Chu Hằng thật muốn bạo động, một kiếm đánh giết nữ nhân này, tu vi đối phương
Sơ Phân Cảnh không là gì ở trong mắt của hắn!
Chỉ là có Nam Cung Hoành ở một bên, hắn không có khả năng đắc thủ, hơn nữa hắn
vừa ra tay tương đương với phản bội Hàn Thương Quốc, mà trước mắt hắn còn
không muốn gặp phải phiền toái như vậy. Đương nhiên nếu có cơ hội, hắn cũng
không ngại lén lút hủy diệt tính mệnh nữ nhân ác độc này.
– Giao cho các ngươi chấp hành nhiệm vụ này, tự nhiên là có đạo lý!
Nam Cung Hoành phất tay áo, ý bảo Lan Phi không cần xen mồm:
– Các ngươi phải cứu Lưu Duyệt, chính là một người vô cùng trọng yếu của bổn
tông!
– Vì cái gì cho các ngươi hành động, là bởi vì các quốc gia có quy định bất
thành văn, phàm là võ giả Ích Địa Cảnh trở lên tiến vào quốc gia khác, nhất
thiết phải tiến hành báo, nếu không coi là xâm lấn, nhấc lên chiến tranh!
Cái này cũng có đạo lý, nếu không chỉ cần vài cái cường giả Khai Thiên Cảnh
quốc gia khác đến giết, Hàn Thương Quốc gần như xong đời. Về phần quy định vì
sao có thể có lực trói buộc, có thể là Lãng Nguyệt Quốc chế định đi, không có
Vương triều nào dám không tuân. . .
– Đối phương cũng không biết thân phận Lưu Duyệt, mà Thiên Linh Thành cũng
chỉ có võ giả Sơ Phân Cảnh, các ngươi đủ để hoàn thành nhiệm vụ nhẹ nhàng!
Nam Cung Hoành phất tay áo, nói:
– Các ngươi mau mau xuất phát, nhất định phải cứu Lưu Duyệt trở về, trẫm đều
có trọng thưởng! Nếu thất bại… các ngươi dẫn theo đầu mình tới gặp trẫm đi!
Đây là mệnh lệnh, chỉ có thể thành công, không được thất bại.
Lưu Duyệt đến tột cùng có thân phận gì?
Mặc kệ có nguyện ý hay không, năm người Chu Hằng cũng phải đáp ứng, công nhiên
kháng chỉ, đó chính là phản bội quốc gia. Nắm giữ Thần khí xã tắc có nghĩa nắm
giữ đại nghĩa, có thể hiệu lệnh thiên hạ!
Trừ phi Chu Hằng có thể phá vỡ mà vào Khai Thiên Cảnh. Bằng không hắn nhất
định phải chịu hoàng thất tiết chế.
Chu Hằng liếc mắt Lan Phi một cái, khóe miệng nữ nhân lộ một tia cười lạnh.
Hiển nhiên, nữ nhân này tuyệt đối sẽ không an phận!
Tay phải Chu Hằng căng thẳng, sát khí cuồn cuộn, hắn cần lực lượng cường đại
để thoát khỏi bị quản chế! Cũng tốt, có chiêu gì cứ cho xuất hiện đi, hắn
không ngại giết thêm vài người để gia tăng tích lũy tu vi của mình.
Sau khi ra hoàng cung, ba người Lâm Chí Hòa đều hỏi Hàn Đào chi tiết về Lưu
Duyệt. Mà Hàn Đào hơn 300 năm quả nhiên không sống uổng phí, lập tức nói ra
lai lịch Lưu Duyệt.
Nguyên lai, phụ thân Lưu Duyệt là Lưu Thanh Huyền một trong bốn đại lão quái
Khai Thiên Cảnh Thiên Tinh Tông.
Lưu Thanh Huyền là cuồng nhân võ đạo. Trong mắt chỉ có võ đạo, năm hết tết đến
cũng chỉ bế quan tu luyện, nhưng hơn 30 năm trước hắn tẩu hỏa nhập ma, dưới
thần mê ý loạn cường bạo một nữ đồ, sinh ra Lưu Duyệt.
Trước đây Lưu Thanh Huyền không gần nữ nhân, nhưng đột nhiên có con, lại cưng
chìu Lưu Duyệt đến tận xương tủy, ngoan ngoãn phục tùng. Cuối cùng làm cho Lưu
Duyệt trở nên kiêu ngạo.
Nàng to gan lớn mật, sau khi chơi đùa ở Hàn Thương Quốc, không ngờ chạy tới
Thủy Nguyên Quốc. Lại không biết đến tột cùng gây họa gì, bị người bắt.
Không có thời gian có thể lãng phí, năm người lập tức xuất phát, xuất phát
hướng về Thiên Linh Thành.
Thiên Linh Thành ở phía tây Thủy Nguyên Quốc, với phía đông biên cảnh Hàn
Thương Quốc cũng chỉ là khoảng cách mấy trăm dặm. Thuộc loại biên quan thành
thị, hàng năm gặp chiến hỏa xâm nhập. Dân cư cũng không nhiều.
Tuy nhiên nơi này buôn bán phi thường phát đạt, nói ví dụ đặc sản Hàn Thương
Quốc Kim Dương Thảo chính là thông qua nơi này chảy vào Thủy Nguyên Quốc ,
đừng nhìn thành nhỏ, nhưng lưu lượng khách cực kỳ to lớn. Mỗi khi hai nước
ngưng chiến, chính là lúc Thiên Linh Thành náo nhiệt nhất , thương nhân mạo
hiểm phát tài vô số.
Từ đế đô đến phía đông biên cảnh có lộ trình chừng 3 vạn lý, người thường đi
đường với xe ngựa không có hai tháng đừng mơ tưởng tới. Nhưng đối với võ giả
Sơ Phân Cảnh mà nói cũng không cần lâu như vậy, cường giả như vậy hoàn toàn có
thể một hơi đi một tháng, sau đó chỉ dùng một ngày để khôi phục linh lực.
Lộ trình 3 vạn lý, bình thường võ giả Sơ Phân nhất trọng thiên đại khái cũng
chỉ cần đi 5,6 ngày mà thôi.
Chu Hằng lo lắng chính là Lan Phi hạ sát thủ, xuất động võ giả Ích Địa Cảnh ở
trên đường đánh chính mình, lại không nghĩ rằng năm ngày sau bọn họ thuận lợi
tiến vào lãnh thổ Thủy Nguyên Quốc cũng không gặp được một lần tập kích.
Cũng đúng, thân phận Lưu Duyệt rất cao, phỏng chừng Lan Phi cũng không dám
xuống tay, nếu không sau khi truy cứu, thân phận nàng chỉ là Quý Phi sao có
thể đỡ nổi lửa giận của cường giả Khai Thiên Cảnh?
Thời điểm đi sẽ không hạ thủ, nhưng nếu lúc cứu người về, tiến vào Hàn Thương
Quốc cảnh sẽ không giống nhau!
Tiện nhân kia, nhất định phải chết!
Chu Hằng thầm kêu đáng tiếc trong lòng, nếu không phải lần này xuất phát cấp
bách, hắn nhất định phải dùng Tấn Vân Lưu Quang Bộ lẻn vào hoàng cung, vụng
trộm làm thịt Lan Phi! Có Cửu Huyền Thí Luyện Tháp yểm hộ, hắn hoàn toàn có
thể làm được thần không hay quỷ không biết.
Giết trở về cũng giống vậy!
Tiến vào Thiên Linh Thành gần Thủy Nguyên Quốc.
Thiên Linh Thành không biết bị phá hư bao nhiêu lần ở trong chiến hỏa, nhưng
bởi vì là trung tâm thương mậu hai nước buôn lậu, mỗi lần phá hư đều đã trùng
tu với tốc độ cực nhanh.
Mậu dịch ngạch nơi này hàng năm lớn đến kinh người, cho dù hoàng thất hai nước
đều không dám khinh thị, cũng cần thu hoạch tài nguyên hi hữu của quốc gia đối
phương từ nơi này. Bởi vậy, tuy rằng hai nước đối địch ngàn vạn năm, sinh ý
lại chưa từng cấm, hơn nữa còn chiếm được bảo hộ.
Vì để cho thương nhân Hàn Thương Quốc an tâm, Thủy Nguyên Quốc thậm chí còn
nghiêm cấm võ giả Ích Địa Cảnh bổn quốc trở lên tiến vào Thiên Linh Thành, bởi
vậy, võ giả Sơ Phân Cảnh nơi này được xưng vương, chỉ cần đừng làm rộn ra
chuyện quá lớn, Thủy Nguyên Quốc cũng sẽ không xảy ra chuyện cường giả Ích Địa
Cảnh lại đây trấn áp.
Bởi vậy, Thiên Linh Thành náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng đồng dạng cũng hỗn
loạn đến đáng sợ. Giết người, cướp bóc, cường bạo, gần như mỗi một phút mỗi
một giây đều phát sinh ở đây, nơi này vừa là Thiên Đường, lại là địa ngục.
Trách không được Lưu Duyệt chạy đến đây, đối với người Pháp Thiên mà nói, nơi
này hoàn toàn là chỗ vui chơi!
Năm người Chu Hằng đi qua, chỉ thấy trong thành náo nhiệt, trình độ chật chội
dù Phong Vũ Thành, Thiên Hàng Thành đều kém xa.
Số lượng tiểu thâu trên đường cái rất nhiều, có mấy người mắt không mở còn
muốn xuống tay đối với bọn Chu Hằng, chỉ là gặp được cường giả Sơ Phân Cảnh,
không ai có thể thực hiện được, ai cũng bị giáo huấn một phen.
La Nhuận Thiên xuống tay vô cùng tàn nhẫn, trực tiếp kéo đứt cánh tay một gã
tiểu thâu, làm cho đối phương kêu thảm phun máu tươi mà chết.
Lúc này Hàn Đào quát một phen, lần này bọn họ tiến đến cứu người , gây ra động
tĩnh lớn sao được? La Nhuận Thiên lại không thèm để ý chút nào, tiểu thâu kia
chỉ là Luyện Thể Cảnh, trong mắt hắn giống như con kiến, lại dám xuống tay
hướng hắn, tự nhiên phải nghiêm trị, bằng không thể diện cường giả Sơ Phân
Cảnh còn gì?
Hai người đều là Sơ Phân nhị trọng thiên, Hàn Đào tuổi lớn hơn cũng không có
chỗ dùng, võ giả xem thực lực mà không phải là tuổi, tư lịch, căn bản không đè
ép được La Nhuận Thiên.
– Đủ rồi!
Chu Hằng nhướng mày, hai người kia lập tức ngậm miệng lại:
– Đi tìm hiểu một chút tình huống trước, vì cái gì Lưu Duyệt bị bắt, là ai
bắt.
Năm người tìm khách sạn ở, sau đó phân công nhau hành động, tiến đến hỏi thăm
tình huống Lưu Duyệt.
Buổi tối, năm người hội hợp ở khách điếm, nói ra tin tức của từng người dò hỏi
được, cuối cùng vẫn trở lại chân tướng sự kiện Lưu Duyệt bị bắt.
Nguyên lai vị nhị thế tổ này đi tới Thiên Linh Thành chỉ an phận được vài
ngày, còn kết thành huynh đệ với Phương gia đại thiếu quyền thế trong thành,
mà khi vị này đi Phương gia làm khách, lại động tâm đối với thê tử xinh đẹp
của Phương gia đại thiếu, không ngờ tinh trùng xông lên não cường bạo đối
phương.
Không bị trực tiếp làm thịt, là bởi vì không gian pháp khí trên người Lưu
Duyệt đủ để chứng minh lai lịch của hắn bất phàm, Phương gia đang thẩm vấn lai
lịch của hắn, sau khi biết rõ ràng sẽ tính toán tiếp.
Nếu Lưu Duyệt là người nhà quyền thế tại Thủy Nguyên Quốc, như vậy Phương gia
cũng chỉ có thể nhịn xuống khẩu khí này, bởi vì bọn họ không thể trêu vào thế
lực có được pháp khí không gian! Nhưng nếu biết Lưu Duyệt đến từ Hàn Thương
Quốc, vậy khẳng định khó thoát khỏi vận mệnh cái chết!
Nghe thế, Chu Hằng đều có loại kích động muốn phủi mông bỏ chạy, người như thế
cứu để làm chi, gây tai họa cho nhiều người sao?
– Thật là một bại hoại!
Thi Vũ Lạc cũng gắt một cái, xem như nữ tính duy nhất trong năm người, nàng tự
nhiên hiện lên ác cảm mãnh liệt đối với Lưu Duyệt.
– Ai bảo hắn có cha tốt!
La Nhuận Thiên tràn đầy hâm mộ nói.
Thi Vũ Lạc là một mỹ nữ không tầm thường, nhìn qua bộ dáng 24, 25, dụ người
nhất chính là mông nàng, tròn xoe màu mỡ, dường như quả đào chín muồi, khi
nàng xoay mình, luôn có thể khiến cho ánh mắt nam nhân tham lam.
Động tâm đối với Thi Vũ Lạc cũng không chỉ La Nhuận Thiên, dù lão già Hàn Đào
một chân đã bước vào quan tài cũng thường xuyên dùng ánh mắt mân mê nhìn chằm
chằm mông Thi Vũ Lạc.
Tin tưởng nếu nhóm hắn có Khai Thiên Cảnh, e sớm đã thu Thi Vũ Lạc lên giường.
Đáng tiếc, trong mắt Thi Vũ Lạc căn bản không có ba người bọn hắn, mà nhìn
chằm chằm vào Chu Hằng.
Điều này rất tự nhiên, Chu Hằng thiên tư kiệt xuất, ngày sau tất thành châu
báu, hơn nữa bản thân chính là con rể cường giả Khai Thiên Cảnh, còn có lão tổ
Thiên Tinh Tông muốn thu hắn làm đồ đệ, thân phận này không thể thấp hơn Lưu
Duyệt a!
Chu Hằng lại không quan tâm đối với Thi Vũ Lạc, nàng thanh thuần không kịp Lâm
Phức Hương, xinh đẹp không thể so An Ngọc Mị, dáng người thúc ngựa cũng không
có thể so sánh với Cổ Tư, làm sao có thể khiến hắn động tâm?
– Việc này không nên chậm trễ, tối hôm nay hành động, cứu Lưu Duyệt ra, lập
tức quay về Hàn Thương Quốc!
Đang ở địch quốc, trong lòng ai cũng có loại cảm giác nguy cơ.