Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 150: Thần dũng phục Bằng

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Kim Sí Bằng Điểu lao vút xuống, móng vuốt sắc bén sáng loáng chộp tới, gây nên
từng trận gió rít khiến cả đám xung quanh hít thở không thông.

Đừng nói chi thân thể con người mà ngay cả sắt đá cứng rắn, một đỉnh núi cũng
có thể nát vụn dưới móng vuốt vàng óng, lớn đến khiếp người kia.

Mái tóc đen nhánh của Tiểu Bất Điểm bay phần phật sau đầu, hoàn toàn không bị
tác động bởi kình phong. Nó nheo mắt, giẫm lên Toan Nghê Bảo Kính, phóng thẳng
lên trời.

“Đương.”

Tiểu Bất Điểm lấy nắm đấm ngạnh kháng trực tiếp với trảo, các loại phù văn
giữa hai bên liên tục xuất hiện, ánh sáng bùng nổ lóa mắt, như một tòa núi lửa
đang phun trào dữ dội.

Đây là so đấu năng lực phù văn, cũng là so đấu thân thể! Lực lượng hai bên
tương đương dẫn đến kết quả bất phân thắng bại, cả hai bay ngược ra ngoài.

Kim Sí Bằng Điểu thắng trên thành tựu phù văn, một khi phóng xuất tất có ánh
sáng màu vàng ngợp trời, tiếng vang ầm ầm. Còn Tiểu Bất Điểm thắng trên phương
diện thân thể, gần như bất diệt, có thể sánh với Hung thú Thuần Huyết Thiên
Giai khi còn nhỏ.

Vừa mới tách ra Kim Sí Bằng Điểu liền lượn vòng lại, khí thế càng tăng. Cả
thân thể nó đều phủ phù văn vàng óng, từng chiếc lông chim giống như được đúc
bằng vàng, cực kỳ hấp dẫn. Đúng lúc này, biến cố thình lình xuất hiện …

“Xoạt, xoạt, xoạt…”

Toàn bộ nơi đây tràn ngập ánh vàng! Bằng Điểu hóa thành một cơn lốc, lao
xuống. Linh vũ toàn thân nó đựng đứng, có không ít chiếc thoát ly thân thể bắn
thẳng xuống dưới.

Mỗi một chiếc linh vũ đều dài mấy thước, như một cây lao vàng rực, xé gió lao
vút đi, cực kỳ kinh khủng!

Tiểu Bất Điểm giật mình, liền vung hai tay lên, một vầng trăng bạc xuất hiện.
Ở giữa vầng trăng có cung điện, có cổ thụ, còn có một con Thanh Thiên Bằng
phóng xuất thần quang, tản ra phía trước.

Như vẫn chưa đủ, hai tay nó tiếp tục lóe sáng, thi triển phù văn liên tục, một
vầng rồi lại một vầng thần nguyệt bay ra. Phía trước mặt Tiểu Bất Điểm hoàn
toàn bị ánh bạc che kín, khắp bầu trời đều là ánh trăng, cực kỳ đẹp mắt.

Hơn nữa mỗi một vầng trăng đều liên tục xoay tròn, hai cái hợp một. Cho đến
khi vầng trăng dày như một cái thớt thì bắt đầu nghiền ép những mũi tên màu
vàng.

Từng hồi âm thanh “răng rắc” truyền ra. Có một số linh vũ bị bẻ gãy nhưng cũng
có một số xuyên qua được thớt bạc, lao thẳng đến Tiểu Bất Điểm nhưng lại bị nó
dùng tay không đỡ lấy, tao thành những tiếng leng keng thanh thúy.

Nếu đổi lại là kẻ khác căn bản không có khả năng ứng phó tình huống này, cho
dù có kích thước bằng cả Bạo Viên đi chăng nữa cũng chắc chắn bị xuyên thủng,
biến thành một con nhím. Thế nhưng Tiểu Bất Điểm lại có thể hóa giải đại kiếp
này.

Bằng Điểu rít dài, cực kỳ không cam lòng. Kim vũ đầy trời bị triệu hồi, toàn
bộ bao phủ thân thể nó một lần nữa.

“Con gà kia, xong chưa? Giờ xem ta!” Luôn luôn bị Kim Bằng chủ động công kích,
Tiểu Bất Điểm tức giận bực mình. Nó đạp lên Toan Nghê Bảo Kính, bay thẳng lên
cao.

Tay trái Tiểu Bất Điểm xuất hiện một vầng trăng bạc, tay phải xuất hiện một
mảng lớn sấm sét. Sau khi được dung hợp chúng lập tức thay đổi, một vầng trăng
bạc nay hóa trăng vàng, ở giữa còn có Thái Cổ Ma Cầm hót vang.

“Ầm.”

Đây là loại bảo thuật hỗn hợp và được chồng điệp lên nhau. Biển sấm màu vàng
sôi trào, ngưng tụ thành một quả cầu sấm sét, giao hòa cùng với trăng bạc. Bên
trong quả cầu có một con Thiên Bằng màu vàng, lao về phía trước tiêu diệt hết
thảy.

Bằng Điểu tức khắc phẫn nộ. Ma cầm bên trong lôi cầu cực kỳ tương tự nó thế mà
lại trở thành lợi khí công kích nó. Nó lập tức giương cánh bay cao, thân thể
phát sáng rồi liền hóa thành một mũi nhọn lao vụt xuống.

“Hống!”

Kim Bằng rít dài, vậy mà chấn động non sông, cứ như nó không phải là chim vậy!
Vô tận phù văn màu vàng đan xen với nó, tạo thành một thanh thần kiếm màu
vàng, sắc bén không gì sánh được, hào quang rực trời.

Đây là bảo thuật của nó, đại biểu cho sự sắc bén cường thế, không gì không thể
phá, khiến vạn vật sụp đổ!

Trên thực tế Bằng Điểu thuần huyết đúng là vậy, được xưng thiên thần, với Thái
Cổ xưng vương, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, căn bản khó gặp đối thủ.

Thần kiếm phát quang, sức nóng kinh người, như đang thiêu đốt kiếm thể lao về
phía trước. Ánh sáng lóa mắt, hư không rung động, phảng phất như bị xé rách!

“Choeng!”

Vầng trăng bùng nổ, điện mang đan dệt vào nhau, nhờ lực phòng ngự kinh người
nên khi thần kiếm đụng vào tạo thành âm thanh leng keng vang dội.

Nếu gần đây tu vi Tiểu Bất Điểm không tiến bộ vượt bậc, thực lực tăng vọt công
thêm lý giải phù văn càng thêm sâu sắc, không ngừng diễn hóa rồi dung hợp hai
loại bảo thuật thì phân nửa không cách nào đối kháng thần kiếm.

Dù sao đối phuong cũng đến từ một gia tộc cổ lão, truyền thừa bảo thuật kinh
người, thiên hạ hiếm thấy, mà cái Tiểu Bất Điểm thiếu chính là nội tình truyền
thừa này. Nó chỉ biết dựa vào chính mình, từ từ ngộ ra bảo thuật từ Thanh Lân
Ưng và Toan Nghê Bảo Cốt.

Song chính mình từ từ lĩnh ngộ như vậy thì chắc chắn lý giải sẽ rất sâu sắc.
Tự bản thâm thăm dò, tìm hiểu từng chút một như vậy thì tương lai mới có lợi
cho Tiểu Bất Điểm.

“Thương!”

Thần kiếm màu vàng chém tới, không gì không phá được nên lôi cầu dung hợp với
thần nguyệt cũng từ từ nứt ra. Nhưng cũng chính vì vậy mới càng đánh sợ! Đó là
lôi cầu triệt để bùng nổ!

“Ầm!”

Phù văn màu vàng tràn ngập, lôi điện lan ra như sóng vỡ bờ, từ trong lôi cầu
tuôn ra đầy trời!

Thần kiếm rạn nứt, phát ra tiếng vang răng rắc.

Hơn thế nữa, Thái Cổ Ma Cầm dựng dục trên thần nguyệt lúc trước toàn thân đều
là linh vũ màu xanh giờ được nhuộm vàng, giang cánh lao ra, không ngừng biến
lớn.

“Răng rắc.”

Lợi trảo của Thanh Thiên Bằng này đánh gãy thần kiếm màu vàng, sau đó lao
xuống Kim Sí Bằng Điểu. Hai con vật có thể hình tương tự, đều truyền ra ba
động kinh khủng.

Bằng Điểu nổi giận, đây thật sự là điều nhục nhã đối với nó! Nó không ngờ rằng
Tiểu Bất Điểm lại thi triển loại bảo thuật này, hóa thành hình dạng gần giống
nó, chỉ khác một điều là đôi mắt vàng óng sắc hơn mà thôi.

“Soạt.”

Nó há mồm, phun ra Thiên Hỏa màu vàng giao phong cùng Thanh Thiên Bằng. Trên
bầu trời nhất thời xuất hiện một cơn lốc đáng sợ do hai con vật giao đấu mà
thành.

“Ầm!”

Cuối cùng, sau khi thần quang tiêu thất, trời đất thanh tĩnh, hết thảy bảo
thuật đều biến mất.

Kim Sí Bằng Điểu bễ nghễ bay lượn trên trời cao, tuy có một ít linh vũ rơi
xuống nhưng quang mang không giảm.

Tiểu Bất Điểm thì đứng thẳng trên bảo kính , vẻ mặt nghiêm túc. Quả nhiên gặp
phải kình địch, chiến đấu đến lúc này còn chưa phân thắng bại, lát sau ắt hẳn
là một trận ác chiến.

“Giết! ”

Song phương hầu như quát lên cùng lúc, lại lao vào nhau lần thứ hai.

Con ngươi đáng sợ của Kim Sí Bằng Điểu hóa thành hai vòng xoáy màu vàng, muốn
nuốt lấy Tinh Khí Thần của Tiểu Bất Điểm. Đồng thời hai cánh nó vỗ mạnh, kim
quang càng tăng lên, giống như đôi bàn tay đánh tới khiến đất đá bên dưới nứt
ra.

Đại Bằng thần lực cái thế, trong thời kỳ Thái Cổ từng quét ngang chư thần, khó
gặp đối thủ, ngạo nghễ mà đi.

Tiểu Bất Điểm nổi bão, nhãn thần lóe sáng, dùng song chưởng đón đòn. Tuy nó
vận dụng phù văn phổ thông trong Nguyên Thủy Chân Giải nhưng lại hiểu được
chân lý nên chưởng lực kinh thiên.

“Ầm ầm.” Hai bên va chạm, kịch chiến trên trời cao khiến mây bay tán loạn.

Một hồi long tranh hổ đấu, máu tươi chảy ròng, kim vũ tan tác. Hai người đều
bị thương nhưng chiến đấu lại càng thêm hung mãnh, kịch liệt, không màng sống
chết mà triền đấu cùng một chỗ.

“Xoạt. ”

Móng vuốt vàng kim to lớn cào xuống, Tiểu Bất Điểm né tránh, sau đó mượn thế
nhảy lên trên móng vuốt của Đại Bằng xuất kích thẳng bụng nó. Chưởng đao như
cầu vồng vọt đến, cực kỳ sắc bén.

“Phốc.”

Đại Bằng bị thương, máu tươi phun trào. Nó rít lên giận dữ, cả người phát
sáng, phù văn hiển hiện đầy trời, nhất là nơi bụng lại càng như trở thành đại
dương màu vàng. “Oanh” một tiếng, Tiểu Bất Điểm liền bị đánh bay, khóe miệng
rỉ máu.

Trận chiến này không thể lùi bước, chỉ có thể phân rõ sinh tử. Nếu như bỏ chạy
sợ rằng lòng tin cả hai sẽ bị đả kích không nhỏ, tương lai rất khó thoát khỏi
bóng ma.

Đại chiến liên tục được duy trì, hai luồng ánh sáng không ngừng va chạm, bảo
thuật hiển hiện, thân thể đối kháng nhau. Đây là một tràng đại chiến như chứng
minh ta vô địch, chiến đến điên cuồng, máu tươi đổ ròng ròng.

Thời gian trôi qua, hai người chiến đấu tối thiểu cũng mấy trăm hiệp. Ai cũng
đều trọng thương thế nhưng lại cố gắng kiên trì chứ để khí thế yếu đi thì nhất
định bại vong.

Kim Sí Đại Bằng liên tiếp tấn công hết sức, cả người bắt đầu cháy hừng hực, có
máu vàng nhạt chảy xuống thế nhưng càng đánh nó lại càng hăng, hầu như áp được
Tiểu Bất Điểm.

Bọn chúng đánh từ trên trời cho rơi xuống mặt đất, lại từ mặt đất đào hố đánh
tiếp, sau cùng mới bay lên trời cao lần nữa. Bằng Điểu chiếm thượng phong, vết
thương trên người Tiểu Bất Điểm tăng thêm rất nhiều. Nghiêm trọng nhất là một
kích vừa nãy, lợi trảo vàng kim tấn công vào bụng Tiểu Bất Điểm, máu tươi bắn
ra, ruột non ruột già gần như lộ ra – thiếu chút nữa đã xé nát bụng nó.

May mắn thân thể Tiểu Bất Điểm kinh người! Nó hít sâu hít sâu một hơi, thần hi
vận chuyển, vết thương nhanh chóng khép kín, không còn chảy máu.

Chiến đấu kịch liệt đến cùng, cả hai đều mệt không thở nổi. Nhất là Kim Sí
Bằng Điểu, phù văn nó hóa ra không còn sáng bóng như ngọc, tốc độ cũng không
còn nhanh như trước.

Chính vào giờ khắc này, Tiểu Bất Điểm bùng lên; cả người nó kim quang lập lòe,
khống chế lôi điện phóng lên cao đánh Kim Sí Bằng Điểu.

“Ta nhịn ngươi nãy giờ rồi, kết thúc đi!”

Tuy rằng nó cũng rất mệt mỏi, phù văn không mãnh liệt như trước đây nữa thế
nhưng thân thể lại cường đại vô song. Đây cũng chính là ưu điểm của nó, từ đầu
đến cuối không thay đổi.

Mà phù văn lại là ưu điểm của Kim Sí Bằng Điểu, đến bây giờ đã suy yếu rồi.
Tiểu Bất Điểm bùng nổ lúc này tất nhiên là đòn chí mạng.

Lúc này đây, Tiểu Bất Điểm bắt được hoàng kim lợi trảo của Bằng Điểu rồi leo
lên, tấn công thẳng vào vị trí đã công kích lúc trước trên bụng nó.

“Ầm.”

Máu tươi phun trào, Bằng Điểu rít gào vì thương thế rất nặng. Bụng của nó bị
đánh thành một lỗ máu, linh vũ vàng kim bay tán loạn. Kim quang trên người nó
lại bừng sáng lần thứ hai, trùng kích Tiểu Bất Điểm, muốn đánh bay Tiểu Bất
Điểm đi.

Tiểu Bất Điểm nắm linh vũ của nó, nắm từng cái mà nhảy lên, đến khi bật người
lên cao nó đã ngồi trên lưng Bằng, thôi động bảo thuật cường đại mà giết!

Bằng Điểu màu vàng rít gào, cả người phát sáng, phù văn cổ lão lần lượt xuất
hiện bao phủ toàn thân, muốn luyện hóa Tiểu Bất Điểm.

Tiểu Bất Điểm tất nhiên cũng dốc hết sức, vận dụng hết thảy lực lượng đối
kháng, sau đó đánh mạnh lên lưng Kim Bằng. Lúc này cả hai đều phát sáng, phù
văn đối kháng, thân thể đổ máu!

Phía dưới, tất cả Thái Cổ Di Chủng đều chấn động, thật không ngờ cuộc chiến
lại diễn biến đến trình độ này, kịch liệt đến đáng sợ. Nếu là chúng nó thì
chắc đã bại, chết mất xác từ lâu rồi.

“Giết!”

Tiểu Bất Điểm hung hãn không gì sánh được! Tuy bị phù văn màu vàng kim áp chế
đến mức ho khan, thế nhưng lại ôm lấy cổ Bằng Điểu, song chưởng vỗ mạnh, xém
chút đã làm cổ Bằng Điểu đứt lìa.

“Ầm” một tiếng, phù văn màu vàng kim xông lên, từng chiếc linh vũ đựng đứng
thủ hộ thân thể Bằng Điểu, không cho Tiểu Bất Điểm công kích cổ.

“Nát cho ta!” Tiểu Bất Điểm rống to hơn, cấp tốc nắm tay thành quyền đánh
xuống đầu Bằng Điểu, muốn một kích giết chết!

“Luyện hóa!” Bằng Điểu cố gắng rống to hơn, phù văn khắp trời đan vào nhau rồi
ngưng tụ, toàn bộ bao vây Tiểu Bất Điểm nơi đầu và cổ, muốn luyện hóa hết nó.

“Phanh” “phanh” . . .

Tiểu Bất Điểm huy động nắm tay, đấm thùm thụp vào cái đầu vàng chóe kia, mỗi
đấm đều nặng vạn cân, có thể phá núi chẻ sông.

Đầu Bằng Điểu phát sáng, lấy phù văn thủ hộ. Đại lượng phù văn màu vàng kim
vọt tới bao vây Tiểu Bất Điểm, điên cuồng trấn áp, quyết tâm luyện hóa.

So đấu theo kiểu này chính là xem ai có thể kiên trì đến cùng và điên cuồng
tấn công. Nếu một bên lộ ta dấu hiệu thất bại thì cũng tương đương bỏ mình.

“Ầm!”

Không cần phải nói, thân thể Tiểu Bất Điểm vô song, càng đánh càng hăng. Bằng
Điểu thì ngược lại, đã muốn chịu không nổi, đại chiến hơn tám trăm hơn tám
trăm hiệp, sức cùng lực kiệt, phù văn từ từ lu mờ.

“Ta muốn ăn gà hấp cách thủy!” Tiểu Bất Điểm rống giận, lực tay càng lúc càng
mạnh nện lên màn sáng; chấn cho Kim Bằng ho ra cả bụm máu, thân thể lay động
kịch liệt, sắp không kiên trì nổi nữa.

Bên dưới, tất cả Thái Cổ Di Chủng đều khiếp sợ: Thiếu niên nhân tộc này rốt
cuộc có lai lịch gì mà thân thể lại mạnh mẽ như vậy? Bằng Điểu bán huyết, thêm
cảnh giới cao hơn cũng không phải là đối thủ, thật là đáng sợ!

“Phanh.”

Một đấm tiếp theo, thân thể khổng lồ của Bằng Điểu lay động, phun ra cả ngụm
máu lớn, sắp rơi từ trên trời xuống.

Nó biết nó thất bại, không phải đối thủ của Tiểu Bất Điểm nên ngửa mặt lên
trời rít gào. Bảo Cụ đang quyết đấu trên vòm trời phát sáng, cùng nhau lao
xuống.

Đoạn Kiếm, Kim Ô Sí, Nguyên Từ Phong vẫn còn đang quấn lấy nhau, quang mang
hừng hực, cực kỳ kinh người.

“Đến đây, chém chết nó!” Kim Bằng gầm lên.

Nguyên Từ Phong và Bằng Điểu gần như huyết nhục tương liên vì đã tế luyện vài
chục năm, mà Kim Ô Sí cũng đã nằm trong tay vài ngày nên khi hắn gọi cả hai
đều trở về.

Tiểu Bất Điểm chẳng sợ! Đoạn Kiếm có cũng đã mấy ngày, hơn nữa tế luyện mấy
ngày ở sườn dốc kia nên có thể nghênh địch, chẳng ngại chi.

“Ầm.”

Hỏa quang ngập trời, Kim Ô Sí bộc phát lực lượng cường đại. Nguyên Từ Phong
cũng bạo động, khuấy động hư không.

Nhưng đúng vào lúc này Đoạn Kiếm cũng xảy ra dị biến, phát ra tiếng boong
boong, tựa hồ như bị áp bức mà thức tỉnh, gỉ sắt bong ra từng mảng lớn, uy thế
lập tức cường thịnh hơn nhiều.

Điều này khiến Kim Bằng sợ hãi, hai cái Bảo Cụ của nó không địch lại mà tựa hồ
Đoạn Kiếm còn chưa dùng hết sức vì trên thân nó còn có gỉ sắt, nếu mà tróc ra
hết thì sẽ kinh khủng đến mức nào?

“Trấn áp!”

Kim Bằng sợ hãi, không ham chiến nữa, dù cho có bóng ma xuất hiện thì cũng còn
hơn bị chết nơi đây. Nó triệu hoán hai Bảo Cụ chiến đấu với Tiểu Bất Điểm, còn
bản thân thì bỏ chạy.

Trong thời kỳ Thái Cổ, Kim Sí Đại Bằng giương cánh liền có thể xé rách hư
không, xẹt qua Ngân Hà, tốc độ không tưởng, ít ai sánh bằng.

Chỉ cần nó có cơ hội giương cánh lăng không tuyệt đối có thể cấp tốc trốn đi,
thiếu niên nhân tộc không thể đuổi kịp.

Hỏa quang ngập trời sà xuống nhưng lại bị Đoạn Kiếm chấn văng, khó có thể
thương tổn Tiểu Bất Điểm. Uy lực của cây kiếm này càng phát ra mãnh liệt, kiếm
khí như biển.

Thế nhưng ai cũng không chú ý tới một điều, khi Đoạn Kiếm, Nguyên Từ Phong,
Kim Ô Sí chiến đấu kịch liệt đã kinh động một đồ vật khác.

Trên tóc Tiểu Bất Điểm, tiểu tháp không đầy đủ cao một tấc, trong suốt sáng
bóng như từ Dương Chi Ngọc điêu khắc thành, mỹ lệ không gì sánh được kia phát
ra ánh sáng mờ ảo, lặng yên nuốt lấy tinh hỏa, kiếm khí, nguyên từ quang.

Khắp xung quanh nơi đây đều bị một luồng ánh sáng chóa mắt chiếu rọi nên Tiểu
Bất Điểm hay Bằng Điểu gần trong gang tấc cũng không chú ý đến.

Nhưng ba món Bảo Cụ lại phát hiện ra. Kim Ô Sí tựa hồ chấn kinh, phát giác dị
thường nên khẽ run, hóa thành một luồng hỏa quang bay thẳng lên trời, lao vút
đi.

“Cái gì ?!!!” Tất cả mọi người đều khiếp sợ, món thượng cổ pháp khí này lại bỏ
chạy, nháy mắt liền biến mất ở cuối chân trời.

“Bảo bối của ta!” Lòng Tiểu Bất Điểm đau muốn chết.

Trong lúc đó, Nguyên Từ Phong cũng nhẹ nhàng quay đầu, muốn bỏ chạy.

Kim Sí Đại Bằng khiếp sợ: Tại sao lại như vậy? Bảo Cụ của mình lại thoát khỏi
khống chế mà bỏ chạy, nhất là Kim Ô Sí mới kiếm được kia, nó chạy rồi thì khó
mà thu hồi!

“Đừng đi a!” Tiểu Bất Điểm rống giận, thôi động Đoạn Kiếm bổ một chém về phía
Nguyên Từ Phong. Một món Bảo Cụ chạy rồi thì thôi đành vậy thế nhưng nếu cái
còn lại cũng chạy thì chắc khóc luôn.

Nhưng có một chuyện nó quên béng đi mất chính là Đoạn Kiếm vừa mới tróc một
mảng gỉ sắt lớn nên uy lực tăng vọt, đủ để áp chế cả hai Bảo Cụ của đối
phương, mà hiện tại nó lại toàn lực chém tới, lực phá hoại rợn người.

“Răng rắc.”

Nguyên Từ Phong bị chém nổ tung ngay tức khắp, quang mang tán loạn, phân ra
thành hơn mười khối rơi lộp bộp xuống đất.

“Trời ơi, tức chết mất, đau lòng quá đi!” Hai mắt Tiểu Bất Điểm phún lửa: Đây
là Bảo Cụ tốt cỡ nào cơ chứ, cứ như vậy mà bị hủy rồi; lòng đau tâm đau,
thương tiếc cùng cực.

Bằng Điểu so với nó thì lại càng đau lòng hơn, tức đến nỗi ho ra máu. Thế
nhưng nó vẫn chưa mất lý trí, thừa dịp Tiểu Bất Điểm phẫn nộ liền tích súc lực
lượng, chợt bùng lên. Cả người nó phát sáng, đánh bay Tiểu Bất Điểm, sau đó
giang cánh muốn phá không rời đi.

“Gà hầm cách thủy lại muốn chạy!” Tiểu Bất Điểm kêu to, Kim Ô Bảo Phiến sợ quá
chạy mất sợ quá chạy mất, thêm Nguyên Từ Phong bị chém nát mà giờ còn để cho
Kim Sí Bằng Điểu chạy thoát thì đúng là làm không công một hồi.

Đoạn Kiếm bay tới tay Tiểu Bất Điểm. Lúc này nó đã biết uy lực của kiếm nên
cẩn thận khống chế, bổ ra một luồng kiếm quang rực rỡ, xé rách trời cao.

“Phốc.”

Huyết quang tung tóe, thần điểu gào thét. Bị chém rụng một cánh nó liền rơi
xuống mặt đất. Kết cục đã định!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận