– Tới rồi!
Lâm Vãn Vinh vui vẻ nói, vội vàng đứng lên trên ghế, nhìn về phía xa xa.
Hắn thấy đoàn nhân mã này rất đông đúc, sợ rằng cũng phải vài ngàn người, đại
bộ phận là kỵ binh, chiến mã thì mạnh mẽ, kỵ sĩ thì thần thái cường hãn, đằng
đằng sát khí, vừa nhìn liền nhận thấy không phải là loại tầm thường. Lâm Vãn
Vinh nhìn ngó cẩn thận vài lần đoàn nhân mã kia, rồi quay lại hỏi Cao Tù cùng
Hồ Bất Quy:
– Hai vị đại ca, mau nhìn giúp ta, xem trong đám này có nữ tử hay không?
Cao Tù cùng Hồ Bất Quy quan sát một hồi, rồi lắc đầu nói:
– Không thấy bóng nữ tử.
Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:
– Hảo, Lý Thánh, bắn cho ta!
Các khẩu pháo đồng thời khai hỏa, nháy mắt đã tiêu diệt hơn mười kỵ binh. Chỉ
là đám kỵ binh rất là cường hãn, cũng chỉ trong nháy mắt đã vọt lên trước thêm
mấy trượng. Lâm Vãn Vinh cười lạnh, đang muốn tiếp tục khai pháo, đột nhiên từ
trong trận kỵ binh, hai ba trăm bộ binh lao ra trước, đầu quấn khăn trắng, nửa
thân trên thì để trần, trước ngực có vẽ 1 đồ hình kì quái hình đầu người, trận
thế như vậy thật dọa người.
– Bạch Liên thánh mẫu, bảo hộ trung đồ, đao thương bất nhập, đằng vân giá vũ
(đạp mây cưỡi gió).
Đám Bạch Liên bộ binh này trong trang phục quỷ dị, trong tay cầm một thanh
trảm đao thật to, vừa la khẩu hiệu, vừa vọt tới. Mấy tên quan binh liền phóng
tên, khi bắn trúng những người này, tuy là ghim lên thân thể, nhưng tựa hồ bọn
Bạch Liên tử sĩ này không có cảm giác, trên mặt không thấy điểm đau đớn nào,
vẫn dũng mãnh dị thường lao về phía trước. Chúng quan quân trên mặt hiện ra vẻ
kinh hãi, trên thế giới còn có loại người không biết đau đớn ư? Chẳng lẻ thật
sự như lời bọn chúng hô, đao thương bất nhập?
Hừm, chỉ là cảm tử quân của Bạch Liên giáo. Mẹ kiếp, lão tử ghét nhất bị giả
thần giả quỷ, Lâm Vãn Vinh nhướng mày, hắn còn lâu mới tin vào cái gì đao
thương bất nhập, chắc là đã sử dụng một loại thuốc gì để cắt cơn đau rồi. Tuy
hắn không tin nhưng những người khác lại tin, những thứ thần thánh rất dễ xâm
nhập lòng người, tướng sĩ dưới tay trước mắt bị cảnh này làm cho hoang mang,
cần phải phá tà thuật.
Lâm Vãn Vinh móc hỏa thương từ trong ngực ra, đùng đùng hai phát, hai tên yêu
nhân giả thần giả quỷ liền ngã xuống. Một phát trúng ngực một tên, tên còn lại
thì đầu nở hoa. Chúng tướng sĩ thấy yêu nhân ngã xuống, nhất thời phát ra một
trận hoan hô. Cao Tù động tác cũng không chậm, xoát một tiếng, thi triển thân
hình, nhanh như thiểm điện đột nhập vào giữa đám yêu nhân, cương đao loé ra
loang loáng, nháy mắt đã chém đứt cổ hơn mười tên. Lâm Vãn Vinh lớn tiếng nói:
– Các huynh đệ chớ có sợ hãi, đây là yêu nhân giả thần giả quỷ. Bằng mọi giá
phải bắn tên vào mắt bọn chúng!
Hồ Bất Quy tay cầm cường cung, pặc một tiếng vang nhỏ, ghim vào trán một tên
nọ, tên xuyên qua đầu, yêu nhân ngay cả kêu lên một tiếng cũng không kịp, liền
ngã xuống đất chết.
– Bắn vào đầu bọn chúng!
Chúng quan binh bỗng nhiên bừng tỉnh, chuyển hướng cung tên. chỉ nhằm vào mắt
cùng đầu mà bắn, đội cảm tử quân Bạch Liên giáo liền lần lượt ngã xuống. Chúng
tướng sĩ bài trừ được lòng sợ hãi, sĩ khí nâng cao, chỉ chốc đã giết sách 200
người dưới đợt mưa tên. Sau đợt tấn công này, Lý Thánh đang tạm ngừng bắn
pháo, bỗng có hơn ngàn kỵ binh liền lao về phía trước tấn công, nhìn điệu bộ,
xem ra là muốn mở một đường máu. Tên đầu lĩnh kỵ binh người hắc diện khoát mi,
nhìn có vài phần thái thế. Hồ Bất Quy cả kinh nói:
– Tướng quân mau nhìn, người kia chính là Bạch Liên giáo thánh vương Lục Khảm
Ly.
Bạch Liên giáo thánh vương ? Cũng họ Lục ? Lâm Vãn Vinh tâm tư thay đổi thật
nhanh. Chẳng lẽ tên Lục Trung Bình kia là con của hắn ? Mẹ nó, hèn chi khó
trách sư phó Tiên Nhi nhắc nhở nàng nhất định phải cứu Lục Trung Bình ra. Cũng
không biết sư phó Tiên Nhi lai lịch ra sao. Nếu thánh vương cũng chọn cướp
đường máu mà chạy, thành Tể Trữ trước mắt rõ ràng đã sắp bị phá, chỉ là lúc
này vẫn không thấy Tiên Nhi, thật sự là làm ta lo muốn chết.
– Ngắm vào tên thánh vương cho ta, bắn!
Lâm Vãn Vinh hét lớn, tìm không thấy Tiên nhi, hắn nổi giận đùng đùng, liền
trút giận vào tên Thánh vương Lục Khảm Ly kia. Lý Thánh quả nhiên danh bất hư
truyền, năm khẩu đại pháo ngắm về phía Lục Khảm Ly , đảo mắt đã tiêu diệt hơn
trăm kỵ binh Bạch Liên, chỉ là tên Lục Khảm Ly chung quanh có binh sĩ trung
tâm hộ chủ, mấy lần hi sinh tánh mạng bảo hộ hắn, nên hắn tạm thời bình an.
– Cung thủ chuẩn bị!
Thấy kỵ binh tuy bỏ lại hơn hai trăm thi thể, nhưng đã tới gần trước trận quan
quân, Lý Thánh rời hỏa pháo, lớn tiếng ra lệnh . Thần cơ doanh hỏa tiễn cùng
cung nỏ liền đồng loạt bắn về phía đám Bạch Liên kỵ binh còn sót lại, thế là
thêm ba bốn trăm tên nữa bị ngã ngựa. Chỉ có thánh vương Lục Khảm Ly, được
chúng hộ vệ đem huyết nhục ra ngăn cản , mới may mắn sống sót. Đối mặt với năm
trăm kỵ sĩ còn lại, Hồ Bất Quy hưng phấn, liếm môi, liền ôm quyền nói:
– Lâm tướng quân, mạt tướng xin được ra đánh !
– Mạt tướng xin được ra đánh !
Mấy vị thiên hộ kỵ doanh đồng thời ôm quyền nói. Mẹ nó, năm ngàn người đánh
năm trăm người, nếu là ta, lão tử cũng xin ra đánh, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc
nói:
– Nếu như thế, Hồ đại ca, các vị thiên hộ đại ca, mỗi người suất lĩnh một
ngàn tinh kỵ, ra bắt tên Lục Khảm Ly này, người đầu tiên tóm hắn, ta sẽ vì
người đó mà báo công.
– Tuân lệnh !
Chúng thiên hộ hưng phấn lĩnh mệnh, bắt Bạch Liên thánh vương Lục Khảm Ly là
chuyện gì, mỗi người đều rõ ràng vô cùng, lúc này lại là mười địch một, người
nào mà không hưng phấn dị thường mới lạ. Năm ngàn tinh kỵ xông ra, tiếng vó
ngựa chấn động mặt đất, một trận bụi đất cuồn cuộn nổi lên, nháy mắt đã bao
phủ năm trăm Bạch Liên quân trong biển người. Lâm Vãn Vinh nhàn nhã uống trà,
mặc kệ, bất kể là ai bắt được Bạch Liên thánh vương, công lao đều cũng phải có
phần hữu lộ tiên phong Lâm Đại tướng quân, đây là hiển nhiên a. Ai, lập công
nhiều, chẳng lẻ thật sự muốn chiếm chức Nguyên soái của Từ Vị sao ? Y nghĩ này
không được thành thật a.
Lâm Vãn Vinh nhìn Đỗ Tu Nguyên nói:
– Đỗ đại ca, thủ lãnh đầu não của Bạch Liên giáo, chả lẽ chỉ có một thánh
vương sao, có bắt được hắn, cũng không cảm thấy thỏa mãn.
Đỗ Tu Nguyên đang nhìn Hồ Bất Quy cùng Bạch Liên thánh vương cận vệ chiến đấu
xa xa, cười nói:
– Lục Khảm Ly nguyên là một vị kiêu hùng Sơn Đông, thế lực khổng lồ, sau lại
nghe lời kinh nhân du thuyết, cùng Bạch Liên giáo thánh mẫu tạo ra Bạch Liên
giáo. Đầu não mà nói, ngoại trừ hắn, cũng chỉ có vị thánh mẫu kia.
Bạch Liên thánh vương cùng Bạch Liên thánh mẫu? Bọn họ không biết có phải là
một đôi ? Chẳng lẽ Bạch Liên cái gì thánh mẫu, chính là sư phó Tiên Nhi?
Còn đang trong lúc nói chuyện đã thấy Hồ Bất Quy một đao chém chết ngựa Lục
Khảm Ly, Bạch Liên thánh vương rơi xuống mặt đất giãy dụa hai ba cái, trên mặt
đầy vẻ hoảng sợ. Hồ Bất Quy phi ngựa tới, chân vừa chạm đất, đấm một quả vào
đỉnh đầu Lục Khảm Ly, quát to:
– Lục Khảm Ly đã bị ta bắt, bọn Bạch Liên phỉ nghiệt bọn ngươi, còn không mau
chịu trói.
Lâm Vãn Vinh đứng dậy cười dài nói:
– Hảo, hảo, Hồ đại ca lập công lớn, chúng ta lần này lại có danh tiếng thật
lớn.
Đỗ Tu Nguyên cung kính nói:
– Bẩm tướng quân, lúc này Lục Khảm Ly đã bị ta bắt, Tây thành đã mất cường
binh, mạt tướng thỉnh cầu công thành ! Đại phá Tể Trữ, tái lập tân công cho
quân ta.
– Hảo, được phép!
Lâm Vãn Vinh lớn tiếng nói.
Đỗ Tu Nguyên huýt sáo dài một tiếng nói:
– Các huynh đệ, Bạch Liên giáo Lục Khảm Ly đã bị đại quân ta bắt được, mau
phá thành Tể Trữ, đại quân ta sẽ lập công lớn. Mau chiếm thành Tể Trữ, để còn
về ăn Tết, mọi người xông lên!
Năm ngàn bộ binh tựa như thủy triều tràn về phía thành xông tới, mỗi người
trên mặt đều rất hưng phấn. Tây thành không còn thủ quân, phá thành cũng dễ
như trở bàn tay. Lâm Vãn Vinh dương dương đắc ý, nhảy lên chiến mã, đang muốn
tiến lên đốc chiến, chợt nghe một tiếng kêu nhỏ, trong thành nhảy ra một nữ
tử, bay cao mấy trượng , chân ko chạm đất, như một tiên tử đạp mây mà bay. Nữ
tử này nhìn không rõ bao nhiêu tuổi, hạnh nhãn đào kiểm, sanh đắc vũ mị cực
kỳ, trước sau nảy nở, thân hình ra vẻ thành thục, vừa nhìn đã thấy giống như
một quả mật đào.
Lâm Vãn Vinh sửng sốt một chút, đây là yêu quái nơi đâu, xinh đẹp như vậy gây
tai họa cho nam nhân? Nhìn nàng di chuyển, hoàn toàn không tuân theo các qui
tắc của trọng lực, hắn quay đầu nhìn Cao Tù nói:
– Cao đại ca, có đúng đây chính là khinh công trong truyền thuyết?
Cao Tù trịnh trọng gật đầu:
– Đúng vậy. Lâm huynh đệ, nữ tử này công lực siêu tuyệt, sợ là cực kì khó đối
phó, ta cũng không phải đối thủ.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói:
– Không phải là đối thủ của nàng cũng không phải sợ, chúng ta còn có hỏa
pháo, hỏa tiễn cùng nỏ cứng mà, sợ nàng cái gì.
Chuyện nhỏ, biết khinh công thì sao, hắn quay về phía sau vung tay lên nói:
– Lý Thánh, ngắm vào nữ tử, hỏa tiễn nỏ cứng đại pháo, đồng thời bắn cho ta!
Lý Thánh nhận lệnh, mấy ngàn mũi cường nõ hỏa tiễn, liền đồng loạt hướng về
phía nữ tử kia. Nữ tử nọ cho dù có tinh thông vạn môn võ nghệ, đối mặt với cơn
mưa tên như châu chấu, cũng vô phương hoàn thủ, bị mưa tên làm cho phải cuống
quít lui về phía sau. Lý Thánh điều chỉnh năm khẩu đại pháo, bang bang vài
tiếng, đạn pháo rít lên trong không trung bay đi. Nữ tử nọ suýt nữa bị hỏa
tiễn đốt quần áo, nhất thời cũng cực kỳ chật vật.
Lâm Vãn Vinh hắc hắc âm hiểm cười, võ lâm cao thủ thì sao, còn là xinh đẹp võ
lâm cao thủ, nói cho cùng, lão tử cũng là nửa cao thủ, nhưng không kiêu ngạo
giống ngươi như vậy, cái gì mà cưỡi mây, sợ người khác không biết ngươi là cao
thủ sao, lão tử lấy pháo bắn ngươi vài phát, coi ngươi còn có thể cao ngạo như
thế nữa không.
Hỏa tiễn, nỏ cứng cùng hỏa pháo liên tiếp tấn công, nữ tử nọ cuối cùng không
chống cự nổi, sau vài tiếng pháo nổ, nữ cao thủ xinh đẹp thảm kêu một tiếng,
liền rơi xuống đất.
Đỗ Tu Nguyên suất lĩnh đại quân, điên cuồng tràn về phía cửa thành, trong chớp
mắt đã xông vào thành nội.
– Tể Trữ thành đã bị phá, Tể Trữ thành đã bị phá!
Lâm Vãn Vinh dẫn đầu mấy ngàn tướng sĩ đồng loạt hô to, Bạch Liên quân còn
đang chống cự kinh hãi khiếp đảm, chỉ nháy mắt đã bị thu thập.
– Sư phó …
Từ cửa tây đột nhiên lao ra một nữ tử tuổi còn trẻ, chạy như điên về phía nữ
cao thủ.
-Tiên Nhi …
Lâm Vãn Vinh một chút xíu nhảy dựng lên, tiểu bảo bối, ngươi rốt cục đã xuất
hiện.
– Tướng quân, nữ tặc này có muốn bắn hay không? – Lý Thánh nói.
– Bắn cái đầu ngươi a, đây là lão bà của ta.
Lâm Vãn Vinh tức tối mắng chửi một tiếng, rồi phi chiến mã, hướng về phía Tần
Tiên Nhi chạy tới.
Sắp tới gần, hắn phi thân xuống ngựa, đã thấy Tần Tiên Nhi tóc tai rối bời,
dung nhan tiều tụy, gương mặt dính đầy nước mắt, vẻ mặt si ngốc ngây ngô, quì
trên mặt đất, ngơ ngác nhìn cái mỹ nữ cao thủ bị dính đạn pháo.
– Tiên Nhi, Tiên Nhi …
Lâm Vãn Vinh khe khẽ kêu lên. Tần Tiên Nhi quay đầu, ngơ ngác nhìn hắn, trên
mặt vừa hiện lên một tia vui mừng, rồi nước mắt tức thì chảy ròng ròng, hai
tay ôm mặt nói:
– Công tử, chàng giết sư phó của ta rồi.