Dị Thế Tà Quân

Chương 203: Thì ra là thế

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Trong lòng Hải Trầm Phong bừng bừng ngạo khí, thầm nghĩ: “Ngươi đã tự thừa
nhận mình là tiền bối cao nhân, lại còn ỷ thế hiếp người như vậy, còn có phong
phạm của tiền bối hay sao? Thà rằng bị ngươi đánh chết, cũng nhất quyết không
bị ngươi hù chết! Tốt xấu gì Hải Trầm Phong ta cũng là đệ tử của một trong Bát
Đại Chí Tôn? Ta sợ ngươi sao?”

Nói đến gia hỏa Úy Lam Chí Tôn Mộng Hồng Trần, tên này cũng là một tên cổ
quái, chưa bao giờ nói cho đồ đệ chuyện tình bên ngoài, mà Ưng Bác Không lâu
nay đều ở tái ngoại thảo nguyên, đương nhiên Hải Trầm Phong chưa bao giờ gặp
qua, thậm chí những lời đồn về Ưng Bác Không cũng không được nghe nhiều. Vì
thế, nhất thời hắn không thể nào nhận ra người này, thảo nguyên thần ưng Ưng
Bác Không, cùng nổi danh với sư phụ mình, một trong Bát Đại Chí Tôn!

– Hắc hắc hắc, lãnh giáo một hai chiêu sao mà đủ, gặp được nhau chính là
duyên phận, ngày hôm nay ngươi cùng lão phu hoạt động gân cốt một cách thoải
mái đi.

Ưng Bác Không cười lớn một tiếng, cả người như mây bay nước chảy tiến tới, vỗ
ra một chưởng vào đỉnh đầu Hải Trầm Phong.

Hải Trầm Phong tức giận hừ một tiếng, soạt một tiếng trường kiếm đã ra khỏi
vỏ, một đoàn lam quang đâm thẳng tới trước.

– Phanh!!!

Tay phải của Ưng Bác Không va chạm vào kiếm quang của Hải Trầm Phong, nhục
chưởng va chạm trường kiếm, không ngờ lại vang ra tiếng như kim thiết va chạm
nhau!

Hải Trầm Phong trong lòng hơi yên tâm, nghĩ thầm: “Lão nhân này khinh công có
phần kinh người, quả thật hiếm thấy, nhưng sau một kích này cũng cân sức ngang
tài. Tuy rằng hắn dùng tay không để đối kiếm, có thể mạnh hơn mình một chút,
nhưng mạnh hay không mạnh thì đã sao, chưa chắc mình đã không có phần thắng!”
Nghĩ tới đây hắn hú dài một tiếng, lam quang cuồn cuộn phát ra, hùng dũng tiến
tới như thủy triều mãnh liệt trên đại dương.

Hắn nào biết, thực lực của Ưng Bác Không cao minh cỡ nào, chỉ vì muốn kéo dài
trận chiến hứng thú này, Ưng Bác Không mới xuất ra thực lực tương đương với
hắn.

Sở dĩ Ưng Bác Không lúc nào cũng tìm người động thủ là có nguyên nhân đặc
biệt. Nguyên nhân này chính là những năm gần đây hắn thường chiến đấu với chim
ưng tại đỉnh núi Tuyết Sơn, có một chút tâm đắc, dựa vào cách thức phi hành,
chiến đấu, công kích, trốn chạy hay săn mồi của chim ưng, Ưng Thần Cửu Thức
vốn có của hắn đã phát triển, sáng tạo thành một bộ công phu vô cùng uy lực:
Ưng Biến Thập Thất Thức!

Bộ công phu này tuy uy lực rất lớn, nhưng bởi vì mới được sáng tạo ra, chưa
hoàn toàn thành thục, cách thức nối liền các chiêu lại với nhau vẫn còn sơ hở
khá nhiều, điều này làm Ưng Bác Không đau đầu cực kỳ. Hắn lúc nào cũng muốn
tìm đối thủ tốt chính là để sữa chữa, tu luyện bộ Ưng Biến Thập Thất Thức này,
tìm ra phương pháp cải tiến.

Phải biết rằng, những chí tôn nổi danh cùng hắn, ai cũng không phải là loại
người rảnh rỗi. Hoặc là giấu nghề, hoặc là thần long thấy đầu không thấy đuôi,
tất cả đều mở miệng ra là thẳng thừng cự tuyệt. Vì thế, Ưng Bác Không cảm thấy
vô cùng bất đắc dĩ.

Còn kẻ tử địch Phong Quyển Vân không phải là không thể được, nhưng hai người
một khi chiến đấu đều là quyết đấu sinh tử! Nếu trong chiến đấu kiểu đó mà Ưng
Bác Không sử dụng bộ Ưng Biến Thập Thất Thức còn chưa hoàn thành này mà đối
địch, vậy chẳng khác nào là đi tìm chết!

Ngay cả có năng lực bảo mệnh, hắn cũng không muốn lộ ra những chiêu thức này,
đây chính là thủ đoạn ẩn giấu sau này dùng để đối đầu với Phong Quyển Vân, sau
này hắn sẽ dùng tuyệt chiêu này để khuất nhục Phong Quyển Vân, làm sao có thể
tùy tiện sử dụng.

Nhưng trừ những người đó ra, trong thiên hạ này mấy ai có thể làm đối thủ của
Ưng Bác Không?

Ưng Bác Không không phải chưa từng nghĩ sẽ xông vào Thiên Phạt sâm lâm, nhưng
khi hắn nghĩ tới thực lực kinh thiên địa quỷ thần khiếp của vị lão đại của
Thiên Phạt sâm lâm, hắn do dự mãi, cuối cùng vẫn không dám đi: “Dấn thân vào
nơi đó chẳng khác nào biến bản thân mình thành thức ăn, rồi sau đó biến thành
phân của huyền thú!”

Không còn cách nào khác, Ưng Bác Không đành dùng biện pháp tạm thời: Tìm bất
cứ người nào để chiến đấu! Không cần biết là ai, chỉ cần là cao thủ thành
danh, chắc chắn sẽ kế thừa những ảo diệu, tư tưởng độc đáo của chiêu thức do
sư thừa truyền xuống. Mà những cái này chính là điều Ưng Bác Không tìm kiếm.

Vì thế, vị ưng lão đại nhân này đánh từ Nam lên Bắc, rồi lại đánh ngược từ Bắc
xuôi về Nam. Tuy nhiên, hắn phát hiện một việc vô cùng buồn bực: Sau khi hắn
chiến đấu với cả trăm người gọi là “cao thủ”, không những hắn không thể đề
thăng thực lực mà còn có dấu hiệu suy giảm!

Điều này quả thật cũng không khó lý giải!

Liên tục chơi cờ với người yếu hơn mình, dù có thắng, mình cũng trở thành tay
cờ yếu!

Đang trong lúc buồn bực, hắn lại phát hiện tin tức của huyền đan, hắn không
ngại đường xá xa xôi, bất chấp một nắng hai sương lên đường tìm đến, tới lúc
thưởng thức trò vui, oánh tới oánh lui một hồi, lại lòi đâu ra hai tên huyền
thú vương.

Hai tên này như thiên lôi, dùng thủ đoạn cứng rắn cướp đi huyền đan trước mắt
bao người!

Không cần phải nói, dù là Ưng Bác Không hay Thạch Trường Tiếu, người nào cũng
mặt mày xám xịt!

Thạch Trường Tiếu thì không phải đi xa xôi gì, nhưng Ưng Bác Không thì phải
vất vả mấy ngàn dặm, cuối cùng tay không trở về. Đến ngày hôm sau, Ưng Bác
Không suy nghĩ như thế thì thật phí, hắn liền tìm tới cửa Thạch Trường Tiếu
kiếm chuyện uýnh lộn, nhưng lại được tin Thạch Trường Tiếu đã ra đi ngay trong
đêm đó.

Hắn vô cùng buồn bực, cũng định rời đi luôn, còn chuyện thu phục Kim Dương
Bang lúc trước, trong lòng vị cao thủ như hắn vốn không để vào mắt, quên mất
từ lâu. Cái chó má Kim Dương Bang này, hắn muốn thu phục chẳng qua là vì muốn
tìm hiểu tin tức của huyền đan, bây giờ huyền đan đã không còn bóng dáng, hắn
còn để ý làm cái chó gì!

Không ngờ lúc này hắn lại nhận được chiến thư của Kim Dương Bang!

Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh mà!

Cuối cùng thì sự buồn bực của Ưng Bác Không cũng có chỗ để phát tiết! Từ bực
mình, hắn lại thấy hứng thú, sau khi gặp Hải Trầm Phong hắn lại càng vui mừng.
Với nhãn lực của hắn, đương nhiên hắn nhìn ra người trước mắt chính là đồ đệ
của Úy Lam Chí Tôn! Lại có tu vi Thiên Huyền trung giai đỉnh phong!

Thật là trời cao ban thưởng mà!

Ưng Bác Không đột nhiên nhớ tới một câu: Mất của buổi sáng, hoàng hôn lại được
của!

Vì thế, đương nhiên Ưng Bác Không dễ gì tiết lộ thân phận: ” Nếu ta mà tiết lộ
thân phận, dám tên tiểu tử trước mắt này lập tức quỳ xuống kêu hai tiếng sư
thúc, vậy thì làm sao ta đánh đấm được nữa!”

Đây là cơ hội khắc đá từ núi, mài giũa thành ngọc mà!

Tên này chính là đồ đệ của Úy Lam Chí Tôn, tu vi lại là Thiên Huyền trung giai
đỉnh phong, tất nhiên là đệ tử đắc ý nhất của Úy Lam Chí Tôn, nếu có thể đánh
nhau vui vẻ một hồi lâu với tên này, hắn tin hắn sẽ có thể cải tiến thêm bộ
công phu của mình.

Một bên thì cố ý ẩn giấu thực lực, một bên thì cố gắng phát huy toàn lực, cuối
cùng thành cục diện bình thủ, chỉ trong chớp mắt đã giao đấu hơn mười chiêu.

Một bên thì ra sức mồ hôi đầm đìa, một bên thì nhẹ nhàng thoải mái ra chiêu,
như vậy mà có thể gọi là bình thủ sao?

Lúc này, vị khách không mời mà đến cũng đã xuất hiện!

Người này đương nhiên là Quân đại thiếu gia nhà ta!

Quân đại thiểu tuy là cao thủ trong việc truy tìm tông tích, nhưng làm sao có
thể so sánh với tốc độ, khinh công của vị Ưng Bác Không, người được coi là cao
thủ khinh công số một của Bát Đại Chí Tôn được. Tuy thủ đoạn truy tung của
Quân đại sát thủ rất cao minh, nhưng nếu không nhờ đám lá phong đầy đất dẫn
dắt, hắn cũng vô phương tìm ra.

Quân đại thiểu âm thầm độn thổ đến gần, vừa lúc chứng kiến Ưng Bác Không lưu
manh làm đại nhân khi dễ tiểu hài tử. Hắn không khỏi bội phục trong lòng: ”
Không hổ là một trong Bát Đại Chí Tôn, thủ đoạn lưu manh vô lại thật là cao
siêu!”

Sau khi chăm chú nhìn tràng chiến đấu của Ưng Bác Không và lam y nhân, đột
nhiên Quân Mạc Tà phát hiện một chuyện khá kỳ quái.

Tuy rằng Ưng Bác Không biểu hiện đang cố gắng hết sức, có phần chịu không nổi,
nhưng Quân Mạc Tà chỉ cần liếc mắt là đã nhìn ra, chiêu thức mà Ưng Bác Không
sử dụng, chỉ là vài chiêu giống nhau, đều là tùy tiện biến hóa một chút rồi
đánh ra, trong khi lam y nhân đối diện rõ ràng là đang toàn lực ứng phó.

Cả chiến cuộc đều nằm trong lòng bàn tay của Ưng Bác Không, cục diện thế này
rõ ràng là Ưng Bác Không lấy lam y nhân làm nơi luyện công mà thôi!

Thân trên Ưng Bác Không bất động, hạ thân lại không di chuyển, chỉ có hai tay
khi thì chưởng, chỉ, nắm, biến ảo qua lại mà thôi.

Quân Mạc Tà theo dõi một lúc lâu, càng nhìn càng thấy kỳ quái.

Đột nhiên trong lòng hắn hiểu ra: Rõ ràng Ưng Bác Không này đã tự sáng tạo ra
một môn công phu, mà môn công phu này là phỏng theo chim ưng mà sáng tạo ra.
Điểm này đã quá rõ, mà rõ ràng hơn nữa là tuy hắn sáng tạo ra môn công phu
này, nhưng môn công phu này vẫn chưa hoàn thiện thành một hệ thống!

Từ trong chiêu thức phát ra, hắn có thể nhìn ra môn công phu này cần thêm một
bộ chiêu thức nối tiếp giữa các chiêu, mà hắn cũng nhìn ra mỗi chiêu mỗi thức
đều rất quỷ dị nguy hiểm, nếu dùng toàn lực mà thi triển chắc chắc uy lực sẽ
rất cường đại.

Quân Mạc Tà yên lặng nghiên cứu, cuối cùng xác định, bộ công phu này có tổng
cộng mười bảy chiêu! Sau khi Ưng Bác Không phát ra chiêu cuối cùng lại quay
lại chiêu đầu tiên, nên hắn dễ dàng tính toán ra.

Mấy chiêu này của Ưng Bác Không, hắn đều nhận ra mỗi chiêu đều là sát chiêu uy
lực rất lớn, nhưng vì trong lòng của Ưng Bác Không không có sát ý, lại cố áp
chế thực lực chân chính nên uy lực phát ra rất bình thường. Nếu là cao thủ
đồng cấp đánh nhau, chắc chắn là tay trái rối tay phải, loạn cào cào cả lên,
chẳng qua lúc này hắn đánh với hậu bối có thực lực thấp hơn mình khá nhiều, dù
cho không thành thạo, vô tình xuất hiện sơ hở thì hắn cũng kịp thời thay đổi.

Ngoài ra, với lịch duyệt của Quân đại sát thủ, hắn phán đoán nếu có thể dung
hợp tất cả các chiêu trên lại thành một bộ đồng nhất, uy lực chắc chắn còn có
thể cao hơn gấp mấy lần bây giờ! Tuy nhiên, Ưng Bác Không tạm thời còn chưa
làm được chuyện này. Hắn tuy thông minh, có thể sáng tạo ra các chiêu thức
này, nhưng cuối cùng vẫn chưa đạt trình độ có thể phát huy uy lực chân chính
của nó!

Trong lòng Quân Mạc Tà chợt bừng tỉnh: “Vì sao Ưng Bác Không không quan tâm
tới huyền đan lại băng ngàn dặm xa xôi tiến vào thành Thiên Hương? Vì sao Ưng
Bác Không luôn có khát vọng chiến đấu trong khoảng thời gian này? Vì sao Ưng
Bác Không lại cùng cao thủ không cùng cấp bậc của hắn đánh nhau một hồi? Thì
ra nguyên nhân là vì chuyện này! Nếu đã như vậy, sao ta không làm thế này, thế
này …..”

Quân Mạc Tà trong lòng khẩn trương tính kế, vừa suy nghĩ vừa quan sát. Quân
Mạc Tà nhìn mỗi một chiêu mỗi một thức của Ưng Bác Không, cơ hồ cảm thấy một
loại cảm giác quen thuộc.

” Không lưu loát, thật sự không trôi chảy tí nào! Ta có thể nói mấy chiêu thức
cường đại này của Ưng Bác Không, nhiều nhất chỉ có thể gọi là mười bảy chiêu
tán thủ! Hình thức ban đầu còn chưa có trải qua nhiều lần gọt giũa, chưa thể
gọi là một bộ võ công có hệ thống được! Tuy nhiên, với hình thức ban đầu mà
nói, hắn có thể sáng tạo một bộ chiêu thức thế này là quá tốt rồi!”

” Các chiêu thức của Ưng Bác Không phần lớn là tương tự như bộ Ưng Xà sinh tử
bác! Dực Triển Thức, Ưng Dương Thức, Trùng Tiêu Thức, Bác Thỏ Thức… mấy
chiêu này ta hoàn toàn nắm rõ! Thêm vào đó, những chiêu này đều được nghiên
cứu rất hệ thống, tất cả đều là chiêu số ngàn năm gọt giũa, mà Ưng Bác Không
thì còn kém quá xa so với cảnh giới hòa hợp trôi chảy này hắc ắc hắc…”

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận