Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 581: Đồ Cương hoài nghi

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Giọt máu của Hoặc Thiên này mặc dù là màu đỏ thắm, nhưng hoàn toàn không giống
như một giọt máu, mà là một đoàn nước lỏng có sinh mạng, không ngừng nhẹ nhàng
rung động.

Đồ Cương đi lên trước một bước, nhưng còn chưa đụng tới giọt máu này đã
“phịch” một tiếng, ngã xuống, toàn thân đều run bắn lên, sắc mặt trắng bệch,
“rốp, rốp, rốp”, trong tiếng khớp xương nổ vang, hắn hoàn toàn nằm úp sấp sát
trên mặt đất.

Loại hiện tượng này trước kia cũng thường xuyên phát sinh ở quanh thân Hoặc
Thiên, nhưng theo thiên nữ tuyệt thế nhảy vào Thần Anh Cảnh, nàng đã có thể
khống chế loại năng lực này, thu phóng tự nhiên. Nhưng bây giờ giọt máu tươi
của nàng thoát khỏi thân thể, lại mất đi khống chế.

Khẳng định thân phận của Hoặc Thiên là tối cao tối thượng, nên một giọt máu
tươi này cũng vô cùng tôn quý!

Không phải một Nguyệt Minh Hoàng nho nhỏ như Đồ Cương này có thể chịu đựng
được!

Chu Hằng thở dài, lấy ra một cái bình thu giọt máu tươi kia vào.

Lập tức, dâng lên một màn hào quang màu trắng nhạt, nhưng ngay sau đó liền
biến mất, rồi không tới vài giây lại phát ra màn sáng màu trắng nhạt, sau đó
lại biến mất, giống như một ngọn nến đang không ngừng chao đảo trước làn gió
nhẹ.

Mọi người thấy thế đều ngạc nhiên không thôi!

Tuy nhiên, trước đó phát sinh việc lạ đã đủ nhiều, nên mặc dù lần này có điều
cổ quái, vẫn còn kém xa không thể sánh với 49 đạo sấm sét và trời giáng mưa
máu trước đó.

Đồ Cương thật vất vả mới bò dậy, nhìn ánh sáng chợt tối chợt lóe kia, trong
khoảng thời gian ngắn lại không biết nên phán đoán như thế nào.

Màn hào quang màu trắng mờ nhạt này đại biểu tuổi của Hoặc Thiên không vượt
qua 500 tuổi, nhưng vì sao lại chợt lóe chợt tắt chứ? Cho tới bây giờ chưa
từng gặp loại tình huống này đâu!

– Đồ Cương! Có được hay không? Chu Hằng không nhịn được hỏi.

– Được rồi, được rồi! Chưa tới 100 tuổi! Đồ Cương sau khi cả kinh liền vội
vàng nói, cổ quái thì cổ quái, người ta chính là theo chân Dược Tôn đại nhân
tới, cho dù có hơi châm chước một chút cũng không sao.

Hơn nữa, đó đúng là ánh sáng trắng mà, chỉ là lúc sáng lúc tắt một chút, nhưng
lão già rồi, không chú ý thấy được chẳng phải là chuyện rất bình thường ư?

Hoặc Thiên nhẹ nhàng vẫy tay một cái, “vù” một giọt máu trong bình lập tức bắn
ra, bay tới trong bàn tay nàng, rồi giống như trâu đất xuống biển, hòa tan vào
trong làn da của nàng, không để lại chút đấu vết gì!

Đồ Cương thầm giật mình trong lòng!

Cái bình kia nhìn như bình thường, bên trong có trận pháp phức tạp, vô cùng
cường đại, tuy rằng không thể dùng để đối địch, nhưng bất kỳ máu gì thu vào
trong đó đều sẽ bị xé nát, lúc này mới có thể phân tích tuổi.

Thế mà giọt máu nhỏ của Hoặc Thiên này vẫn còn nguyên vẹn!

Nói cách khác, máu tươi của nàng có thể chống lại áp chế của trận pháp!

Máu huyết rời thân thể vẫn còn uy lực kinh khủng như thế ư?

Tuy rằng Đồ Cương một lòng si mê luyện đan, nhưng lão cũng không phải kẻ ngu
ngốc: người xuẩn ngốc làm sao có thể trở thành Dược sư nhị tinh? Hắn lập tức ý
thức được, Hoặc Thiên không đơn giản, thậm chí còn yêu nghiệt hơn so với Chu
Hằng!

Lão nghĩ lại trước đó, không sao nói rõ được vì sao khi đi tới gần giọt máu
lại mẹp sát đất, lại nghĩ tới 49 đạo sấm sét, nghĩ tới nỗi bi thương tận tim
gan kia… dường như hết thảy điều đó đều có liên quan với Hoặc Thiên…

Không sai! Hết thảy đều bắt đầu từ lúc nàng cắt làn da của mình!

Nếu là thực sự, nữ nhân này đến tột cùng là tồn tại gì? Mà rơi một giọt máu
cũng khiến cho thiên địa cùng bi thương, khiến ọi người cùng hộc máu… điều
này cũng không thể dùng cường đại để hình dung!

Trong đầu lão hiện ra vô số ý niệm, tuy rằng nghi hoặc tầng tầng lớp lớp,
nhưng lão là Dược sư, Dược Tôn đại nhân ở ngay bên cạnh, lão cũng không dám
suy nghĩ tiếp!

Cứ như vậy đình chỉ, coi như lão không thấy gì cả!

Sau khi Chu Hằng bọn họ hoàn thành kiểm tra tuổi, tự nhiên lập tức rời phòng
trắc nghiệm. Thời gian cũng không còn nhiều lắm sẽ tối, sáng mai Tinh Phong
Thí Luyện bắt đầu rồi.

Trên đường trở về, con lừa đen rơi lại sau cùng, hơn nữa càng chạy càng chậm.

Không giống với những người khác, nó đã sớm nếm qua đau khổ với Hoặc Thiên,
hơn nữa không chỉ một lần!

Lúc trước người phát hiện Hoặc Thiên cũng không chỉ một mình Chu Hằng, nó cũng
tận mắt thấy một gốc cây đào nối thẳng lên trời, hóa thành một cây mầm giống
thu vào trong cơ thể Hoặc Thiên. Lúc ấy đã chấn khiếp nó đến muốn ngất xỉu!

Trước đó sấm sét liên tục, mưa máu rơi vãi, nó là kẻ đầu tiên nghĩ tới chính
là Hoặc Thiên, trừ nữ ma đầu này ra, không ai làm được!

Nó không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ Hoặc Thiên đến tận xương tủy, nào
dám quá thân cận với nàng!

– Nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai bắt đầu Tinh Phong Thí Luyện rồi! Dương Lan
Hinh nói.

Lâm Tài Tuấn, Lưu Hàn Diệp đều về lại phòng của mình, Chu Hằng muốn nhất dĩ
nhiên là theo vào căn phòng của Hoặc Thiên cùng ngủ với nàng, nhưng đó chỉ là
một ý tưởng tốt đẹp! Hắn trước về tới gian phòng của mình, nhưng một lát sau
liền nhảy cửa sổ ra, đi tới dưới cửa sổ phòng Dương Lan Hinh.

Cửa sổ đang đóng, nhưng sao làm khó được hắn, linh lực đẩy hư không một cái,
cửa sổ liền mở ra, hắn như một con cá lội trượt vào.

Trùng hợp là, Dương Lan Hinh đang thay quần áo, từng cảnh tượng từng tư thế
cực kỳ khoa trương, hoàn toàn thể hiện ra hết vẻ phong tình thành thục đẹp đẽ
của nàng, cũng làm cho lửa dục của Chu Hằng dần dần bùng cháy lên.

Hắn nhảy một cái, một tay từ phía sau lưng ôm lấy vưu vật thơm ngào ngạt này,
hai bàn tay mỗi bên bắt được một tòa ngọc phong cao ngất.

Dương Lan Hinh đầu tiên là cả kinh, nhưng khí tức nam nhân quen thuộc ào ào đi
vào trong mũi, nàng lập tức biết người tập kích này là ai, không khỏi quở
mắng: – Hôm nay ta cũng không trúng mị độc, không cần hổ trợ của huynh!

– Cô bé ơi! Đại gia phải cướp sắc mới được! Ôn hương trong ngực, đặc biệt
trong tay còn đang nắm hai ngọc phong đẫy đà, trong nháy mắt Chu Hằng liền nổi
lên phản ứng mãnh liệt, dùng bộ phận cứng rắn kia ma sát bờ mông Dương Lan
Hinh.

Cảm nhận được dục vọng của Chu Hằng tăng cao, Dương Lan Hinh không khỏi mặt đỏ
tới mang tai, toàn thân máu chảy xiết, dường như sắp nổ tung. Nàng kẹp chặt
hai chân, nhưng một dòng hơi ấm đã theo đùi chảy xuống…

– Ngày mai đã phải bắt đầu Tinh Phong Thí Luyện, huynh thành thật một chút!
Nàng cố ý quở mắng, để che giấu trạng thái của mình.

Chu Hằng cười hắc hắc, bàn tay to trước khi Dương Lan Hinh hoàn toàn kịp phản
ứng đã kéo xuống cái váy nàng ngay cả đồ lót, ngón tay tìm tòi, cắn Dương Lan
Hinh vành tai nói: – Thật sự là không thành thật, ướt nha!

– Huynh tên khốn nạn này! Dương Lan Hinh xoay người lại, đập liên tiếp vào
ngực Chu Hằng: Người này thật đáng ghét!

Chu Hằng đẩy nàng ngã xuống giường, trong một tiếng ưm của nàng… một trận
mưa rền gió dữ không thể tránh khỏi đã xảy ra…

Đợi ây tan mưa tạnh, Dương Lan Hinh nằm ở trên người Chu Hằng, một bàn tay
ngọc nhẹ nhàng xoa xoa lồng ngực hắn, nói: – Huynh đến tột cùng bao nhiêu
tuổi? Nàng chỉ biết là Chu Hằng trẻ tuổi đến đáng sợ, nhưng cụ thể bao nhiêu
thì không rõ ràng lắm.

Chu Hằng gãi đầu một cái. Từ ngày rời Nguyên Thạch Trấn hắn vốn không tính
năm; mà Huyền Càn đại lục bởi vì đến gần tan vỡ, khí hậu cũng cực kỳ không ổn
định, không thể theo xuân hạ thu đông để phán đoán rốt cuộc qua bao nhiêu năm.

Hắn ngẫm nghĩ rồi nói: – Đại khái chừng 24, 25 tuổi!

– Vậy so với huynh, ta đã thành lão thái thái bà rồi! Dương Lan Hinh khẽ thở
dài.

Thực ra nàng có thể tham gia Tinh Phong Thí Luyện, đã nói lên nàng vẫn còn
thuộc phạm trù tuấn kiệt trẻ tuổi, nhưng quả thật nàng cũng sắp 8000 tuổi, tuy
rằng vẫn còn có tuổi thọ lâu dài, nhưng so với Chu Hằng thì lại chênh lệch quá
xa.

– Không sao! Ta không ngại bị muội làm trâu già gặm cỏ non! Chu Hằng xoay
người một cái lại đặt Dương Lan Hinh ở dưới thân.

– Đừng làm rộn nữa! Trời sắp sáng rồi! Dương Lan Hinh phát hiện Chu Hằng lại
có phản ứng.

– Thời gian đủ mà! Chu Hằng vừa nói vừa nhích động thân mình, lập tức toàn
thân Dương Lan Hinh tê tái một trận, sau đó tay chân hoạt động ôm chặt lấy
hắn…

– Các ngươi đến muộn! Lâm Tài Tuấn sắc mặt âm trầm, trong ánh mắt như muốn
phun ra lửa.

Lưu Hàn Diệp cũng là vẻ mặt không chênh lệch lắm. Bọn họ đều là tay già đời
chuyện trăng hoa, sao lại không nhìn ra: nét đỏ ửng vẫn còn trên gương mặt
xinh đẹp của Dương Lan Hinh không có tan đi kia đại biểu cho ý nghĩa gì?

Tối hôm qua, làm không ít lần đây!

Nhìn bộ dáng xuân tình của Dương Lan Hinh kia còn chưa có tan đi, làm cho vưu
vật vốn đã quyến rũ tận xương này càng lộ hết phong tình, cộng thêm vẻ mê hoặc
phát ra từ trong thâm tâm kia, khiến hai người này vừa đố kỵ vừa hận vừa giận.

Bọn họ tưởng tượng tối hôm qua nam nhân ghé vào trên thân Dương Lan Hinh là
chính mình?

Dương Lan Hinh sắc mặt chợt lạnh xuống, lạnh lùng đảo mắt nhìn lướt qua Lâm
Tài Tuấn, vẻ không vui không cần nhiều lời.

Mặc dù nàng không có nói ra chuyện làm ác của Lâm Tài Tuấn, nhưng cũng không
có nghĩa là tha thứ cho hắn! Nàng đã sớm hạ quyết tâm sau chuyến đi Tinh Phong
Thí Luyện, phải lưu đày tên biểu ca này, vậy mà người kia lại còn có mặt mũi
chỉ trích nàng và Chu Hằng, ngược lại đúng là ứng với một câu nói: “ác nhân
cáo trạng trước”.

– Tên mặt trắng cút sang một bên, bằng không Lư đại gia quất ngươi mông nở
hoa bây giờ! Con lừa đen là kẻ thứ nhất đứng ra kêu lên.

Lâm Tài Tuấn tức giận đến toàn thân phát run, hắn bị Chu Hằng áp chế còn không
tính, người ta là Dược sư tam tinh hắn không thể trêu vào. Nhưng con lừa đê
tiện này thì tính là gì, chẳng qua chỉ là Nguyệt Minh Vương, xách giày cho hắn
cũng không xứng!

Dám trách mắng hắn, không phải là ỷ vào chỗ dựa Chu Hằng ư!

Lâm Tài Tuấn không có cãi lại, Dược sư tam tinh là nhân vật hắn không thể đối
kháng, nhưng nỗi oán độc trong lòng hắn lại sâu đậm thêm một phần.

Hắn nhất định phải giết chết Chu Hằng trong Tinh Phong Thí Luyện!

Năm người một con lừa ở dưới hướng dẫn của người hầu, đi tới quảng trường phía
sau Tư Đồ gia trạch. Ở giữa quảng trường có một tòa truyền tống môn, nhưng lúc
này cũng không có khởi động, hơn một ngàn người đã sớm chờ ở chung quanh, lặng
ngắt như tờ.

Tuy rằng Chu Hằng bọn họ tới trễ nhất, nhưng chưa tới thời gian bắt đầu Tinh
Phong Thí Luyện, chờ thêm nửa tiếng, năm vị lão tổ của Tư Đồ gia mới đồng loạt
ra mặt, đồng thời xuất hiện còn có mười ba đại gia tộc khác của Dã Mã Thành.

Tuy rằng Dương gia được bổ nhiệm thay vị trí của Phó gia, nhưng Dương gia đang
bận rộn chuyện chuyển nhà đến luống cuống tay chân, nên không có tham dự.

– Thời gian tới rồi, mọi người làm chuẩn bị cuối cùng đi! Hy vọng các ngươi
đều có thể phát huy ra tiêu chuẩn tốt nhất, làm vẻ vang cho Dã Mã Thành ta! Tư
Đồ Yếu Phương đại biểu Tư Đồ gia lên tiếng.

– Không được mang theo bất kỳ pháp khí không gian! Điểm ấy sớm đã nói rõ, hy
vọng các ngươi không cần có tâm lý man trá, nếu không tự gánh lấy hậu quả!

– Bắt đầu đi!

Truyền tống môn mở ra, trong tiếng động “ông ông ông…”, trên hai cây cột của
truyền tống môn cùng phát ra một màn ánh sáng màu tím, đan vào một chỗ tạo
thành một cánh cửa ánh sáng màu tím.

– Thời gian có hạn, mau chóng vào đi! Tư Đồ Yếu Phương quát lớn.

“Vù, vù, vù…” từng bóng người phóng vào bên trong truyền tống môn, vừa chìm
vào phía sau màn cửa ánh sáng lập tức như trâu đất xuống biển, cũng không có
vượt qua bên kia, mà trực tiếp biến mất.

– Đi! Chu Hằng tay trái nắm tay Dương Lan Hinh, tay phải dắt Hoặc Thiên. Hắn
lo lắng khi mọi người xuyên qua truyền tống môn sẽ bị tách ra; về phần con lừa
đê tiện tự nhiên không nằm trong lo lắng của hắn.

– – – – – oOo- – – – –

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận