắn mà thoát
liên tục mấy sát chiêu liền: ” Thì ra đối phương từ đầu đến cuối đều là trêu
chọc mình, chiến cuộc căn bản là đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Một khi đã
như vậy, cho dù ta có phải chết, ta cũng phải cho ngươi một cái giáo huấn nặng
nề!”

Hải Trầm Phong thân là Thiên Huyền cao thủ, ngày thường ít gặp phải đối thủ,
đương nhiên hắn vô cùng tự tôn cao ngạo, mà Ưng Bác Không rõ ràng là đang coi
thường hắn, đối với Hải Trầm Phong mà nói, điều này là vô cùng nhục nhã, thậm
chí là một loại nhục nhã mà hắn không bao giờ có khả năng rửa sạch! Thực lực
hoàn toàn có khả năng đánh bại giết chết, lại cố tình chỉ trêu chọc không
giết, giống như mèo vờn chuột, vờn đến khi nào hết vui, bắt đầu thấy chán mới
ra tay giết chết, hay giống như đánh cờ, rõ ràng là có thể chiếu bí hết cờ,
nhưng lại cố tình kéo dài, không cho người ta nhận thua, muốn làm mọi cách
diệt sạch mặt mũi người ta, ăn sạch không chừa một quân nào, chỉ chừa lại có
quân tướng đi tới đi lui trong cung, sau đó lại mang đại quân tiếp cận, nào là
xe pháo mã tốt tất cả qua sông, bao vây quân tướng không thể nhúc nhích…
Thật là mệt chết người nha! Loại đùa dai này đối với người mới chơi thì không
nói làm gì, chứ nếu dùng với một vị cao thủ đánh cờ lâu năm danh tiếng vang
dội xem? Không làm người tức giận đến tăng xông máu, xung huyết não mới là kỳ
quái!

Mà tình huống của Hải Trầm Phong hiện tại, chẳng khác nào quân tướng cùng đồ
mạt lộ (không còn lối thoát) này!

Tuy nhiên, quân tướng này còn có một chiêu, đó là tuyệt chiêu cuối cùng: Ngọc
đá cùng tan! Hải Trầm Phong đột nhiên quát to một tiếng, thu kiếm về, cả người
lam quang tăng vọt, càng ngày càng sáng chói, giống như một cơn lốc nhanh
chóng xoay quanh thân thể của Ưng Bác Không! Trên người hắn lam quang chia ra
từng màu khác nhau, từ màu xanh da trời, đến xanh lam, đến thâm lam, sau đó là
mặc lam (xanh đậm đặc)! Cả khu vực như bị một cái vòi rồng nhỏ tàn phá, từng
đạo lam quang từ từ ngưng tụ thành thực thể! Trong lòng Ưng Bác Không đang đắm
chìm tâm đắc những cải biến chiêu thức của mình, đột nhiên thấy áp lực tứ phía
đột nhiên tăng mạnh, giống như thủy triều của biển lớn mang theo cuồng phong
gào thét, mưa to gió lớn, áp lực hỗn loạn mênh mông vô tận tiến tới!

Hắn trong lòng cả kinh, lập tức nhớ tới chiêu bài tuyệt kỷ của Úy Lam Chí Tôn:
Lãng Quyển Càn Khôn ( sóng cuốn Càn Khôn)! Chiêu này chính là sát chiêu ngọc
đá cùng tan, đây chính là chiêu thức tự đưa mình vào địa ngục! Chiêu này chính
là thiêu đốt huyền khí của toàn thân, kết hợp với toàn bộ tiềm lực và năng
lượng của đan điền, hóa thành lực sát thương cực kỳ mạnh mẽ rồi bộc phát ra!
Một chiêu này mà đánh ra, có thể đem huyền khí của người thi triển tăng lên ít
nhất một lúc hai giai vị! Có thể lấy thực lực của mình tăng lên giai vị, tuyệt
đối có thể đem địch nhân cao hơn mình ít nhất hai giai vị lập tức giết chết!
Tuy nhiên, một chiêu này khi thi triển, có một chỗ tổn hại vô cùng, đó là
không cần biết địch nhân sau đó thế nào, bản thân người thi triển cầm chắc cái
chết! Chưa đả thương địch thủ, trước đã thương bản thân, cuối cùng người ta có
chết hay không, mình nhất định xong đời! Ưng Bác Không kinh hãi mắng:

– Hỗn trướng, ngươi muốn tìm chết sao? Ta là Ưng…

Hắn muốn nói: “Ta là Ưng sư thúc của ngươi!” thì đã bị Hải Trầm Phong ha ha
cười to cắt ngang, lời nói của Ưng Bác Không chưa kịp phát ra đã bị hắn bi
phẫn quát to:

– Lão tặc, ngươi cũng biết sợ sao? Can đảm nhục mạ Úy Lam nhất mạch ta, vậy
thì nạp mạng đi!

Trường kiếm “ông ông” hai tiếng bắn lên trời, giống như nộ hải giao long, mang
theo cuộn sóng gió lốc mà bay lên, kiếm lên tới trời đã thay đổi thanh âm,
vang lên boong boong, tựa như giao long rít gào giận dữ khi trút hơi thở cuối
cùng! Kiếm quang nhanh chóng lan rộng, đầy trời đều là thanh âm sấm rền gió
rít! Đột nhiên bạch quang chợt lóe, một tiếng ầm ầm vang lên như tiếng sét
giữa trời xanh, giống như thiên hà vỡ đê, hướng về một hướng mà đánh xuống!
Đánh thẳng xuống đầu Ưng Bác Không! Ưng Bác Không vừa tức vừa vội, cơ hồ buồn
bực đến hộc máu, nổi trận lôi đình mà chửi ầm lên:

– Ngươi là một tên tiểu vương bát đản, mau mau dừng tay, lão tử ngày mai phải
tìm Mộng Hồng Trần tính sổ! Hắn tại sao lại dạy ra một tên điên khùng thế này?
Lão tử từ nãy tới giờ đã hạ thủ lưu tình ngươi không thấy hay sao? Ngươi là
tên vừa ngu ngốc vừa điên khùng!

– Lão tử là sư thúc của ngươi! Lão tử là Ưng Bác Không! Lão tử là…..

Trong lòng hắn hối hận cũng đã muộn, hắn cũng không làm cách nào thay đổi cục
diện trước mắt nữa rồi….

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận